Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật
Yến Tiệc Thao Thiết
Yến Tiệc Thao Thiết
Gả vào Đông cung, đích tỷ bệnh ch.t, phụ thân quyết định lại đưa thêm một nữ nhi vào, giữ chặt ngôi vị Thái tử phi.
Nước Đông cung sâu thẳm, những lương đệ được sủng ái nhiều đếm không xuể trên đầu ngón tay. Thái tử lại tính khí bất định, giếc người như ngóe.
Trong nhà nghĩ tới nghĩ lui, thế mà lại đẩy ta vào cung.
Chỉ là ta còn nhỏ, mới bảy tuổi, vẫn chỉ là một Thao Thiết nhỏ tham ăn.
Đêm thành thân, Thái tử vén khăn voan, đối diện với ta bảy tuổi, không nhịn được cười lạnh thành tiếng.
“Nhỏ như vậy, dưỡng thêm vài năm nữa đi.”
Ta cũng âm thầm tính toán trong lòng, gầy gò thế này, dưỡng thêm rồi ăn mới ngon.
Cô Ấy Sẽ Không Chết
Cô Ấy Sẽ Không Chết
Hai chiếc xe va chạm, tôi và một thai phụ khác được đưa vào phòng sinh cùng lúc.
“Vị sản phụ này đã vỡ ối, cần cấp cứu ngay, mau tìm người nhà ký tên!”
Ngay khi sắp được đẩy vào phòng phẫu thuật, tôi nói với bác sĩ:
“Chồng tôi bận lắm, tôi có thể tự ký!”
Vừa dứt lời, chồng của thai phụ kia xông tới.
“Cứu cô ấy trước, tình trạng cô ấy nghiêm trọng hơn, cô ấy bị bệnh tim!”
Anh ta lo lắng đến mức máu me đầy mặt, nhưng tôi vẫn nhận ra anh ta.
Phó Thận, rõ ràng anh là chồng tôi mà, là chồng của tôi cơ mà.
“Tôi là bác sĩ khoa sản của Bệnh viện Trung tâm, Phó Thận, mong mọi người tin tưởng vào phán đoán chuyên môn của tôi.”
Tôi giơ tay định chạm vào anh ta, nhưng anh ta hất tay tôi ra không chút nương tình.
“Nhưng bệnh nhân này đã vỡ ối rồi.”
Phó Thận liếc tôi một cái, lạnh nhạt nói: “Cô ấy không ch .t được. Tôi là chồng cô ấy, tôi có thể ký cam kết miễn trừ trách nhiệm.”
Tôi Trở Thành Hoàng Hậu Nhờ Ăn Cơm Trong Hậu Cung
Tôi Trở Thành Hoàng Hậu Nhờ Ăn Cơm Trong Hậu Cung
Ta xuyên không rồi, xuyên thành một tiểu đáp ứng vô danh tiểu tốt trong ba ngàn giai lệ của bạo quân.
Vì để sống sót, ta giả vờ mắc bệnh kín, cam nguyện vào lãnh cung dưỡng bệnh, lặng lẽ cầm cự suốt ba năm.
Đến thọ yến của Thái hậu, toàn bộ phi tần hậu cung đều phải tham dự.
Nhìn một bàn đầy mỹ vị, ta – một đại tham ăn – lập tức đại khai ăn uống, đang ăn đến mức vui vẻ thỏa mãn.
Ngay lúc ta ăn ngon lành nhất, bạo quân trên đài cao bỗng trước mặt toàn thể phi tần, vui vẻ dùng tay chỉ về phía ta.
“Chỉ có Hân đáp ứng thôi, trong toàn trường chỉ nàng tham ăn nhất, ăn cũng ngon lành nhất.”
“Phong nàng làm Hoàng hậu, giao tiểu Thái tử cho nàng, trẫm mới yên tâm được.”
Gia Đình Khốn Nạn Của Bạn Trai
Gia Đình Khốn Nạn Của Bạn Trai
Vừa mới qua sinh nhật 28 tuổi, mẹ tôi đã bắt đầu giục cưới dữ dội.
Tôi chuẩn bị quay về để nói lời chia tay với thằng bạn trai đã yêu nhau một năm, cái thằng mà suốt ngày đòi chia đôi tiền nong từng ly từng tí.
