Chap 17 — Khoảng cách và những ngày chỉ còn trong lòng
Hà Nội hay Seoul cũng vậy, mỗi thành phố đều có những ngày mưa nhạt, nhẹ như tấm lụa, phủ lên mọi con đường, mái nhà, và cả tâm trạng con người. Nhưng Ha Rin chưa bao giờ cảm nhận một mùa hè nào như mùa hè năm đó. Nó không chỉ là nắng vàng hay tiếng ve râm ran, mà còn là một nỗi nhớ khắc khoải, trống trải mà Ji Hoon đã để lại sau khi cậu rời Seoul để theo gia đình sang một thành phố khác.
Sáng thứ hai, cô bước vào lớp học với khuôn mặt như không có hồn. Bạn bè xung quanh cười đùa, tiếng bút gõ trên bàn, tiếng thầy giảng bài, tiếng máy quạt lách cách… tất cả đều trở nên mờ nhạt, như đang trôi qua màn sương dày. Ha Rin ngồi xuống, đặt tay lên bàn, mắt nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, nơi giọt mưa rơi lăn dài trên ô kính.
“Cậu ổn không, Ha Rin?” – So Eun, cô bạn thân, nhẹ nhàng hỏi.
“Ừ… tớ ổn.” – Ha Rin mỉm cười gượng gạo, nhưng trong lòng cô lại rối bời.
Cô lấy điện thoại ra, nhìn những tin nhắn cũ của Ji Hoon. Những lời cậu nhắn, ngắn gọn nhưng đầy ắp cảm xúc, làm cô vừa ấm lòng vừa đau nhói. “Nhớ cậu…” — chỉ hai từ mà như cả thế giới, nhưng khoảng cách ngăn cách khiến mọi thứ trở nên xa xăm.
Buổi trưa, Ha Rin lẻn ra sân trường, nơi gốc cây mà trước đây cô và Ji Hoon thường ngồi. Mưa nhẹ rơi trên lá, rơi trên ghế đá, rơi lên mái tóc và vai cô. Cô ngồi xuống, ôm đầu gối, để nước mắt lăn dài. Trong ký ức, Ji Hoon vẫn ở đây: nụ cười rạng rỡ, mái tóc lòa xòa, ánh mắt dịu dàng nhìn cô. Giờ đây, cậu chỉ còn xuất hiện qua điện thoại, qua những dòng tin nhắn, nhưng nỗi nhớ thì thật đến nhói lòng.
Cô nhớ những buổi chiều cậu đứng đợi cô sau giờ học, nhớ những lần cậu vô tình chạm tay cô, nhớ từng nụ cười, từng ánh mắt. Mỗi ký ức như d.a.o cắt vào tim, nhói lên từng nhịp, nhưng Ha Rin không hối hận. Cô biết rằng tình cảm này đủ chân thành để chờ đợi, dù đau đớn.
Một buổi tối, Ha Rin nhận được video call từ Ji Hoon. Cô nhấn nút nhận, tim đập loạn nhịp.
“Ha Rin…” – giọng cậu run run, mắt đỏ hoe.
“Tớ cũng nhớ cậu.” – cô đáp, nước mắt lăn dài trên má.
Cả hai cùng im lặng. Không gian yên tĩnh xung quanh, tiếng mưa rơi nhè nhẹ trên mái nhà, âm thanh như nhịp tim đồng điệu giữa hai người. Họ không cần lời nói, ánh mắt đã truyền tải tất cả: nỗi nhớ, niềm thương, sự sợ hãi của khoảng cách, và cả tình yêu vẫn vẹn nguyên.
Những ngày sau, Ha Rin dường như sống trong hai thế giới: một thế giới thật với bạn bè, lớp học, bài vở, và một thế giới riêng tư chỉ có Ji Hoon. Mỗi tối, họ gọi video, chia sẻ những câu chuyện nhỏ nhặt nhưng quan trọng: một bài kiểm tra khó, một câu chuyện hài hước trong lớp, một kỷ niệm buồn hay vui.
Ha Rin nhận ra rằng khoảng cách không thể làm yếu tình cảm, nhưng lại khiến cô học cách kiên nhẫn, học cách trân trọng từng giây phút, từng tin nhắn, từng nụ cười, từng câu nói. Và Ji Hoon cũng vậy, cậu nhận ra rằng tình cảm dành cho Ha Rin không phải là rung động nhất thời, mà là một phần quan trọng của thanh xuân cậu.
Một chiều mưa nhè nhẹ, Ha Rin bước ra công viên gần nhà. Cô mặc áo khoác mưa, bước từng bước chậm rãi, nhìn những giọt mưa rơi trên mặt đất. Mỗi bước chân đều nhắc cô nhớ Ji Hoon, nhớ những ngày hai người cùng cười đùa, cùng ngồi dưới gốc cây, cùng ôm nhau khi trời mưa bất chợt.
Điện thoại reo. Lại là Ji Hoon. Cậu nói:
“Ha Rin… cuối tuần này tớ về Seoul. Cậu muốn gặp không?”
Trái tim Ha Rin nhảy lên. Cô gõ vội:
“Tớ muốn.”
Suốt mấy ngày tiếp theo, Ha Rin không thể tập trung vào học hành, không thể yên lòng. Từng phút giây trôi qua đều là hồi hộp, lo lắng, xen lẫn hạnh phúc. Cô hình dung cảnh họ gặp lại: ánh mắt chạm nhau, nụ cười nở trên môi, cảm giác tim đập nhanh khi lần đầu tiên được ôm nhau sau bao ngày xa cách.
Cuối tuần đến, Ha Rin đứng tại sân ga, mưa nhẹ rơi trên mái tóc, áo khoác, làm cô hơi ướt, nhưng tim cô lại rực rỡ hơn bao giờ hết. Cô nhìn thấy Ji Hoon bước xuống sân ga, mắt tìm cô, ánh mắt tràn đầy nỗi nhớ, lo lắng và yêu thương.
“Ha Rin…” – cậu gọi, giọng run run.
“Ji Hoon…” – cô đáp, không kiềm được nước mắt.
Hai người tiến lại gần, tay nắm chặt tay. Khoảnh khắc ấy, mưa rơi nhẹ trên mái tóc, trên vai, nhưng không thể làm ướt trái tim họ. Mọi đau khổ, mọi khoảng cách, mọi sợ hãi bỗng chốc tan biến.
Những ngày tiếp theo, Ha Rin và Ji Hoon tận hưởng trọn vẹn từng giây phút bên nhau. Họ cùng nhau học bài, cùng nhau ăn vặt, cùng nhau đi dạo trong công viên, cười đùa, ôm nhau khi trời mưa bất chợt. Từng khoảnh khắc đều trở thành ký ức quý giá trong thanh xuân.
Ha Rin nhận ra: tình yêu không phải lúc nào cũng cần gặp mặt mỗi ngày, nhưng khoảng cách dạy cô cách trân trọng, cách kiên nhẫn và cách tin tưởng. Ji Hoon cũng nhận ra, tình cảm dành cho Ha Rin đủ sâu sắc để vượt qua mọi thử thách, mọi khó khăn.
“Khoảng cách không thể chia cắt nếu hai trái tim vẫn giữ một chỗ dành cho nhau. Thanh xuân là khi chúng ta học cách chờ đợi và yêu thương, dù cách xa hàng ngàn dặm.”