Chấp Thoa Sư

Chương 23

Ta bất giác siết chặt lá thư trong tay.

 

Rõ ràng là nét chữ của Tiêu Dực...

 

Nhìn về phía Tạ Trường Ẩn còn đang dây dưa cùng Giang Hoàn, trong lòng ta dâng lên cảm giác bối rối và căng thẳng, lẽ nào trên đời còn Tiêu Dực nào khác?

 

Ta không dám chậm trễ, để lại lá thư cho người bên cạnh, nhờ chuyển cho Tạ Trường Ẩn.

 

Còn ta thì lập tức đi trước ngăn cản Tiêu Dực.

 

Lối vào rừng vắng lặng. 

 

Thái tử cùng tùy tùng đang tiến lên, ta vội vàng thúc ngựa tới, nhảy xuống chắn trước mặt hắn.

 

"Tiêu Dực, đừng đi tiếp!"

 

Tiêu Dực vận hỷ phục, ngồi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống ta.

 

"Sao nào, vị phu nhân đây bị lão già kia vứt bỏ rồi sao? Lại muốn tìm niềm vui mới à?"

 

"Không phải! Là..."

 

"Đủ rồi, hôm nay là đại hỷ của ta." 

 

Hắn liếc nhìn ta, ngẩng đầu ra lệnh, môi mỏng khẽ mở: "Người không liên quan, tránh ra."

 

Ta ngẩng mặt lên nhìn hắn, mũi cay cay, nước mắt lập tức tuôn ra, hai tay dang rộng.

 

"Không... tránh."

 

Tiêu Dực không đổi sắc, siết chặt dây cương.

 

Đột nhiên, một mũi tên lông vũ cắm ngay dưới chân ta.

 

Ta ngoảnh lại, chỉ thấy trong rừng tên bay dày đặc như mưa.

 

Thắt lưng bị ai đó mạnh mẽ kéo sang một bên.

 

"A Kiều—"

 

Tiêu Dực nhảy xuống ngựa, lập tức ôm chặt lấy ta, vung kiếm che chắn mưa tên.

 

"Có mai phục!"

 

23

 

Tiêu Dực kéo ta chạy trốn giữa rừng núi.

 

"Sao nàng lại tới đây?"

 

"Ta tới cứu chàng!"

 

Tiêu Dực tức tối nói: "Ai cần nàng cứu!"

 

"Ta cần!" 

 

Ta chẳng hề giận, "Ta cần, ta muốn tự mình cứu chàng."

 

Hắn kéo ta lùi về phía sau, vung kiếm c.h.é.m kẻ truy sát phía sau.

 

"Đừng nói mấy lời đó nữa!" 

 

Hắn lau m.á.u trên mặt, "Nàng không chịu lấy ta, lại không cho ta lấy người khác!"

 

Ta đành im lặng.

 

Nhưng chúng ta chạy quá lâu, bọn chúng bám riết không tha, chân ta run lẩy bẩy, mồ hôi đầm đìa, cuối cùng phải đẩy hắn ra.

 

"Không được, ta không theo kịp chàng."

 

Tiêu Dực khom người xuống: "Để ta cõng nàng."

 

Ta lắc đầu: "Không, ta chịu không nổi xóc nảy." 

 

Ta ngoái đầu nhìn đám người phía xa, "Bọn chúng là nhắm vào chàng, chàng hãy đi đánh lạc hướng bọn chúng đi."

 

Tiêu Dực trầm ngâm giây lát, rồi đưa kiếm cho ta.

 

"Nàng phải cẩn thận đó."

 

Ta nhận lấy thanh kiếm, chăm chú nhìn hắn: "Ta nhất định sẽ cẩn thận, phu quân."

 

Hắn sững sờ: "Nàng vừa gọi ai là phu quân?"

 

Ta vòng tay qua cổ hắn, ngẩng đầu hôn hắn một cái.

 

"Chính là chàng."

 

Một lát sau, ta đẩy Tiêu Dực ra, xoay người chạy thẳng vào núi sâu.

 

Phần lớn người đều đuổi theo Thái tử.

 

Ta tựa vào thân cây, vén váy lên, thấy đoạn tên gãy cắm vào bắp chân, m.á.u thịt đầm đìa. 

 

Khi nãy trúng tên nhưng không muốn cản trở Tiêu Dực.

 

Đưa mắt nhìn quanh, bốn phía vắng lặng.

 

Nghĩ lại, năm ấy Tạ Trường Ẩn từ chối nữ tử mười bảy tuổi là ta, chắc là lập tức chạy tới tìm ta của hiện tại.

