Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật
Xuyên nhanh: Alpha biến thái của học thần Enigma
Xuyên nhanh: Alpha biến thái của học thần Enigma
Tổng tài vì cứu tôi mà bị kẹt trong trò chơi, biến thành học thần lạnh lùng trong phiên bản ABO học đường.
Còn tôi thì… trở thành tên Alpha biến thái, chuyên theo dõi, quấy rối, thậm chí còn có ý định cưỡng ép em trai anh ấy.
Đừng nói là công lược, chỉ cần đi ngang qua thôi cũng đủ để anh ta thấy chướng mắt rồi.
Hệ thống phụ trợ vừa khóc vừa cầu xin tôi đổi thân phận khác.
Tôi chỉ lắc đầu, tiếp tục dùng đủ chiêu trò với Reese – em trai của anh ta.
Và cuối cùng—
Anh ta đem toàn bộ những gì tôi từng làm, trả lại nguyên xi lên người tôi!
Bạn Thân Là Nữ Phụ Độc Ác
Bạn Thân Là Nữ Phụ Độc Ác
Cô bạn thân của tôi là nữ phụ ác độc.
Cô ấy sắp sửa bộc lộ bản chất nữ phụ ác độc, si mê đ/iên c/uồng nam chính, dẫn đầu b/ắt n/ạt nữ chính trong trường, trở thành công cụ thúc đẩy tình tiết.
Cuối cùng, cô ấy nhận lấy kết cục bi th/ảm: bị hủy dung, mất đi sự trong trắng, rồi nh/ảy xuống biển t/ự v/ẫn.
Tôi quay đầu nhìn cô bạn thân đang ngây ngô cười toe toét khi ăn khoai tây chiên, nét mặt dần trở nên nghiêm trọng.
Cô ấy ngẩn ra: “Sao thế?”
Tôi lấy điện thoại ra, mở ảnh nam chính: “Học sinh chuyển trường mới đến hôm qua, tao ‘kết’ cậu ta rồi.”
Cô bạn cầm điện thoại nghiên cứu hồi lâu, cuối cùng bĩu môi đầy vẻ chê bai.
“Cậu ta không xứng với mày.”
“Cái mặt cứ hầm hầm như ai nợ năm triệu vậy.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, và thầm quyết định, từ nay về sau, tôi sẽ làm con “chó săn” trung thành của nam chính.
Cái Giá Của Một Lần Buông Tay
Vào ngày thứ 120 liên tiếp không về nhà của Thẩm Trì Xuyên, ảnh cưới của anh ta và một người phụ nữ khác bị lan truyền khắp vòng bạn bè.
Tôi lập tức gọi điện báo cảnh sát:
“Chào anh, tôi muốn báo án. Chồng tôi có dấu hiệu phạm tội kết hôn trái pháp luật.”
“Vâng, anh ta đã đăng ký kết hôn với tôi, nhưng bây giờ lại đi chụp ảnh cưới với người khác…”
Khi Thẩm Trì Xuyên trở về, anh ta giận dữ chất vấn tôi:
“Chỉ là chụp ảnh cưới với bạn bè thôi, em có cần làm quá lên vậy không?”
Tay tôi khẽ run khi vẫn cầm điện thoại.
Bởi vì ngay trước đó, nữ chính trong bức ảnh vừa đăng status mới:
“Dù vẫn chưa đăng ký, nhưng có người nói thứ gì nên thuộc về em thì sẽ không để thiếu, vậy thì em cứ yên tâm mong chờ thôi~”
Mẹ tôi từng nói tôi là loại người bướng bỉnh từ trong xương tủy, cứ phải đâm đầu vào tường mới chịu quay đầu.
Tôi từng không phục, vì tôi cho rằng – đâm vào tường không phải là quay đầu, mà là đổi hướng — để đi đúng đường hơn.
Thế nên khi tôi xác nhận anh ta thực sự chụp ảnh cưới với người khác, thậm chí vài ngày tới còn có lễ cưới, tôi đã hoàn toàn chết tâm.
Nhưng mà, chuyện ly hôn ấy mà… tôi không vội.
Tôi cụp mắt, dịu giọng nói:
“Xin lỗi, em biết lỗi rồi.”
Nhưng trong lòng tôi thì—không hề có ý định sửa đổi.
Thẩm Trì Xuyên sững người một chút, sau đó lại tỏ ra hài lòng với thái độ của tôi, kiên nhẫn giải thích:
“Em cũng biết là sức khỏe của Lina không tốt, nên bọn anh chỉ muốn giúp cô ấy thực hiện điều ước sinh nhật. Em yên tâm, chỉ lần này thôi, sẽ không có lần sau.”
