Chương 18
"Ta thật sự rất thích nàng."
Ta cạn lời, trở mình quay lưng lại phía hắn.
"Chỉ vì một chút chuyện này mà giày vò lâu đến vậy. Ngủ đi."
Sau lưng liền vang lên giọng điệu ai oán: "Nàng có ý gì đấy?"
"Không có gì, mau ngủ đi."
Tiêu Dực tự thấy mình bị tổn thương, kéo ta tiếp tục thử mây mưa, đến khi ta đổi giọng khen hắn, mới chịu để ta đi ngủ.
Nửa đêm còn len lén ghé sang hỏi nhỏ, hắn có phải lợi hại hơn người khác không.
Ta đương nhiên đáp là phải.
Cùng người trong lòng làm chuyện hoan ái, so với ngủ với tên cẩu hoàng đế kia sáu năm, quả thực vui sướng gấp bội.
Chỉ là khổ nỗi, hai người lại là một.
Khiến ta nghĩ lại sáu năm qua cũng không còn chán ghét như trước.
Vả lại, ta còn nhớ đêm động phòng ấy, Tiêu Dực đã khá thông thạo chuyện phòng the, không ngờ lần đầu còn chẳng biết chỗ nào, mới một năm mà tiến bộ thần tốc như vậy, rốt cuộc là luyện với ai?
Nửa đêm, ta chợt bừng tỉnh.
Chẳng lẽ là luyện ở trên người ta sao?
Sau lưng, con ch.ó nhỏ kia còn tiếp tục dán sát vào người ta, miệng lẩm bẩm nói gì đó.
"Nàng tên thật là gì? Ta không muốn gọi tên người khác… Cái ả gọi là A Kiều kia là người xấu, lừa ta đi tìm hoa tai cho ả, còn đẩy ta xuống giếng…"
Dòng suy nghĩ kéo trở về. Hắn đang hỏi tên thật của ta.
"Ta tên…"
Ta ngẩn người hồi lâu, cúi đầu nhìn hắn, hắn đã mệt đến mức ngủ say rồi.
Ta lặng lẽ ngắm nhìn hắn, nghĩ tới đại hôn ngày mùng chín tháng Giêng và cái c.h.ế.t đang cận kề.
Dù là c.h.ế.t thật hay giả chết, ta cũng đều sẽ rời khỏi hắn.
Đầu ngón tay khẽ lướt qua mày mắt hắn, lòng ta ngập tràn lưu luyến.
Ta yêu chàng, Tiêu Dực.
Ta rón rén ghé sát tai hắn, thì thầm thật nhẹ: "Điện hạ, ta tên là A Hoàn, là thê tử của chàng."
Hắn mơ hồ đáp lại, lại càng ôm ta chặt hơn.
Tiêu Dực cứ thế nhẹ nhàng bỏ qua chuyện ta tư thông với người khác, chỉ là không cho ta ra khỏi cung nữa, còn sai Thực Hà theo sát bên cạnh.
Không ngờ mấy ngày sau, ta mấy hôm sau khi đến tìm Vu y Nguyên cô cô để lấy thuốc, lại bất ngờ chạm mặt tên gian phu Tạ Trường Ẩn ở đó.
"Ngươi làm gì ở đây?!"
Hai chúng ta đồng thanh, đều vô cùng kinh ngạc.
19
Tạ Trường Ẩn nghi ngờ hỏi:
“Ngày trước chẳng phải ta đã không cho nàng ra khỏi cửa rồi sao? Nàng tới đây làm gì?”
“Ngươi quản được ta chắc?”
Ta chột dạ, vội giấu thuốc vào trong tay áo.
“Nếu ta không quản nàng, thì ai quản được?”
Tạ Trường Ẩn liền giật lấy bọc thuốc, ngạc nhiên không hiểu nhìn ta:
“Nàng lại uống thuốc tránh thai sao? Khi ta còn làm hoàng đế, nàng cũng lén lút uống… Ta đã nói, thành thân bảy năm, sao chẳng sinh lấy một đứa con, chẳng lẽ nàng là muốn để trẫm tuyệt hậu sao?"
Hắn trừng trừng nhìn bọc thuốc, càng nghĩ càng giận:
“Nghĩ lại năm xưa ta còn tưởng phu quân nàng là kẻ xấu, hóa ra mỗi lần nàng cùng ta thị tẩm, xong đều uống thuốc?”
