Ngôn Tình
Truyện tập trung vào mối quan hệ tình yêu nam nữ, thường được viết theo nhiều phong cách khác nhau: ngọt ngào, ngược tâm, cổ đại, hiện đại, huyền huyễn… Đây là thể loại phổ biến nhất với độc giả nữ.
Truyện mới cập nhật
Vãn Tạ Hồng Trần
Vãn Tạ Hồng Trần
Trước ta, Ma Tôn đã gi-t mười ba người công lược.
Người công lược đầu tiên chọn tiến vào cốt truyện khi Cảnh Ung 17 tuổi, dùng tình yêu ngây ngô thời niên thiếu để chữa lành vết thương tâm hồn.
Kết quả là vì nàng ta nhìn người đàn ông khác thêm một cái.
Cảnh Ung hắc hóa, thất bại.
Người công lược thứ hai tiến vào cốt truyện khi Cảnh Ung 10 tuổi, muốn dùng tình thân kề cận để sưởi ấm trái tim lạnh lẽo.
Kết quả là nàng ta vô tình khen đứa trẻ khác một câu.
Cảnh Ung hắc hóa, thất bại.
Người công lược thứ ba liều lĩnh chọn lúc Cảnh Ung 25 tuổi – đã trưởng thành, hắc hóa triệt để.
Kết quả là nàng ta chưa kịp mở miệng đã bị Cảnh Ung chém ch-t bằng một nhát kiếm, lý do là… tiếng thở quá ồn.
Cuối cùng, tổ tình cảm bị gi-t sạch, hệ thống chỉ còn cách điều ta từ tổ trừu tượng đến, xem như lấy ngựa chớt chữa ngựa sống.
Hệ thống hỏi ta: “Muốn chọn tiến vào cốt truyện lúc bao nhiêu tuổi?”
Ta nói: “Một tuổi.”
Hệ thống khựng lại một chút, hỏi: “Là muốn đi tuyến tình thân nuôi dưỡng Tiểu Cảnh Ung sao?”
Ta đáp: “Không phải Cảnh Ung một tuổi, là ta một tuổi.”
Hắn nuôi dưỡng, ta phản nghịch; hắn giáo dục, ta hắc hóa.
Cho cái tên phản diện ủy mị đó nếm thử cảm giác “nuôi con mới hiểu lòng cha mẹ”, ác nhân thì phải có ác nhân trị.
Ở Làng, Em Rất Nhớ Anh
Ở Làng, Em Rất Nhớ Anh
Sau khi thiên kim thật trở về, tôi quay lại sống ở thôn quê.
Vị hôn phu cũ đang ở tận nước Anh nhắn tin cho tôi:
“London đang có tuyết, anh rất nhớ em. Em đang làm gì thế?”
Tôi trả lời:
“Đang cho gà ăn.”
Tần Du Lễ lại nhắn:
“Trước Giáng Sinh, em sẽ mang theo mấy con gà sang thăm anh chứ?”
Tôi từ chối:
“Không được, bà tôi mà biết sẽ đá /nh ch .t tôi mất.
Với lại, đừng nhắn tin cho tôi nữa. Vị hôn thê của anh giờ đã đổi người rồi.”
Chồng Tôi Mỗi Ngày Đều Thả Thính Tôi
Chồng Tôi Mỗi Ngày Đều Thả Thính Tôi
Sáng thứ Hai, trong cuộc họp đầu tuần.
Sếp lỡ lời, cả phòng im phăng phắc.
Chỉ mình tôi là cười khúc khích như điên.
Sếp mặt tối sầm:
“Lương Khê, lặp lại câu lúc nãy của tôi mười lần.”
Tôi: “……”
Tối về đến nhà.
Sếp quỳ. Tôi đứng.
Tôi chống hông:
“Chu Tự, chép mười lần ‘Quy tắc làm chồng’.”
Sếp: “……”
Đòi Tiền Nuôi Con Từ Bạn Trai Cũ Là Luật Sư
Đòi Tiền Nuôi Con Từ Bạn Trai Cũ Là Luật Sư
Que thử thai hiện hai vạch, tôi gọi cho người yêu cũ là một luật sư.