“Ừ, cô ấy đúng là sức khỏe không tốt, là anh đã không nghĩ cho em.”
Tôi thầm rủa: nghĩ cái mả bà nội anh ấy! Sức đề kháng yếu mà cũng gọi là bệnh? Cô ta mà mắc bệnh nan y chắc anh phải giết vài mạng người để chôn theo mất!
Đồ cặn bã!
Thẩm Trì Xuyên đưa tay định xoa đầu tôi — tôi nghiêng đầu né tránh.
Tay anh ta khựng lại giữa không trung.
Không muốn nhìn thấy vẻ mặt anh ta thay đổi, tôi để lại một câu “Em đi tắm đây” rồi nhanh chóng lỉnh đi.
Tôi không nói với Thẩm Trì Xuyên rằng — đã có người gửi cho tôi đoạn ghi âm lời lẽ oai hùng của anh ta ở KTV.
“Phát thì phát, sợ gì? Cô ta không dám làm ầm lên đâu.”
“Lúc yêu thì cưng như trứng, cưới về rồi thì phải biết điều mà nhìn sắc mặt tôi.”
“Cô ta không dám đòi ly hôn đâu. Tám năm rồi, cô ta không buông được đâu. Với lại, ly hôn với phụ nữ là một kiểu… mất giá. Cô ta đâu có ngu.”
…
Hoa Tàn Nhụy Rụng
Hoa Tàn Nhụy Rụng
Sau khi bị sơn tặc bắt cóc, ta liền trở thành “hoa tàn liễu úa” trong miệng thế gian.
Phó Hiên chẳng nói một lời, chỉ cùng phụ thân ta giải trừ hôn ước, đưa tới một dải lụa trắng.
Đêm ta định tự vẫn, thiếu niên tướng quân lặng lẽ vào viện, lau nước mắt cho ta.
“Uyển Nhi, nếu hắn không cưới nàng, thì ta cưới. Ta đã sớm có tình với nàng. Nàng bằng lòng gả cho ta không?”
Năm thứ 2 sau khi thành thân, ta đứng ngoài thư phòng, nghe thấy Phó Hiên cười nhạo Hạ Khiêm:
“Nàng ta bị chơi nát rồi mà ngươi cũng rước về làm vợ, không thấy bẩn sao?”
Hạ Khiêm nhướn mày, giọng lãnh đạm:
“Khi ấy ta đã dặn người, đừng làm bẩn Dư Thanh Uyển. Nếu không, ta cũng nuốt chẳng trôi.”
“Hãy quản chặt nàng, trước khi ta và Dư Mạt đại hôn, đừng để xảy ra chuyện gì rắc rối.”
“Yên tâm, đợi sau khi các ngươi thành thân, ta sẽ đưa nàng đến vùng biên ải.”
Đêm nay ta vốn định báo cho Hạ Khiêm biết – ta đã mang cốt nhục của hắn.
Nhưng giờ… đã không còn cần thiết nữa rồi.
Cuộc săn lùng dưới ánh trăng trắng
Chồng tôi – người có một “bạch nguyệt quang” đã chết.
Anh ta chẳng hề đau buồn, ngược lại còn tích cực bảo tôi làm thụ tinh ống nghiệm để sinh con.
Rất nhanh, tôi sinh được một bé gái.
Nhưng con bé không giống tôi, càng lớn càng giống người phụ nữ “bạch nguyệt quang” đã chết của anh ta.
Sợi chỉ đỏ trên cổ
Sau khi thân mật xong, bạn gái ngoan ngoãn đi mua đồ ăn khuya cho tôi.
Tôi hưng phấn ngồi trên giường đung đưa chân, gọi video khoe khoang với mấy anh em ký túc xá hồi đại học:
“Bạn gái của lão đây là đẹp nhất thế gian, miệng nhỏ như quả anh đào, mắt sáng răng trắng.”
Mấy anh em đều ghen tỵ đến chảy nước miếng, khen tôi lợi hại, quả thật không hổ là tôi.
Chỉ có Khâu Tuấn nhíu mày, nghiêm túc hỏi:
“Triệu Minh, trên cổ cậu sao lại có một vệt đỏ, trông như có ai treo đầu cậu lên vậy.”
