Chương 19
Tạ Trường Ẩn nhìn về phía thân ảnh gầy gò kia, vô thức nắm lấy tay ta:
“Đừng qua đó, tránh xa ông ta một chút.”
Ta do dự nói: “Nhưng ông ấy từng cứu ta, lại còn giúp ta chôn xác A Kiều.”
“Không có chuyện gì mà tỏ ra ân cần, chắc chắn có mưu đồ."
Tạ Trường Ẩn nheo mắt, quan sát Vạn thúc:
“Nhìn ánh mắt ông ta mà xem, lén lút ngó nghiêng, không nhìn Nguyên đại phu thì cũng nhìn Thực Hà.”
Ta cứ thế dõi theo ánh mắt hắn, quả thực thấy Vạn thúc có chút kỳ quặc.
Ngay lúc ấy, một bàn tay bỗng đặt lên eo ta, động tác vô cùng vô lễ.
Ta cảnh giác nhìn hắn: "Ngươi lại muốn làm gì nữa đây?"
Tạ Trường Ẩn cúi đầu nhìn ta, nhẹ nhàng nhướng mày, hạ giọng thì thầm:
"Ta là phu quân của nàng mà. Chúng ta cũng nên ân ái một chút đi."
Ta hất tay hắn ra: "Không được. Tiêu Dực mà biết sẽ nổi giận đó."
"Hả?" Tạ Trường Ẩn không thể tin nổi, khẽ kéo vạt áo ta:
"Giờ nàng đừng quan tâm tới hắn nữa! Sau này hắn cũng sẽ hiểu thôi. Ta đã đợi nàng bao nhiêu năm rồi, bao năm qua đều nghe lời nàng, giữ thân như ngọc..."
"Ngươi giữ thân như ngọc ở chỗ nào? Đêm động phòng hoa chúc đã cùng Giang Hoàn ngủ rồi còn gì!"
Tạ Trường Ẩn nhất thời cứng họng, rồi làm bộ nịnh nọt cười nói:
"Ta sai rồi. Sau này ta chỉ muốn được ở bên A Kiều tỷ tỷ của ta thôi."
Ta nhìn hắn, trong lòng rối như tơ vò.
Trong phủ là Tiêu Dực đang yêu ta cuồng nhiệt, trước mặt lại là Tiêu Dực đã đợi ta mười ba năm, cả hai đều khiến ta đau lòng, nhưng ta chỉ có một thân thể này.
Ta do dự thật lâu, khẽ giọng nói: "Xin lỗi ngươi, ta thật sự sợ hắn không vui."
Sắc mặt Tạ Trường Ẩn khựng lại một thoáng, tựa hồ xuất hiện vết nứt nhỏ nơi đáy mắt.
"Không sao, ta có thể tiếp tục chờ."
Hắn ngồi xuống, cười cười, cúi đầu tự giễu: "Vả lại ta còn đang bị thương, chắc gì đã làm được gì."
Ta quay mặt đi chỗ khác.
Ta từng tận mắt chứng kiến, bảy năm ấy hắn sống ra sao, tìm ta gần như phát điên, thật sự chờ đợi ta suốt mười ba năm.
Đáng tiếc tới khi gặp lại, ta đã yêu một người khác.
Ta ngồi đối diện hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Ta chỉ là không muốn cùng lúc qua lại với hai nam nhân. Chờ hai người thành thân xong, ta sẽ cùng chàng ở bên nhau, được không?"
Hắn nhìn ta, ánh mắt đầy phức tạp, khẽ đáp: "Được."
Nhưng không ngờ, Thái tử điện hạ sau khi leo lên giường của ta rồi, sống c.h.ế.t không chịu cưới công chúa nước Giang.
Ngày tháng cứ thế trôi từ xuân sang hạ, lại qua thu tới đông, việc hòa thân mãi chẳng có tiến triển gì.
Giang Hoàn thì mắt cũng gần khỏi, ta với Tạ Trường Ẩn sốt ruột vô cùng.
"Không thể để nàng ấy thấy mặt ta! Nếu không nàng sẽ thích Tiêu Dực mất, sẽ không chịu uống thuốc mà xuyên không!"
"Tiêu Dực dính người quá, ta khuyên hắn cưới Giang Hoàn mà hắn chẳng để ta nói một câu..."
Tạ Trường Ẩn bất lực nói: "Hắn trong đầu chỉ nghĩ tới việc cưới nàng thôi."
