HE
Truyện có cái kết viên mãn, hạnh phúc cho nhân vật chính sau nhiều sóng gió. Đây là thể loại khiến độc giả cảm thấy ấm lòng sau khi đọc.
Truyện mới cập nhật

BÀ LỚN HÀO MÔN THÍCH ĐỎNG ĐẢNH NGHỊCH TẬP RỒI
Sau vụ tai nạn, tâm trí tôi quay trở lại tuổi đôi mươi.
Trong chương trình thực tế về mẹ chồng – nàng dâu, trong khi các bà mẹ chồng khác thúc giục con dâu sinh nở, tôi lại đưa con dâu đi nghỉ dưỡng, SPA, và truyền thụ bí quyết trường xuân bất lão: “Không cưới không sinh, tuổi xuân vĩnh viễn; không đẻ không nuôi, tuổi thọ vô biên.”
Trong khi những cặp mẹ chồng – nàng dâu khác mâu thuẫn liên miên, tôi lại giúp con dâu đánh bại trà xanh, xé tan Bạch liên bông. Tôi còn mua tặng con dâu những món trang sức trị giá hàng trăm triệu để an ủi: “Có tiền, có nhan sắc, có sự nghiệp, lại còn có mẹ chồng thương yêu, mà thằng chồng xấu xa lại không về nhà, có gì mà không tốt?”
Chỉ trong nháy mắt, tôi đã ngược dòng từ một phu nhân hào môn đỏng đảnh, thích làm màu trở thành mẹ chồng quốc dân có siêu năng lực tiền bạc.

VỢ ƠI, SAU NÀY ĐỀU NHỜ EM NHÉ
Tôi là học sinh nghèo trong một ngôi trường quý tộc, hôm nay, tôi đột nhiên nhìn thấy những dòng bình luận bay ngang:
[Nam chính trốn học, trèo tường từ vườn hoa sau trường, kết quả rơi xuống nước rồi! Làm sao đây, nam chính không biết bơi!]
[Nữ chính đâu, mau tới cứu đi!]
[Nữ chính hôm nay bị ốm, không đến trường. Haizz, tiếc thật đấy, ai mà đi cứu nam chính thì hảo cảm của nam chính sẽ tăng cao lắm.]
Tôi không phải nữ chính trong truyện, chỉ là một nhân vật pháo hôi thôi.
Lúc này, tôi uể oải chống cằm, tiếp tục nghe tiết Toán.
Buồn cười chết mất, hảo cảm của nam chính thì có ích gì chứ, tôi mới không thèm đi cứu.
Dù sao thì cũng là nam chính, chắc cũng không chết đuối được đâu.
Tôi không phải đóa hoa trắng thuần lương thiện gì cả, tôi chỉ quan tâm hai chuyện: Một là tiền đến, hai là thành công.
Bình luận tiếp tục chạy:
[Ai mà cứu được nam chính chắc sẽ được nhà nam chính tạ ơn nhiều tiền lắm. Không biết ai may mắn vậy. Với độ giàu có của nhà nam chính, cho đại ít tiền thôi cũng đủ tiêu cả đời rồi.]
Có tiền à!?
Tôi bật dậy như bị điện giật, chiếc ghế phía sau bị hất ngã, “rầm” một tiếng thật to.

Đừng Làm Ồn, Ta Muốn Yên Tĩnh Một Chút
Đừng Làm Ồn, Ta Muốn Yên Tĩnh Một Chút
Cô mẫu vì cứu nương ta mà ch .t đuối.
Nương ta để báo ân, liền đem biểu muội đưa về phủ nuôi dạy.
Từ đó, biểu muội liền cùng ta tranh đoạt mọi thứ.
Từ viện tử, trang sức, y sam, cho đến đồ ăn, điểm tâm, đồ chơi nho nhỏ.
Phàm là ta có, nàng đều muốn cướp đi.
Nương ta luôn dặn ta nhường nàng.
Ta không chịu.
Nàng chọc ta một lần, ta đá/nh nàng một lần.
Đến khi ta nghị thân, nàng lại câu dẫn Lục Miễu.
Nương ta lại muốn ta nhường nàng.
Lần này ta cười híp mắt, đáp: “Được thôi.”

BẠN GÁI MA CỦA CHÀNG TRAI TRUNG KHUYỂN
Tôi mở một tiệm tạp hóa ở Địa phủ.
Địa phủ không có nguồn hàng, tôi chỉ có thể nhờ bạn trai dương gian của mình, xin anh ấy đốt một ít xuống cho tôi.
Một tháng sau, bạn trai tôi tức điên lên: “Chết rồi ở dưới đó chơi vui lắm hả, mấy cái thứ này, sao lúc còn sống em không nghĩ đến chuyện thử với anh?”