“Phí khám thai, tiền bồi bổ thai kỳ, làm phiền anh chi trả giúp nhé.”
Đầu dây bên kia bật cười vì tức.
“Trần Hạ, tôi có cần nhắc cho cô nhớ là chúng ta đã chia tay 3 năm rồi không?”
Tôi thở phào:
“Vậy tốt quá, anh không bỏ tiền thì cũng chẳng có lý do gì để tranh quyền nuôi con cả.”
Không còn cách nào khác, yêu một luật sư thì bản thân cũng phải có chút mưu mẹo.
Chán Rồi, Bị Chồng Bệnh Kiều Ép Buộc Yêu
Chán Rồi, Bị Chồng Bệnh Kiều Ép Buộc Yêu
Năm tôi si tình mù quáng nhất.
Học bá lạnh lùng bóp cằm tôi, ánh mắt lạnh lùng:
“Giang Lê, bộ dạng vẫy đuôi cầu xin này của em thật rẻ mạt.”
Tôi dè dặt hôn lên môi anh.
“Cầu xin anh, tôi thật sự thích anh mà…”
Bị anh đè trong phòng thiết bị, hôn đến mức rơi lệ.
Sau khi kết hôn, ai cũng nói tôi có phúc, cưới được Thái tử gia của Giang Thành.
Nhưng tôi đã chán ngấy rồi.
Lâng lâng trong men say, tôi ôm lấy chàng trai nhỏ, nói:
“Người đàn ông già cỗi đó, vừa rẻ tiền vừa gây buồn nôn, sao so được với trai trẻ được chứ?”
Anh ta đỏ hoe mắt.
Vừa run rẩy cởi từng món đồ, vừa tuyệt vọng nhìn tôi.
“Tôi đã dưỡng da, còn đeo dây lưng và chuông nhỏ mà em thích… nhìn tôi đi, có thể nhìn tôi một cái được không?”
Thiên Kim Thật Trừng Trị Nữ Hộ Công Vong Ơn Bội Nghĩa
Thiên Kim Thật Trừng Trị Nữ Hộ Công Vong Ơn Bội Nghĩa
Năm tôi chín tuổi, trong một vụ tai nạn xe, tôi đã che chắn cho anh trai, còn bản thân thì trở thành người tàn tật.
Anh trai thề rằng sẽ bảo vệ tôi suốt đời.
Cha mẹ sợ tôi có vấn đề tâm lý, nên đã thuê cho tôi một hộ lý bằng tuổi.
Nhưng anh tôi lại điên cuồng yêu người hộ lý đó.
Họ cùng nhau đ ẩ y tôi từ t ầ n g c a o x u ố n g. Tôi sống sót nhưng trở thành người thực vật. Anh nhân cơ hội ấy cầu xin cha mẹ:
“Hay là nhận nuôi Kiều Di đi. Một là để cô ấy tiện chăm sóc em gái, hai là em giờ cũng không còn hy vọng gì, nuôi thêm một đứa con gái cũng giúp ba mẹ nguôi ngoai.”
Từ đó, cả nhà bắt đầu chán ghét tôi.
Còn người hộ lý kia trở thành tâm can của mọi người.
Cuối cùng, tôi bị đưa về quê – bị bỏ mặc sống ch.t.
Cho đến một ngày, tôi mở mắt ra, trở lại đúng ngày xảy ra tai nạn năm đó.
Phản Ứng Cai Nghiện
Phản Ứng Cai Nghiện
Năm tôi 18 tuổi, bắt gặp cảnh tượng khiến cả đời không quên:
Bên trong nhà vệ sinh nữ, cậu bạn học cùng lớp là Phó Dịch Xuyên, đang lúng túng cài khuy áo ngực cho một bạn nữ sinh nghèo.
Gương mặt nghiêm túc, tay chân vụng về, nhưng lại đầy cẩn trọng.
Năm tôi 26 tuổi, nghe theo sắp xếp của gia đình, lấy Phó Dịch Xuyên làm chồng.