Ta cúi đầu cười: "Hắn thật ngốc."
Tạ Trường Ẩn: "..."
Nhưng thật sự không thể trì hoãn thêm được nữa.
Ta ép Tạ Trường Ẩn nói ra nguyên nhân năm xưa khiến hắn đồng ý hòa thân.
Hắn hồi tưởng chuyện cũ, nhắm mắt, siết chặt nắm tay.
"Năm Vĩnh Ninh thứ mười lăm, đêm giao thừa, chúng ta từng hẹn nhau trở về Nhược Thanh điện. Ta tới nơi thì bắt gặp nàng cùng một nam nhân..."
Ta đã hiểu ra mọi chuyện.
20
Những ngày trước đêm giao thừa, ta đối với Tiêu Dực hết mực thuận theo, muốn gì được nấy, tựa như một mỹ nhân vì lấy lòng mà chiều chuộng hắn.
Hắn tuổi trẻ, tinh lực dồi dào, lần đầu nếm trải hoan lạc với ta, chẳng bao lâu đã trở nên thành thạo.
Ta cũng ngày càng quen với cảm giác ấy.
Hắn quả thật ngay trước mắt ta mà trưởng thành thành vị cẩu hoàng đế năm nào.
Ta duỗi tay nâng cằm thiếu niên, khẽ cong môi cười: "Gọi tỷ tỷ nào."
Tiêu Dực ngượng ngùng: "Không muốn."
"Không chịu gọi tỷ tỷ thì ra ngoài đi."
Hắn lại làm nũng, quấn quýt trên người ta.
"Ta khiến nàng không vui sao? Vì sao bắt ta đi, ta không muốn đâu!"
Ta vừa định đẩy hắn ra, hắn đã nhận thua.
"Tỷ tỷ, A Kiều tỷ tỷ."
Hắn cúi đầu nhìn ta, bộ dạng đáng thương: "A Kiều tỷ tỷ, ôm ta một cái đi…"
Ta đắc ý nở nụ cười.
"Điện hạ ngoan lắm."
Tiêu Dực nghiêng đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Biến thái."
"Ta không phải biến thái. Ta thích ngươi gọi ta là A Kiều tỷ tỷ."
Ta kéo tai hắn, "Lần đầu gặp ta, ngươi còn chê ta lớn tuổi mà."
Hắn đau, hít một hơi: "Giờ không dám nữa rồi, A Kiều tỷ tỷ."
Ta vòng tay qua cổ hắn, hôn nhẹ lên trán:
"Ngươi ngoan ngoãn gọi tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ càng thương ngươi hơn."
Tiêu Dực nhìn ta chăm chú, không kìm được mà mỉm cười.
"Nàng đã rất thương ta rồi."
Sau đó, hắn quấn lấy ta, ôm chặt lấy ta, má kề lên đầu ta.
"Khi còn nhỏ, mẫu phi không được sủng ái, cùng ta ở trong căn phòng rách nát, không đủ ấm cũng chẳng đủ ăn, chẳng ai hầu hạ, chỉ có một ma ma già chăm nom. Sau này, mẫu phi bệnh mất, ma ma bảo ta phải đến trước mặt phụ hoàng thể hiện. Ta đi, trở về thì bà cũng mất rồi.”
“Ta chuyển vào cung của hoàng hậu, nhưng chưa được nửa năm, hoàng hậu cũng mất, ta lại bị bỏ xó. Mọi người đều không thích ta, ngay cả cung nữ kia cũng muốn g.i.ế.c ta. Chỉ có nàng, nàng xuất hiện trước mặt ta, cùng ta chia ngọt sẻ bùi, không rời không bỏ, sống c.h.ế.t có nhau. Nàng là người quan trọng nhất đời ta."
Ta không nói nên lời.
Hắn đặt tay lên bụng ta.
"A Kiều tỷ tỷ, nàng nói xem, chúng ta sẽ có hài tử chứ?"
Ta khó khăn đáp: "Thân thể ta…"
"Không sao đâu, bao năm nay ta đều cho người ở dược thiện phòng điều dưỡng cho nàng, đã tốt lên nhiều rồi."
Hắn kề sát tóc ta, khẽ khàng nói nhỏ:
"Là do phu quân trước của nàng không được thôi, ta và nàng rất nhanh sẽ có hài tử."
Ta cười cứng ngắc.