Gả Lại Một Lần Cho Đáng
Gả Lại Một Lần Cho Đáng
Khi phu quân ta lại một lần nữa, giữa yến tiệc đông người, buông lời châm chọc ta là con gái nhà thương hộ, vô tài vô đức, chẳng bằng được “bạch nguyệt quang” mà hắn đã sớm đưa đi làm thiếp…
Ta nhịn hết nổi, thẳng bước đi tới trước mặt chủ quân của bạch nguyệt quang ấy.
“Hay là… ta hưu phu gả cho ngài, còn thiếp kia, ngài cứ ban cho hắn. Để hắn khỏi ngày ngày nhắc mãi, phiền tai nhức óc.”
Nam tử áo hoa nâng chén rượu, thoáng sững người, sau đó ngửa đầu cạn sạch. Một nụ cười hứng thú hiện nơi khóe môi hắn, ánh mắt lướt qua người ta, chăm chú đến độ khiến tim người ta run lên.
“Được thôi.”
Dì Nhỏ Trên Mây
Năm tôi mười tuổi, mẹ tăng tiền tiêu vặt của tôi lên hai trăm nghìn tệ mỗi tháng.
Thế nhưng tôi vốn không ham vật chất, cũng chẳng thiếu thứ gì.
Vì vậy — tôi “nuôi online” một nữ sinh nghèo ở vùng núi.
Từ ăn mặc, học hành, đi lại… việc gì cũng lo.
Sau này, anh họ dẫn một cô gái đến nhà, nói cô ấy mới là con gái ruột của cha mẹ tôi.
Không ngờ, “tiểu thư thật” ấy mắt sáng rực, reo lên với tôi:
“Dì ơi, con tới gặp dì ngoài đời rồi nè!”
Đại Trưởng Công Chúa
Đại Trưởng Công Chúa
Ta là muội muội của tiên hoàng, cô cô ruột của hoàng thượng đương triều, là Đại Trưởng Công Chúa duy nhất của Đại Tấn.
Vào ngày ta mừng thọ sáu mươi tuổi, đích thê đã qua đời của phò mã đột nhiên dẫn theo cô con gái út đến tận cửa.
“Chính thê là đích, kế thê là thiếp. Thân phận Công chúa cao quý, dân phụ không dám để Công chúa làm thiếp, dân phụ cam tâm hạ mình làm vợ lẽ, chỉ mong Công chúa rủ lòng thương, cho phép Miên Nhi được nhận tổ quy tông, đoàn tụ với cha là phò mã.”
Đến lúc này ta mới biết, phò mã đã cùng ta ân ái mặn nồng lại lén lút nuôi dưỡng nàng ta suốt bốn mươi năm bên ngoài.
Cô Con Gái Thật Là Tiểu Bảo Bối Của Cả Nhà
Khi tôi mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là một chuỗi chuông bạc lấp lánh đang đung đưa ngay trước mặt.
Ngay sau đó, một khuôn mặt già nua, đầy nếp nhăn nhưng nở nụ cười hiền hậu từ từ tiến lại gần.
“Ôi chao, cháu ngoan của ông tỉnh rồi à? Nhìn đôi mắt sáng này xem, lấp lánh ghê chưa!”
Cháu ngoan?
Tôi ngẩn người.
Thử mở miệng nói, nhưng chỉ phát ra mấy tiếng ú ớ chẳng ra chữ: “A… ư… ồ…”
Nước miếng chảy dọc xuống khóe môi.
Tôi: “…”
Muốn đưa tay lau thử, kết quả phát hiện bàn tay mình… vừa nhỏ vừa ngắn, còn mềm mềm thịt thịt như một chiếc bánh bao trắng nõn.
Cánh tay cũng yếu xìu, mới nâng lên được nửa chừng đã rũ xuống.
“Phì…” – Bên cạnh vang lên một tiếng cười nín nhịn.
Tôi cố gắng xoay cái cổ nhỏ xíu còn chưa cứng của mình, nhìn về phía phát ra tiếng cười.
Bên giường còn có mấy người đang đứng quanh.
Một người đàn ông mặc vest xám vừa vặn, tóc chải gọn gàng, đường nét sắc sảo, nhưng ánh mắt nhìn tôi lúc này lại pha lẫn chút… khinh bỉ? Cùng với tò mò? Anh ta nhanh chóng thu lại nét cười chế giễu vừa nhoáng qua.
Một cậu thiếu niên mặc áo hoodie rộng thùng thình, tóc hơi rối, tai cắm tai nghe trắng, đầu ngón tay còn kẹp điếu thuốc chưa châm, ánh mắt lười biếng liếc qua.