Ta cãi lại: “Ngươi còn lớn giọng sao? Như thể bản thân bị thiệt thòi lắm vậy! Không phải ta nói, lẽ ra thuốc này phải để ngươi uống mới đúng!”
“Ta… ta…”
Hắn nghẹn lời, “Lần trước ta bảo nàng từ chối hắn mà.”
Ta đang định phản bác, lại bắt gặp ánh mắt của hắn, chợt hiểu ra.
“Ngươi bảo ta từ chối… Ờ, hóa ra ngươi đã biết tối hôm đó chính ngươi sẽ ngủ với ta, lại còn bày ra bộ dạng ấm ức ấy, thật chẳng biết xấu hổ!”
Hắn khẽ ho một tiếng: “Ta bảo nàng từ chối rồi mà.”
“Nửa đêm ngươi vừa khóc vừa làm loạn, ta từ chối thế nào được?"
Bất chợt, hắn kéo ta vào lòng, cúi đầu định làm chuyện xằng bậy, ta lập tức đẩy hắn ra.
“Thế này chẳng phải biết cách từ chối rồi đấy sao?”
Ta tròn mắt nhìn hắn, rồi bật cười lạnh lùng:
“Ngươi đã ba mươi mốt tuổi đầu rồi… lại còn muốn so với thiếu niên mười tám tuổi? Đừng có tự rước lấy nhục."
Tạ Trường Ẩn hít sâu một hơi, gượng cười nghiến răng:
"Được thôi, ta về hoàng cung cũng có mấy tiểu cô nương mười bảy tuổi chờ ta ôm vào lòng đấy."
“Ngươi dám!”
Ta kéo tay áo hắn, “Ngươi mà dám động vào ta lúc nhỏ, ta nhất định sẽ lấy mạng ngươi—”
Bỗng hắn chau mày, hít sâu một hơi lạnh.
Ta không còn tranh cãi với hắn nữa, đổi giọng ân cần: “Ngươi bị thương à? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tạ Trường Ẩn thở dài thườn thượt: “Không có gì, là tự ta chuốc lấy.”
Ta lập tức hiểu ra, là do Tiêu Dực làm.
“Hắn đã hứa với ta là không lấy mạng ngươi, đồ lừa đảo.”
Ta liếc nhìn Tạ Trường Ẩn, “Ngươi chịu khổ cũng đáng.”
“Lòng dạ nàng để đâu rồi? Mấy đêm liền nàng ngủ cùng hắn, mà ta thì bị người truy sát ngày đêm… Nàng vẫn là hoàng hậu của ta, vậy mà mỗi lần nghĩ tới chuyện hai người… Ta cả đêm trằn trọc không yên…”
"Vậy càng đáng để ta hả dạ."
Hắn ngoảnh lại nhìn ta, sắc mặt âm trầm, giọng kiên quyết:
“Nàng đúng là nữ nhân độc ác, nàng vốn dĩ không hề yêu ta.”
Nguyên cô cô vào bôi thuốc, vừa nghe đến đây đã bật cười.
Tạ Trường Ẩn ngượng ngập: “Khiến Nguyên đại phu chê cười rồi.”
“Không sao, để lão thân xem vết thương của ngài.”
Nguyên cô cô dặn dò mấy câu rồi lui ra.
Ta tò mò hỏi: “Ngươi không còn là hoàng đế, sao vẫn quen biết bà ấy? Lại còn dám mạo hiểm che chở cho ngươi?"
“Năm ấy ở Lang Châu có đại dịch, ta kết giao với bà ấy, từng giúp qua một phen.”
Tạ Trường Ẩn nhàn nhã đáp: “Chỉ tiếc giờ bà ấy vẫn chưa tìm ra cách luyện thành công đan dược.”
Ta chợt nhớ lại, sáu năm trước Nguyên cô cô từng cùng Kỳ Vương đi trị ôn dịch.
Khi ấy Tạ Trường Ẩn dẫn theo Giang Hoàn cũng ở Lang Châu.
Ta đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy Tiểu Hà đang tắm nắng trong sân, Nguyên Y đang mang thuốc cho một lão nhân.
“Là ông ấy sao?”
Ta định ra ngoài.
“Ai?” Tạ Trường Ẩn hỏi.
“Là lão câm mà ta quen, Vạn thúc, từng là thị vệ, ngươi còn nhớ không?”