Không ngờ hắn lại nói: “Tư Nguyệt, mẹ anh bảo nên cưới sớm, tiền đặt cọc mua nhà thì vẫn chia đôi như cũ, nhưng bà sẽ lo tiền tiệc cưới, nên bên em chỉ cần tặng một chiếc xe làm của hồi môn là được, mẫu anh chọn sẵn rồi…”
Tôi: “…”
Nghĩ đến mức lương 5 triệu một tháng của hắn, tôi nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.
Ngày nào cũng chia đôi, chia đến mức đầu óc hỏng luôn rồi chứ chẳng chơi.
Anh trai à, yêu đương với anh thì được.
Nhưng cưới anh á?
Tôi xin miễn!
Chúng Ta Yêu Nhau Được Không
Chúng Ta Yêu Nhau Được Không
Anh tôi là Phật tử nổi tiếng trong giới Bắc Kinh, tu khẩu thiền, giữ mình kiệm lời cẩn trọng.
Còn tôi là đứa lắm lời.
Để theo đuổi anh ấy, ngày nào tôi cũng soi gương tự gọi mình là chị dâu.
Anh ấy ở nhà đóng cửa tụng kinh, tôi thì ở ngoài tiện miệng tung tin bậy;
Anh ấy sang Đức bàn chuyện làm ăn, tôi lại bảo anh ấy qua đó khám xương khớp;
Anh ấy giúp tôi tìm trai đẹp xem mắt, tôi thì nói đó là một phần trong kế hoạch “anh trai bá đạo cưỡng chế yêu”.
Khiến một người lạnh nhạt như anh ấy tức đến mức suýt chút nữa dùng cả thủ ngữ kết ấn.
Về sau, anh ấy mạnh hơn, cũng thay đổi thành kiểu biến thái.
Dùng cà vạt trói tôi vào đầu giường, ngón tay thon dài gân guốc từng nét từng nét viết bậy lên eo tôi: “Đọc ra tiếng.”
Mặt tôi đỏ bừng, nghẹn ngào cắn gối, nước mắt lưng tròng lắc đầu.
Bậy quá, không thể thốt ra được.
Thế mà anh ấy lại bật cười, ngón tay thon dài vuốt ve bụng dưới của tôi:
“Eo mỏng như vậy mà cái miệng lại hỗn.”
“Thật nghĩ mình cái gì cũng nuốt nổi à?”
Sau Lưng Là Ánh Mặt Trời
Sau Lưng Là Ánh Mặt Trời
Em gái tôi vừa thi đại học xong, tôi dự định sẽ đưa con bé đi du lịch thư giãn.
Bạn trai tôi sau khi biết chuyện liền âm thầm tìm tôi nói:
“Sau này em gả vào nhà họ Vương, là người nhà anh. Sao có thể tùy tiện tiêu tiền cho người ngoài được?”
Nói xong, anh ta đẩy em gái mình đến trước mặt tôi:
“Em hoàn vé máy bay của em gái em đi. Vừa hay em gái anh cũng vừa thi xong, em làm chị dâu, dẫn nó đi chơi thư giãn một chuyến.”
Em gái anh ta cũng gật đầu:
“Đúng đó chị dâu. Ăn cơm nhà họ Vương mà chân ngoài dài hơn chân trong thì không hay đâu.”
Tôi nhìn ba tấm vé đã đặt trước, mặt không đổi sắc mà hoàn lại một tấm.
Họ nói không sai.
Tôi đâu phải người ngốc.
Vì sao tôi phải chăm sóc cho em gái người khác chứ?
Trọng Sinh Vả Mặt Chị Gái Vô Liêm Sỉ
Tôi đã cover lại ca khúc của người chị và bất ngờ vụt sáng thành ngôi sao trên mạng.
Sau khi danh tiếng vươn xa, tôi gần như chiều theo mọi khao khát của chị. Dâng tặng chị những món hàng hiệu xa xỉ, siêu xe đắt đỏ, biệt thự nguy nga tráng lệ.
Thế nhưng, chỉ vì một lời châm biếm từ nam thần màn bạc rằng chị không sánh bằng tôi, chị đã âm thầm ôm mối hận sâu đậm trong lòng.
