Chương 29
Sau đó Tiêu Dực liền vào cung xin hoàng đế đòi người.
Mùa hè năm ấy, Tiểu Hà đã về nhà mới.
"Mẫu thân, người có cô đơn không?"
Ta nói với con bé rằng ta sẽ không cô đơn.
Nếu không thể trở về bên Tiêu Dực, ít nhất còn có con gái ở bên cạnh hắn.
Nhưng khi Tiểu Hà đi rồi, ta vẫn lặng lẽ khóc suốt một đêm.
Cũng đành thôi, bởi đó là lẽ thường tình.
Từ ngày ấy, Tiêu Dực, A Kiều cùng Tiểu Hà sống trong Nhược Thanh điện như một gia đình thực thụ.
Còn ta thì đứng ở góc khuất, lặng lẽ dõi theo họ.
Ta biết A Kiều bị Kỳ Vương uy hiếp, ép làm thị thiếp.
Ta lập tức gọi Tiểu Hà đến giúp nàng thoát hiểm, còn cố ý dặn con bé buột miệng tiết lộ ra ngoài.
Năm Vĩnh Ninh thứ mười một, Tiêu Dực vì cứu A Kiều mà bị đánh sáu mươi trượng, thân thể bê bết máu, khiêng về Nhược Thanh điện.
Ta vội vàng chạy tới, vừa đặt ngón tay lên cửa đã nghe trong phòng vọng ra tiếng thiếu niên nghẹn ngào.
"Từ nay về sau, nàng danh chính ngôn thuận là người của ta rồi. Nàng hãy thích ta đi, có được không?"
Qua khe cửa, ta thấy Tiêu Dực đang bị thương nằm đó.
Hắn cẩn trọng nhìn A Kiều, tràn đầy hy vọng chờ đợi câu trả lời.
"Không được, ngươi với hắn đều cùng một loại người."
Gương mặt Tiêu Dực bỗng trắng bệch.
"Thì ra... không phải không thích ta... mà là rất ghét ta sao."
Không đâu.
Ta không ghét chàng.
Ta không kìm được đẩy cửa bước vào, khiến hai người giật mình.
A Kiều mắt đỏ hoe, chạy vụt qua ta mà đi.
Ta nhìn vết thương bê bết m.á.u của Tiêu Dực, dè dặt thay thuốc cho hắn.
"Nguyên cô cô thích ta sao?"
Ngón tay ta chợt khựng lại, giọng run rẩy: "Gì cơ?"
Tiêu Dực bình tĩnh nói:
"Nếu cô cô tiếp cận A Kiều chỉ để cứu con gái mình, vậy thì dừng tại đây đi."
Hắn khó nhọc quay người lại, nhìn thẳng vào ta, giọng lạnh nhạt:
"Trong lòng ta chỉ có A Kiều, không muốn thấy trong mắt cô cô lại xuất hiện thứ đó nữa."
Thứ đó?
Ý hắn là thứ tình cảm sâu đậm khó nói thành lời ấy sao?
Thì ra, thích một người là điều chẳng thể giấu nổi.
Ta vội vã rơi nước mắt, chỉ biết gật đầu.
"Vâng, ta hiểu rồi."
Ta thu dọn hòm thuốc, đứng dậy, trịnh trọng hứa với hắn:
"Từ nay về sau, ta sẽ không xuất hiện trước mặt điện hạ nữa."
Tiêu Dực nhìn ta, hơi ngẩn ra, nhưng cũng chỉ là ngẩn ngơ một chút.
Ta đau lòng bỏ chạy.
Thì ra hôm ấy, người bị từ chối đâu chỉ có mỗi Tiêu Dực.
28
Năm Vĩnh Ninh thứ mười hai, Tiêu Dục bảo ta điều chế thuốc độc, loại có thể đoạt mạng người mà không để lại dấu vết, khiến ai cũng không tra ra được.
Ta đã giao thuốc độc cho hắn, nhưng lo sợ hắn dùng để đối phó với Tiêu Dực, nên cố ý giữ lại một viên giải dược.
Năm ấy, vừa vào tiết lập thu, hoàng đế lâm bệnh, Kỳ Vương Tiêu Dục ngày đêm hầu bệnh.
Lúc này ta mới hiểu ra, hóa ra căn bệnh ấy là như vậy mà có.
