Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật

Tiểu Hồ Ly Của Hòa Thượng
Mở livestream chưa đến năm phút đã bị quản trị viên tống vào "nhà tối" bắt úp mặt suy ngẫm.
Tôi đâu có hở hang, cũng chẳng bán hàng.
Tại sao chỉ khóa mỗi mình tôi?
Tức quá, tôi gõ cửa phòng quản trị viên.
"Hà Thượng, anh nhắm vào tôi đúng không!"
Người đàn ông tựa bên khung cửa, bình thản xoay chuỗi Phật châu.
"Không rõ ràng lắm sao?"
Tức đến mức tôi hiện nguyên hình, há to miệng:
"Đồ hòa thượng thối, tin không tôi nuốt sống anh luôn!"
Anh ta mặt không đổi sắc, khoanh tay cười lạnh dạy đời tôi:
"Tiểu hồ ly, bây giờ là xã hội pháp trị."

Xuyên Thành Nữ Phụ Trong Truyện Cổ Tích
Khi tôi xuyên tới đây, câu chuyện đã gần đi đến hồi kết.
Hoàng tử và công chúa tổ chức hôn lễ, toàn dân ca hát nhảy múa, chúc phúc cho mối tình lãng mạn cảm động ấy.
Mà tôi, chính là vị tiểu thư quý tộc từng cùng hoàng tử tâm đầu ý hợp - U Dã.
Trong miệng thế nhân, tôi chính là kẻ ác độc, hãm hại công chúa, mưu toan đoạt lại hoàng tử. Nhưng cuối cùng sự việc bại lộ, từ đó bị giam lỏng trong lâu đài, chờ sau khi hoàng tử và công chúa đại hôn sẽ bị xử lý.
Không thể nào... tôi vừa mới tới đây thôi mà đã phải đối diện chuyện sống chết thế này ư.

Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Kết Thúc Vai Diễn
Sau khi gặp phải tai nạn giao thông, tôi qua đời ngay trước mặt nam chính.
Hệ thống nhắc nhở anh rằng: “Bạch nguyệt quang của ngài đã mất.”
Kẻ lái xe gây ra tai họa hèn mọn quỳ dưới đất cầu xin anh tha thứ.
Hệ thống nhắc nhở anh rằng: “Nữ chính của ngài đã xuất hiện.”

Kết Cục Của Nữ Phụ Độc Ác
Sau khi kết thúc có hậu của nữ chính, tôi, kẻ phản diện đ ộc á c đã làm đủ mọi điều xấu xa, cũng đã đến lúc phải rút lui.
Đám cưới của nữ chính và nam chính long trọng chưa từng thấy, nghe nói tốn kém cả trăm triệu.
Hôm đó, pháo hoa rực sáng trên bầu trời thành phố Đàn suốt hai tiếng đồng hồ, màn hình khổng lồ trên tòa nhà đắt đỏ nhất trung tâm thành phố chiếu trực tiếp toàn bộ hôn lễ.
Tôi lê bước thân thể mệt nhoài sau giờ làm về lại căn phòng trọ, mang về cho chú chó nhỏ của mình một túi xương còn sót lại từ gánh hàng rong.
Hai tháng sau, có một ngày Trần Tiến gõ cửa nhà tôi.
Ánh mắt khinh bỉ của cậu ta nhìn tôi cứ như đang nhìn một con kiến hôi.
Cậu ta hỏi tôi: "Khương Đề, cô có hối hận không?"
Cậu ta là nam phụ bi kịch, yêu nữ chính nhưng không được đáp lại. Để nữ chính và nam chính có thể đến với nhau, cậu ta đã khiến tôi mất đi tất cả.
Cậu ta hỏi tôi có hối hận không.
Tôi mỉm cười nhẹ nhõm: "Hối hận chứ.”
"Hối hận vì ngày đó đã cứu một kẻ lang thang bị người ta đ ánh đ ập như chó dại là cậu, đáng lẽ ra tôi nên đứng nhìn cậu ch ếc mới phải."

Trở Về Nước Để Phẫu Thuật
Tôi là bạch nguyệt quang của tổng tài bá đạo, sắp chết vì bệnh, muốn về nước phẫu thuật, nhưng anh trai tôi lại tìm đủ mọi cách ngăn cản.
Anh ta tin chắc rằng, chỉ cần bạch nguyệt quang quay về, tổng tài nhất định sẽ vứt bỏ người thay thế.
Anh ta là một kẻ si tình tận tụy vì người thay thế đó.
“Bệnh thì chịu đi, chưa cần cấp cứu vội.”
“Phẫu thuật trễ vài ngày cũng không chết được đâu, bọn họ sắp kết hôn rồi.”
Để giữ mạng, tôi liều mình gọi điện cho tổng tài: “Nghe nói tôi là bạch nguyệt quang của anh, anh có thể đón tôi về nước không?”
Nghe nói lúc tôi gọi, bọn họ đang làm lễ cưới. Tổng tài bỏ lại cô dâu và khách mời, lập tức lên máy bay bay xuyên đêm đến chỗ tôi.