 

Ta men theo hướng hắn sẽ tới, mong thể sớm gặp được

 

Nhưng như vậy lại thành quay về lối cũ.

 

Suốt đường đi, ta nơm nớp lo sợ gặp phải người của Kỳ Vương.

 

Quả nhiên, điều sợ nhất lại xảy ra, ta đụng ngay đám người áo đen, vội quay đầu bỏ chạy.

 

Chúng nhận ra ta không biết võ, cố tình đùa giỡn, chậm rãi b.ắ.n tên cản đường.

 

"Chẳng lẽ Tiêu Dục cũng muốn các ngươi lấy mạng ta sao?"

 

Từng mũi tên rơi xuống, dần dần vây khốn ta giữa một khoảng nhỏ.

 

"Cả Đại Ngu này ai chẳng biết, A Kiều cô nương là người trong lòng Thái tử?"

 

Bọn chúng cưỡi ngựa vây quanh ta.

 

"Bắt được ngươi, mang về cho Kỳ Vương, nhất định sẽ đại công!"

 

Ta nắm chặt thanh kiếm, mặt cắt không còn giọt máu, lùi dần, thân thể run rẩy.

 

"Các ngươi…"

 

Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nghe tiếng ngựa hí vang, ta hoảng hốt ngoái đầu nhìn lại.

 

Một người phi ngựa, cầm kiếm lao tới.

 

Người ấy đội mũ trùm đen, mạnh mẽ nhấc ta lên ngựa.

 

Phía sau mưa tên bay tới, gió rít bên tai.

 

Ta nằm rạp trên lưng ngựa, cố quay đầu lại nhìn, cố gắng mở miệng hỏi:

 

"Ngươi không phải Tạ Trường Ẩn, ngươi là ai?"

 

Hắn giữ chặt ta áp sát vào bờm ngựa, mùi ngựa nồng nặc khiến ta buồn nôn.

 

Cố nhướng mắt lên.

 

Chợt nhìn thấy bàn tay nắm dây cương kia, đầy nếp nhăn và gân guốc, đó là bàn tay của một lão già.

 

Ta kinh hoàng quay lại nhìn.

 

Gió núi thổi tung mũ trùm, lộ ra khuôn mặt người đó.

 

Là Vạn thúc.

 

"Sao lại là ngươi?"

 

Hắn như biến thành người khác, đưa tay bóp cổ ta, ép ta cúi xuống.

 

"Đừng động đậy."

 

Hắn không phải người câm.

 

Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc ta trống rỗng, lạnh toát, bao nhiêu lời cảnh báo từng nghe chợt dồn dập bên tai.

 

"Loại người như vậy chẳng ai thèm để ý, không chừng sẽ làm chuyện xấu với cô…"

 

"Ngươi nhìn ánh mắt hắn mà xem, cứ lén lút nhìn Nguyên đại phu, hoặc là nhìn Thực Hà. Tốt nhất hãy tránh xa hắn ra."

 

"…Có người nói nhìn thấy ngươi bị người ta bắt đi…"

 

"Ngươi nằm trong khe suối giữa rừng núi, trên người chỉ mặc đơn y màu trắng, trước n.g.ự.c cắm một con d.a.o găm."

 

Đột nhiên, hắn đè mạnh xuống, cả thân thể áp sát ta, bàn tay từng cầm kiếm lúc này cũng vòng qua ôm lấy eo ta.

 

Bên tai vang lên tiếng thở dốc nặng nề của lão già.

 

Tim ta đập dồn dập tới cực điểm.

 

Ta không thể chết.

 

Nhất định không thể c.h.ế.t ở đây.

 

Phía trước là ngã rẽ trong rừng núi, ta gỡ chiếc áo ngoài bị hắn kéo giữ, liều mình nhảy xuống ngựa, lăn lộn vào bụi cỏ.

 

Con ngựa lao vút qua trước mặt ta.

 

Lúc này ta mới nhìn rõ, Vạn thúc gục người về phía trước, trên lưng cắm bốn năm mũi tên, e là không sống nổi bao lâu nữa.

 

"Ta... ta đã trách nhầm ông ấy rồi..."

 

Nhưng ta chẳng kịp nghĩ nhiều, vội lau nước mắt, xoay người bỏ đi.

 

Dưới chân núi là dòng suối nhỏ.

 

Toàn thân ta m.á.u me bê bết, định cúi xuống rửa mặt, nhưng nhớ tới lời dặn của Tạ Trường Ẩn, ta lại gắng gượng leo lên sườn dốc.

 

Đã nói là c.h.ế.t ở nơi khe núi suối chảy, vậy thì ta không xuống chỗ thấp, ắt sẽ tránh được tai họa.

Chương trước
Chương sau