SINH VIÊN ĐƯỢC TÀI TRỢ DẠY TÔI CÁCH LÀM NGƯỜI
Văn án:
Trong đợt huấn luyện quân sự nóng bức, tôi bỏ tiền túi ra mời cả lớp uống trà sữa.
Không ngờ cô bạn được trợ cấp lại bật khóc nức nở.
“Biết là nhà cậu có tiền, nhưng đó là do anh cậu kiếm được. Cậu dựa vào cái gì mà tiêu xài bừa bãi hả?”
Nói xong, cô ta tát một cái làm cốc trà sữa rơi xuống đất.
“Lần này coi như tôi không thấy, nhưng nếu còn tái phạm, tôi sẽ thay anh cậu dạy cậu cách tiết kiệm!”
Tôi nhìn cốc trà sữa bị hất đổ, lập tức vung tay tát ngược lại cô ta.
“Từ hôm nay trở đi, nhà tôi sẽ cắt viện trợ cho cô!”
“Thích tiết kiệm lắm đúng không? Vậy thì sau này cứ từ từ mà tiết kiệm đi!”
…

Thập Niên 80 Nữ Phụ Phản Công
Khi xuyên thành nữ phụ ác độc trong tiểu thuyết niên đại.
Tôi đang nhảy xuống sông để cứu nam chính trí thức trẻ.
Trong tình trạng thiếu oxy nghiêm trọng.
Tôi nhìn thấy những dòng đạn mạc rơi xuống trước mắt:
【Nữ phụ thật tâm cơ, nam chính sắp bị cô ta bám lấy rồi sao?】
【Không sao, cho dù bây giờ cô ta gả cho nam chính, sau này cũng là số phận thủ tiết, còn phải hầu hạ người khác.】
【Đợi đến khi nữ chính thật sự xuất hiện, nam chính sẽ lập tức đá cô ta đi.】
Cả người tôi run lên.
Trực tiếp tung một cú đá, đạp nam chính xuống đáy sâu của dòng sông.

Vọng Dư Tuyết
Thôi Cẩm Chi là thành viên của Cục Quản lý Thời không, nàng có một nhiệm vụ cuối cùng.
Nàng phải tìm ra nguyên nhân khiến một tiểu thế giới trở nên hỗn loạn vô trật tự, cốt truyện hoàn toàn sụp đổ. Quan sát bấy lâu, nàng chỉ phát hiện ra bách tính lầm than vì sự bất tài của kẻ cầm quyền đương triều. Nàng đành phải nữ cải nam trang, vất vả phấn đấu từng bước trở thành Tể tướng, dùng sức của một mình mình để ổn định triều cục rối ren, rồi tranh thủ chọn một vị hoàng tử bồi dưỡng thành bậc minh quân.
Thế là, nàng để mắt tới vị Tứ hoàng tử trông có vẻ "cô độc không nơi nương tựa" kia. Sáu năm bầu bạn bảo vệ, Thôi Cẩm Chi trải qua muôn vàn cay đắng cuối cùng cũng bồi dưỡng nhóc con ấy thành bậc minh chủ vạn đời.
Vừa mở mắt ra: Hử? Có gì đó sai sai... Sao mình vẫn còn kẹt ở thế giới này!!!
*
Kỳ Hựu thân là hoàng tử, mà số mệnh lại rẻ mạt như kiến hôi. Cả đời y chịu đủ mọi sự sỉ nhục, y ẩn nhẫn nhiều năm, cuối cùng cũng giành được đế vị. Sau khi lên ngôi, y tàn sát Phật môn, diệt sạch Đạo giáo, giết cha diệt huynh, khiến thây phơi nghìn xác, chưa từng mảy may hối hận.
Vừa mở mắt, y đã quay về những tháng ngày cơ cực ấy. Vốn tưởng chẳng qua chỉ là đi lại con đường xưa, nào ngờ y lại gặp được một người. Người ấy bên y trưởng thành, cùng y trải qua huy hoàng và gập ghềnh, đồng hành qua những năm tháng cô tịch.
Y học cách thu nanh giấu vuốt, che giấu đi u ám trong lòng, trở thành bậc minh chủ như nàng kỳ vọng, tưởng rằng như vậy thì quãng đời còn lại sẽ mãi có nàng bên cạnh.
Song nàng chỉ dịu dàng mỉm cười nói: "Ngươi làm rất tốt, ta cũng an tâm rời đi."
Y lặng lẽ nhìn nàng như một chú chó nhỏ bơ vơ bị vứt bỏ.
*
Cẩm Chi vẫn luôn rất hài lòng về tiểu đệ tử của nàng, y cương nghị quyết đoán, biết tùy cơ ứng biến, lại giỏi nhẫn nhịn, hội tụ đủ mọi phẩm chất để trở thành một bậc minh quân. Một khi đại nghiệp thành, nàng rốt cuộc cũng có thể yên tâm rời đi.
Nào ngờ chàng thiếu niên từng ôn hòa ngày nào, giờ đây trong đáy mắt chỉ còn lại sự điên cuồng và cố chấp.
Tags: Song trùng sinh, cung đình hầu tước, quyền đấu, nữ cải nam trang.