GIẢ LÀM BÀ BẦU CÒN MUỐN GIÀNH GHẾ, TÔI PHÁT ĐIÊN TẠI CHỖ
Ghế giường dưới tàu hỏa của tôi bị một người phụ nữ lạ chiếm mất.
“Tôi có thai, chỗ này là của tôi. Cô leo lên trên đi.”
Vừa nói, cô ta vừa lục túi của tôi, lôi ra gói bánh cay (lạp điều) nhét vào miệng.
Nhai hai cái, “phì!” một tiếng, nhổ hết vào mặt tôi.
“Cái quái gì đây? Cay đến con trai tôi rồi! Ba vạn! Thiếu một xu cũng đừng mong về nhà.”
Tôi bật cười.
“Dựa vào đâu? Dựa vào việc cô hạ tiện à?”
Cô ta gào lên, tát thẳng vào mặt tôi.
“Mày dám chọc bà bầu? Đồ không có giáo dục! Tao thay mẹ mày dạy dỗ mày!
Nhìn cái gì? Không phục à? Thì đánh lại tao xem!”
Tôi vốn rất ngoan.
Thế nên, tôi đấm thẳng vào bụng cô ta.

NGƯỜI BÀ CAY NGHIỆT
Mang thai được ba tháng, bà nội chồng tôi tìm tới nhà đặt ra luật lệ.
Bà ta cố tình giec con chó mà tôi nuôi suốt ba năm, rồi đem hầm thành canh để chọc tức tôi.
Trên bàn cơm, bà ta đắc ý khoe khoang:
“Ăn thịt con s/ú/c s/i/n/h lớn lên bằng đồ ăn xịn đúng là thơm ngon~”
Ăn xong, bà ta lại bắt tôi phải quỳ lạy, nhận con rùa mà bà ta nuôi bốn mươi năm làm mẹ nuôi.
Tôi ngoan ngoãn làm theo.
Chỉ là… bà ta không biết, nhận mẹ nuôi thì dễ, nhưng tiễn con nuôi đi thì khó đấy!
…

LÝ PHÁN PHÁN TÔI NHẤT ĐỊNH SẼ TOẢ SÁNG
Ba mẹ ruột không cho tôi gọi họ là ba mẹ, chỉ được phép gọi là chú và dì.
Vậy mà sau này, khi tôi đỗ vào Thanh Hoa, họ lại đi khắp nơi khoe khoang:
“Đây là con gái tôi…”
Tôi mỉm cười phản bác:
“Chú dì à, con cái không thể nhận bừa được đâu.”
…

MỸ NHÂN TÂM KẾ: TRẢM LONG
GIỚI THIỆU:
Đêm trưởng tỷ khó sinh, Thái tử lại đang cùng nữ xuyên không ngắm sao trên mái nhà.
Trưởng tỷ là chính thê của Thái tử, cũng là thanh mai trúc mã của hắn. Thế nhưng kể từ khi Thái tử mang về một nữ tử xuyên không, hắn liền lạnh nhạt với trưởng tỷ, bỏ mặc không ngó ngàng đến nữa.
Sau khi trưởng tỷ qua đời, để lại một hài nhi đáng thương.
Một tháng sau, ta được gả vào Đông cung, trở thành trắc phi.
Nữ xuyên không tới cửa khiêu khích:
“Điện hạ hứa với ta đời này kiếp này chỉ có một đôi. Dù ngươi có gả vào Đông cung, cũng không giành được tình yêu của điện hạ. Ta khác các ngươi – những nữ tử cổ đại ngu muội.”
Ta khẽ cười, mím môi không đáp.
E rằng nàng không biết, nữ nhi thế gia từ nhỏ đã tinh thông tâm kế.
Trưởng tỷ thất bại, bởi nàng có tình.
Còn ta thì không giống vậy—
Ta đến là để trảm long!

THIÊN KIM THẬT BỊ VỨT BỎ
Tôi chưa bao giờ nghĩ, chuyện ôm nhầm con lại xảy ra trên chính người mình.
Khi ba mẹ ruột dắt theo cô gái kia tìm đến thì tôi đang xách gậy, ngồi trong hẻm hút t/h/u/ố/c với một đám lưu manh.
Bọn họ ch/ec lặng.
Tất cả theo bản năng đứng ra che chắn cho người con gái có dáng vẻ yếu ớt, hiền lành, ngoan ngoãn kia.
…