Vào chính ngày tôi đăng quang Nữ hoàng Âm nhạc, chị lao vào phòng nghỉ riêng của tôi, rút lưỡi dao lam sắc lẻm cắt đứt thanh quản tôi:
"Nếu không nhờ bản nhạc của tôi, cô dựa vào đâu mà nổi danh? Chiếc cúp này vốn dĩ phải thuộc về tôi!"
Sau khi tôi trút hơi thở cuối cùng, chị cũng tuyệt vọng kết liễu đời mình.
Điều kỳ diệu là, cả hai chúng tôi đều được tái sinh về lớp học âm nhạc năm nhất đại học.
Chị nhanh nhạy giành trước tôi một bước, cất cao giọng hát bản nhạc của mình.
"Lần này, đến lượt tôi xưng bá trong làng giải trí, còn cô chỉ xứng làm bóng mờ phía sau tôi."
Đồ Giả Mạo Buồn Cười
Đồ Giả Mạo Buồn Cười
Bố tôi tặng tôi một căn biệt thự lớn.
Tôi thấy nó quá xa hoa, sợ sẽ ảnh hưởng đến hình tượng nữ thần học đường giản dị mộc mạc của mình, nên sau khi ghé qua một lần, tôi bỏ mặc luôn.
Một tháng sau, câu lạc bộ trường có một em khóa dưới gia nhập.
Em ấy nói căn biệt thự đó là của em.
Còn bảo bố em là người giàu nhất.
Nhìn cô em vừa quê mùa vừa xấu xí đó, tôi rơi vào trầm tư.
Chiến Lược Theo Đuổi Vợ Của Người Chồng Tuyệt Vọng
Chiến Lược Theo Đuổi Vợ Của Người Chồng Tuyệt Vọng
Năm thứ 6 sau khi kết hôn, người chồng vốn luôn điềm đạm, ít nói của tôi – Ứng Lâm – bỗng trở nên vô cùng kỳ lạ.
Anh bắt đầu dành một tiếng mỗi ngày để chăm chút ngoại hình, hai tiếng để tập gym, ba tiếng chỉ để mang cơm cho tôi, và… quan sát kỹ lưỡng từng chàng trai trẻ lướt ngang qua tôi với ánh mắt cảnh giác.
Tôi chẳng hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì.
Cho đến một ngày, tôi vô tình nhìn thấy nhật ký của anh.
「Hôm nay cô ấy ra ngoài mà không đeo nhẫn cưới. Là vô tình hay cố ý? Không nghĩ ra. Không dám hỏi. Tôi sắp phát điên rồi…」
「Cô ấy lại thả tim cho tên thực tập sinh đó. Cô ấy định gi .t tôi sao? Tất cả là do thằng đàn ông không biết xấu hổ kia…」
「Tôi trong gương đang già đi, mục rữa, xấu xí dần. Không được. Tôi phải hoàn hảo hơn nữa, mới không bị cô ấy bỏ rơi…」
「Thật bất lực… thật tuyệt vọng… tôi lớn hơn cô ấy 5 tuổi. Tôi đã không còn trẻ. Sắc suy tình cạn. Đây chính là kết cục của tôi sao…」
Hoa Nở Bên Đường
Hoa Nở Bên Đường
Ngày tôi nhận ra mình không còn yêu anh nữa, diễn ra một cách rất đỗi bình thường.
Chúng tôi cùng ăn tối.
Anh rõ biết tôi không ăn hành lá, vậy mà theo thói quen vẫn cho cả đống vào bát của tôi.
Tôi nhìn lớp hành xanh rì nổi lềnh bềnh trong bát canh, nghĩ thầm:
Lần này, là vì ai thích ăn nữa đây?
Nghĩ đến đây, tôi ngẩng đầu nhìn anh.
Còn anh thì sao?
Chẳng hề nhận ra gì cả, đang chăm chú nhìn điện thoại, khóe môi còn vương một nụ cười dịu dàng.
Thế là tôi đặt đũa xuống, buông lời chia tay.
Còn anh chỉ khẽ gật đầu:
“Ừ.”
Tôi biết rõ, anh hoàn toàn không nghe thấy tôi nói gì.