KÝ SỰ SƠN HẢI 3: THẦN NÔNG
Bạn tôi đi đến Thần Nông Giá lấy hàng, rồi sau đó biến mất giữa núi rừng.
Không lâu sau, cửa tiệm nhận được một chiếc thẻ nhớ cùng một bức tượng gỗ hình người không có khuôn mặt.
Khi thẻ nhớ được mở, hình ảnh bạn tôi xuất hiện trước ống kính, với gương mặt đầy bất an:
“Đừng bao giờ động vào Bách Thảo Yến. Người sống… không thể nhìn thấy Thần Nông…”
Chưa kịp nói hết câu, cậu ấy đã thét lên một tiếng thảm thiết, như bị một sức mạnh vô hình kéo đi, rồi biến mất khỏi màn hình.
Vì sự an nguy của bạn mình, tôi lập tức lên đường đến Thần Nông Giá.
Nào ngờ, đã có một âm mưu khó lòng gọi tên đã bao trùm lấy tôi…
…

NHẬP VAI THÌ DỄ THOÁT VAI MỚI KHÓ
Khi phim đóng máy, tôi mới nhận ra mình không thể thoát vai.
Thế là, tôi xin công ty nghỉ phép, bẻ sim điện thoại rồi chạy trốn đến một thành phố nhỏ ven biển để “cai nghiện”.
Bản chất tôi là một người khá dũng cảm, nhưng lại không dám thổ lộ với anh ấy.
Có hai lý do.
Thứ nhất, tôi là diễn viên hạng bét, còn anh ấy là ngôi sao hạng A.
Thứ hai, tôi là đàn ông, và anh ấy cũng vậy.

Kiếp Này Ta Mặc Kệ Tất Cả
Năm xưa, trong lúc tranh đoạt ngôi Thái tử đến hồi kịch liệt nhất, ta thay Thái tử chắn một kiếm, phải vào Dược Vương Cốc dưỡng thương suốt ba năm mới dần khôi phục.
Thế nhưng, ngay ngày ta sắp trở về phủ, ta lại thức tỉnh.
Thì ra ta chỉ là một nữ phụ bị vài nét bút hời hợt trong sách phác qua; còn nữ chủ thật sự của Thái tử, lại là một tỳ nữ từ bên ngoài xuyên đến.
Đứa nhi tử mà ta liều chết sinh ra, cuối cùng sẽ nhận nàng làm mẫu thân, thậm chí còn nảy sinh thứ tình cảm loạn luân không thể dung.
Mà phu quân Thái tử của ta, sau khi ta chết đi, liền nóng lòng cưới nàng, viết nên một khúc giai thoại ân tình thắm thiết.
Đời trước, đối diện với nữ nhân kia, ta đã tận hết mọi thủ đoạn, song vẫn không thắng nổi quang hoàn nữ chủ.
Rốt cuộc, tỳ nữ xa cách, Thái tử chán ghét, ta chưa đến hai năm đã chết yểu, thậm chí còn liên lụy cả mẫu tộc, để rồi sau khi Thái tử đăng cơ, chẳng được trọng dụng.
Trùng sinh một kiếp, ta lại trở về khoảnh khắc vừa thức tỉnh ấy.
Kiếp này, phu quân cũng được, nhi tử cũng thôi, ta chỉ sống cho chính mình.
Thế nhưng, Thái tử lần này lại đỏ hoe mắt, chỉ vào thiếu niên dung mạo có bảy phần tương tự hắn trong biệt viện, gằn giọng hỏi ta:
“Hắn là ai?”