Nhưng cả giới thượng lưu ở thủ đô đều biết, trong thư phòng của anh ta, có một bức tranh chân dung được khoá kỹ, là hình của cô nữ sinh nghèo năm ấy.
Năm thứ ba sau khi cưới, tôi đề nghị ly hôn.
Anh ta im lặng rất lâu rồi mới ký vào đơn.
“Về sau nếu cần giúp gì, cứ nói với anh.”
Sau đó, tôi khoác tay đối tác của văn phòng luật đến tham dự tiệc rượu.
Một người bạn thân đùa:
“Hai người lúc tranh biện thì như muốn ăn tươi nuốt sống nhau, ai mà ngờ giờ lại tay trong tay.”
Đêm đó, số điện thoại của Phó Dịch Xuyên sau mấy tháng không liên lạc, lại sáng lên:
“Hồi đó em nhất quyết đòi căn hộ ven sông… là vì có thể nhìn thấy văn phòng luật của anh ta phải không?”
Hoa Hồng Giữa Mùa Tuyết
Hoa Hồng Giữa Mùa Tuyết
Tôi đã cướp người đàn ông mà em gái mình ngày nhớ đêm mong.
Trong một năm cô ta đi du học, người đàn ông ấy, tay cầm tấm ảnh chụp cô ta, tìm đến tôi.
“Em biết cô gái trong ảnh này không?”
Tôi tháo khẩu trang, lộ ra gương mặt giống hệt em gái, mỉm cười:
“Anh đang tìm tôi sao?”
Trả Em 18GB!
Trả Em 18GB!
Sau khi Bạch Nguyệt Quang của Lục Cảnh Thâm trở về nước, anh ta đưa tôi 50 triệu tệ phí chia tay và một căn nhà trị giá cả trăm triệu.
Tôi không khóc lóc, cũng chẳng làm ầm ĩ.
Cầm tiền, đường ai nấy đi trong êm đẹp.
Ai ngờ, ngay hôm sau, loạt ảnh thân mật của tôi và anh ta lại tràn lan khắp mạng.
Đến mức tốn bao nhiêu tiền cũng không xử lý hết được.
Bạch Nguyệt Quang khóc lóc ở sân bay.
Lục Cảnh Thâm nổi trận lôi đình, nửa đêm đập cửa nhà tôi điên cuồng, chất vấn:
“Có phải em làm không?”
Tôi tất nhiên phủ nhận, ai mà biết được có phải do con Bạch Nguyệt Quang kia giở trò không?
Nhưng khi tôi nhìn thấy những bức ảnh đó, cả người chết lặng.
“Đứa nào dám hack ổ lưu trữ của bà vậy trời???”
Ngàn Lần Mộng Tìm Người
Ngàn Lần Mộng Tìm Người
Mùa hè năm 1983, văn phòng giáo viên trường cấp ba Hưng Hoa.
“Thầy Vương, em suy nghĩ xong rồi. Em sẽ tiếp tục học lên, nhưng đổi từ suất vào Bắc Đại sang chuyên ngành Giải mật của Đại học Quốc phòng.”
Gió cuối thu se lạnh, thân hình Trình Dịch Kiều mảnh mai yếu ớt, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.
Thầy Vương ngây ra trong giây lát, sau đó vui mừng tột độ:
“Cuối cùng em cũng chịu nghĩ thông rồi à, Trình Dịch Kiều! Thầy còn tưởng em định nhường suất vào Bắc Đại cho em họ chỉ vì muốn cưới Tham mưu Sĩ. Nhưng chuyên ngành Giải mật của Đại học Quốc phòng thì rất đặc biệt, phải xóa bỏ thân phận, sống ẩn danh. Em đã bàn bạc với gia đình chưa?”
“Không cần bàn. Chuyện này em tự quyết.”
Nghe nhắc đến hai chữ “gia đình”, trong mắt Trình Dịch Kiều thoáng hiện lên đau đớn, nhưng rất nhanh đã bình thản trở lại.
Một khi đã biến mất khỏi thế giới của họ, có lẽ sẽ không còn ai có thể cướp đi bất cứ thứ gì từ cô nữa.