Chương 6
Tôi á khẩu.
“Anh nói cũng có lý… nhưng mà…”
Quái lý!
“Anh nghĩ tôi sẽ bỏ mặc anh để một mình sống sót sao? Có c.h.ế.t thì c.h.ế.t cùng…”
Chưa kịp nói hết, Trình Mục Bạch bỗng lật người, hôn mạnh xuống môi tôi, chặn đứng câu cuối.
“Trình Mục Bạch! Anh làm gì thế?” Tôi vùng vẫy.
“Suỵt…” Anh ôm tôi vào lòng, khẽ vuốt tóc mai, thì thầm:
“Gọi ‘Đại vương’ đi…”
Có lời phải nói, cơ bụng Trình Mục Bạch quả không uổng công luyện thành.
Kết quả là hôm sau tôi mệt rã rời, không xuống nổi giường.
Anh thì còn ra vẻ nghiêm túc: càng nhiều lần, xác suất càng cao…
Không hiểu Trình gia có thiết bị kiểm tra kiểu gì, hôm sau đã báo: tôi có thai.
“Không ngờ cô không phải lang băm lừa đảo, quả nhiên có bản lĩnh!” Phương Uyên Như cười khẩy.
Trình lão gia cũng nhẹ nhõm:
“Vậy thì mai đem lão nhị ra hỏa táng!”
“Đúng là qua cầu rút ván!” Tôi tức mắng chửi.
“Ván? Qua cầu đá ván?” Trình Mục Bạch nhìn tôi, ánh mắt ủy khuất.
“Không, tôi không có ý đó.” Tôi vội giải thích.
“Không, tôi nhớ ra… con lừa… lừa da… cái gì nhỉ…”
Anh lẩm bẩm như suy tư.
Tôi đập mạnh vào đùi anh:
“Lừa da cẩm nang!”
Ở đạo quán, mỗi đứa trẻ có quyền thừa kế đều được dán một tấm Lừa da cẩm nang sau lưng.
Tổ sư gia dặn: tới lúc nguy nan sẽ bảo mạng.
Quả nhiên, tôi suýt quên mất.
Tôi vội chế thuốc mỡ, cởi áo để Trình Mục Bạch bôi sau lưng.
Anh cẩn thận bóc xuống miếng lừa da mỏng như cánh ve.
Nhìn kỹ – đó là Bùa Khôi Lỗi (Điều khiển rối).
Rồi lại bóc trên lưng anh – Bùa Phân Thân.
Chúng tôi nhìn nhau, đều hiểu: tổ sư gia đúng là thần tiên tiên tri!
Suốt một ngày luyện tập, tôi với Trình Mục Bạch đã sử dụng thành thục pháp thuật.
Sau bữa tối, cha con Trình gia cùng Phương Uyên Như vào thăm.
Bọn họ bảo tôi thay Trình Mục Bạch bộ đồ tang.
Vì tôi chú ý chi tiết, từ sớm đã ngụy trang cơ thể anh như xác c.h.ế.t bảy tám ngày.
Còn vẽ thêm vài vết hoại tử, bôi thứ hương liệu hôi thối giả mùi xác.
Thế nên không ai nghi ngờ.
Họ chỉ qua loa nói mấy câu tiễn biệt trước “cái xác”, rồi rôm rả cười nói rời đi.
Trong biệt thự Trình gia, tràn ngập không khí hân hoan.
Còn tôi, bụng đầy căm giận, chỉ chờ thời cơ đến, sẽ cho ba kẻ vô tình vô nghĩa kia trả giá đích đáng.
Đêm xuống, theo một tiếng sấm nổ vang, ngoài trời lại đổ mưa.
8
Trình Mục Bạch rón rén đi vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, dội nước từ đầu xuống chân, tái hiện y hệt bộ dạng đáng sợ hôm ngã xuống ao.
Sau đó, anh lấy ra ba tờ phù vàng, miệng niệm chú Phân Thân Chú:
“Khởi!”
Ngay tức thì, trước mắt xuất hiện ba người đàn ông giống Trình Mục Bạch như đúc.
Trên mặt còn có vết thối rữa, tóc cũng nhỏ giọt nước đồng bộ.
Tôi đi thử qua — cơ thể liền xuyên thẳng qua ba bóng hình đó.
Chúng giống hệt như ảnh ba chiều, nhìn thấy nhưng chạm không được.
Nói cách khác, chính là hình dạng “ma”.
Rất tốt!
Tôi đứng cạnh Trình Mục Bạch, nhỏ giọng niệm Khôi Lỗi Chú.
Rất nhanh, ba phân thân kia bắt đầu cử động, biểu cảm và động tác không khác gì bản thể.
“Ổn rồi.”
Trình Mục Bạch gật đầu với tôi.
Tôi bước đến cửa, dồn hết sức gào lên xé cổ:
“Á—! Ma—!”
Ngay sau đó, tôi điều khiển phân thân thứ nhất xuyên thẳng qua cánh cửa bước ra ngoài.
“Á!”
“A—!”
“Cứu tôi với!”
“Có ma!”