Kỳ Vương bày vẽ, gọi đủ mọi ngự y tới chẩn trị cho hoàng đế, mà ai cũng bó tay chịu trói.
Hoàng đế bệnh nặng không qua khỏi, chuẩn bị lập Kỳ Vương làm Thái tử.
Ta lén cho hoàng đế uống giải dược, đồng thời mật báo với ông rằng năm xưa bệnh của hoàng hậu cùng hai vị hoàng tử và ôn dịch Lang Châu đều giống hệt nhau, lại trình lên chứng cứ Kỳ Vương thu mua, tích trữ thuốc men.
Hoàng đế giận quá hóa bệnh nặng, thổ huyết ngay tại chỗ.
Suốt đời yêu thương hoàng hậu, càng quý mến hai người con. Năm ấy thấy hoàng hậu không còn con nối dõi, ông bèn giao Ngũ hoàng tử cho nàng nuôi dạy, ai ngờ vẫn chẳng giữ nổi mạng người yêu thương.
Ông sẽ không lập Kỳ Vương làm Thái tử nữa.
Nhưng hoàng tử mà dám hại dân, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, chỉ có thể lấy tội danh khác để cắt đứt đường tiến thân của Kỳ Vương.
Hoàng đế giả bệnh nguy kịch, để lại di chiếu, lập Ngũ hoàng tử làm Thái tử.
Quý phi thấy di chiếu ấy thì sắc mặt đại biến, câu kết nội thị, giả truyền thánh chỉ, ám sát Tiêu Dực.
Mùa đông năm Vĩnh Ninh thứ mười hai, dưới sự giúp đỡ âm thầm của ta, Tiêu Dực lên làm Thái tử.
Ta nhìn họ rời khỏi Nhược Thanh điện lạnh lẽo, chuyển vào Đông cung huyên náo rộn ràng.
Nhìn Tiêu Dực trở thành Thái tử điện hạ, A Kiều trở thành A Kiều cô cô, Tiểu Hà trở thành Thực Hà cô nương.
Năm ấy, ta rũ bỏ bóng tối, quay về chính đạo, cứu giá thành công, cũng được Hoàng đế sủng tín gọi là vu y Nguyên cô cô.
Sợ Kỳ Vương trả thù ta, hoàng đế còn phái người bảo hộ cho ta.
Mấy năm xuân thu chớp mắt trôi qua, đã sang xuân năm Vĩnh Ninh thứ mười lăm.
Công chúa nước Giang sang cầu thân.
A Kiều tái ngộ Tạ Trường Ẩn.
Thái tử Tiêu Dực cũng đã có được trái tim A Kiều.
Đêm ấy, ta cùng Thực Hà đánh cờ.
Con bé cầm quân cờ, ngắm cơn mưa lớn ngoài cửa sổ, hỏi:
"Đêm nay chính là lúc con ra đời, phải không?"
Ta trầm ngâm một lát: "Khó mà nói chắc."
Con bé nhìn ta bằng ánh mắt tinh quái, khẽ tặc lưỡi: "Con vẫn còn là trẻ con đó."
Ta đặt quân cờ xuống, khẽ gõ vào trán nó: "Thôi đi, biết đâu tuổi con còn lớn hơn ta."
"Nào có..."
Nó thản nhiên, "Người định đi đâu thế?"
"Đi tìm phụ thân con."
Ta bung ô, rời khỏi phòng.
Đêm ấy mưa to như trút, Tạ Trường Ẩn bị Tiêu Dực truy sát, thân bị thương nặng.
Không còn đường thoát, ta đã cứu hắn.
"Nguyên cô nương?"
Người ấy ôm lấy cánh tay bị thương, yếu ớt nhìn ta dưới tán ô, nhếch môi cười: "Lâu lắm rồi không gặp nhỉ?"
Đúng là người biết co biết duỗi.
Trước kia ta chẳng nhìn ra điều này.
Một khi Tiêu Dực đã biết Nguyên đại phu yêu mình, Tạ Trường Ẩn chắc chắn cũng rõ cả.
Thế nên từ lần gặp ở Lang Châu, hắn đã biết người phụ nữ dắt theo con nhỏ ấy yêu mình, chẳng trách dám hứa hẹn với Giang Hoàn sẽ chữa khỏi bệnh cho nàng.
Mọi chuyện bỗng chốc đều rõ ràng.