Tiếng la hét kinh hoàng của đám vệ sĩ vang lên liên tiếp, rồi là tiếng bước chân chạy toán loạn khắp nơi.
Đúng lúc đó, Trình Mục Bạch cắm phích điện đã cải chế của bình nước nóng vào ổ.
“Xẹt” một tiếng, toàn bộ biệt thự tối om vì chập điện.
Tôi lặng lẽ mở cửa phòng, thấy ngoài hai vệ sĩ vừa chạy lên lầu thì những kẻ khác đều đã ùa ra sân.
Tôi lập tức thét to thêm một lần:
“Cứu mạng! Ma… Trình Mục Bạch nắm chân tôi—!”
Không ngờ hai tên vệ sĩ ấy không bỏ chạy, còn liều lĩnh soi đèn pin lao thẳng vào phòng ngủ.
Đúng là xui xẻo.
Chưa kịp làm gì, cả hai đã bị Trình Mục Bạch dùng gậy bóng chày đánh ngất xỉu.
Ngay sau đó, tôi điều khiển phân thân số Một lôi kéo đám vệ sĩ còn lại ra ngoài sân.
Những tên gan to cầm xẻng sắt, gậy điện, thậm chí cả s.ú.n.g b.ắ.n đinh mà tấn công.
Tiếc rằng chẳng những không trúng, ngược lại vũ khí còn xuyên qua cơ thể phân thân, làm bị thương chính đồng bọn phía sau.
Điều này càng khiến bọn họ tin chắc mình gặp… quỷ thật!
Hơn chục vệ sĩ sợ đến mức kẻ thì gào khóc, kẻ ôm đầu chạy tán loạn.
Có đứa trèo lên cột điện, có đứa chui vào núi giả, thậm chí có kẻ hoảng quá nhảy xuống hồ cá…
Bầu không khí kinh hoàng bao trùm cả biệt thự.
Khi vệ sĩ đã loạn như cào cào, tôi liền điều khiển phân thân số Hai bay thẳng đến phòng Trình Hạo Thiên.
Chỉ nghe hai tiếng hét thảm, sau đó trong phòng hoàn toàn im lặng.
Tiếp theo, phân thân số Ba bay vào phòng ông cụ Trình trên tầng ba.
Chỉ thoáng có tiếng kêu kinh hãi, lão đã vùng cửa lao ra.
Ngay lập tức, tôi bấm quyết niệm chú, phân thân số Ba lại xuất hiện ngay trước cửa, chặn đường thoát.
Lúc này, tôi và Trình Mục Bạch đứng ở cuối hành lang, cố ý ném một chiếc đèn pin xuống trước mặt ông cụ.
Trình Mục Bạch cất tiếng.
Âm thanh đồng thời phát ra từ miệng phân thân số Ba:
“Hu hu hu… Ba… Con c.h.ế.t thảm lắm…”
“Cút! Không phải tao hại c.h.ế.t mày!” ông cụ Trình giận dữ quơ tay loạn xạ.
“Thật sao…? Nhưng mẹ nói… chính ba xúi anh cả dìm c.h.ế.t con… Ba ơi, nước trong ao lạnh lắm… Ba cứu con với…”
Theo từng bước áp sát của phân thân số Ba, ông cụ Trình sợ hãi trợn trừng mắt mờ đục.
Ông ta đ.ấ.m đá liên hồi, nhưng phân thân chẳng né tránh, cứ thế lơ lửng tiến gần.
Đến nỗi cánh tay ông xuyên thẳng qua thân nó, không chút cản trở.
Quá kinh hoàng, ông cụ run lẩy bẩy, cuối cùng co rụt người ngồi bệt xuống đất.
Đúng lúc này, một tia sét lóe sáng ngoài trời.
Trình Mục Bạch lại lên tiếng:
“… Ba… Tại sao muốn con chết… Con đau lắm, nước sâu lắm, con sặc đến thở không nổi… Sao ba nỡ g.i.ế.c chính đứa con ruột mình…?”
Tôi khẽ giơ tay.
Phân thân số Ba từ từ bay lên, lơ lửng giữa không trung.
Ông cụ Trình bị dọa đến vừa trượt vừa khóc thét:
“ Mục Bạch… Ba cũng không muốn đâu… Nếu không phải con cứ ép ba tự thú chuyện năm đó đốt c.h.ế.t mẹ con, ba cũng đâu nỡ ra tay với chính con ruột…!”
“… Ha ha ha ha ha…”
Trình Mục Bạch bỗng phát ra tràng cười ghê rợn.
“Ba… Hay là, để con đưa ba đi gặp mẹ nhé… Bà c.h.ế.t còn thảm hơn con… bị thiêu cháy đến chẳng còn hình người…”
Để phối hợp, tôi xoay tay.
Phân thân số Ba đột ngột lao thẳng xuống, áp sát mặt ông cụ.
Có lẽ hình dạng quá đáng sợ, nên lời chưa dứt, ông cụ đã hét một tiếng, lăn ra bất tỉnh.
Tôi thở phào, tắt chiếc máy quay mini Panasonic đời mới trong tay.