Ngôn Tình
Truyện tập trung vào mối quan hệ tình yêu nam nữ, thường được viết theo nhiều phong cách khác nhau: ngọt ngào, ngược tâm, cổ đại, hiện đại, huyền huyễn… Đây là thể loại phổ biến nhất với độc giả nữ.
Truyện mới cập nhật
Cặp Đôi Phòng Trọ
Cặp Đôi Phòng Trọ
Tôi và Hứa Trì là cặp đôi sống chung trong phòng trọ.
Dạo gần đây anh ấy thường ra khỏi nhà từ sáng sớm, đến khuya mới về, bóng dáng cũng chẳng thấy đâu.
Tức giận quá, tôi tát anh một cái.
Ngay lập tức, màn hình hiện lên dòng bình luận:
【Nam chính đã chuẩn bị lấy nhẫn cầu hôn trong túi ra rồi, bị nữ phụ tát một cái mà dằn lại.】
【Chỉ cần nữ phụ có thể bao dung và thấu hiểu nam chính thêm chút nữa, thì cả khối gia tài to như núi về sau đã không rơi vào tay nữ chính.】
【Một cái tát, tát bay luôn lòng tự trọng cuối cùng của nam chính, hai người từ đó chia đôi ngả…】
Tôi nhắm mắt lại, rồi giơ tay — thêm một cái tát nữa.
“Trong túi anh đang giấu cái gì?”
Ngoảnh Lại Chốn Vân Sâu, Chỉ Hận Quá Vội Vàng
Ngoảnh Lại Chốn Vân Sâu, Chỉ Hận Quá Vội Vàng
Từ nhỏ tôi đã được nuôi dạy trong Tống gia, luôn được xem là con dâu tương lai để bồi dưỡng.
Năm 21 tuổi, Tống Vân Thâm sau một đêm say rượu đã cùng tôi xảy ra chuyện. Thế là anh thuận theo sắp đặt mà cưới tôi.
Lúc ấy tôi chỉ biết chìm trong vui sướng vì nguyện ước bấy lâu cuối cùng đã thành sự thật.
Mà tôi đâu ngờ, trong tim anh sớm đã có người con gái mình thương.
Ba năm sau ngày cưới, cô gái tên Lâm Tĩnh bất ngờ trở về nước.
Hôm đó, Tống Vân Thâm cắt tóc, thay áo sơ mi mới, rồi không về nhà suốt đêm.
Còn tôi thì bị anh bỏ rơi giữa trận tuyết lớn.
…
Sáng hôm sau, Tống Vân Thâm mới về nhà.
Căn nhà yên tĩnh lạ thường.
Sợ làm phiền vợ nghỉ ngơi, anh rẽ vào thư phòng trước.
Bên trong vẫn không có gì thay đổi, chỉ có thêm một tấm ảnh và tờ giấy trắng đặt trên bàn.
Tấm ảnh là Lâm Tĩnh từng tặng anh nhiều năm trước, phía sau còn có dòng chữ anh viết:
“Tương tư nhung nhớ, đêm ngày chẳng quên.”
Còn tờ giấy trắng bên cạnh, là nét chữ mềm mại của vợ anh, Chu Hồi:
“Tống Vân Thâm, em thành toàn cho anh.”
CƯỚI THÊ TỬ XẤU MỚI ĐỖ TRẠNG NGUYÊN
Trong thành Kiến An đang thịnh hành phong trào cưới thê tử xấu.
Vì vậy, ta – một nha đầu bán bánh nướng nơi thôn dã – lại trở thành tân nương tử của tiểu thiếu gia nhà họ Đoạn, Đoạn An Lan.
Đoạn An Lan chê ta tính tình ngang ngược, chê ta không hiểu thi thư phong nhã, đến cả chữ nghĩa cũng chẳng hay biết, trong mắt hắn, ta chẳng có lấy một điểm vừa ý.
Lời hắn thường treo bên miệng mỗi ngày chính là:
“Ngươi là đồ phụ nhân đanh đá! Bổn thiếu gia sớm muộn gì cũng hưu ngươi!”
Về sau, hắn đỗ Trạng nguyên.
Hoàng thượng mở yến tiệc ban thưởng, hắn rốt cuộc cũng tìm được cơ hội để hưu thê, bèn bước ra tâu:
“Thê tử của thân thô tục ngu muội, bụng dạ rỗng tuếch, không hiểu thi thư, thần thỉnh cầu…”
Ta muốn giữ thể diện cho mình, bèn cướp lời hắn, cất cao giọng:
“Thần phụ thỉnh cầu được hoà ly.”
Thế nhưng, ngay khi ta chuẩn bị hồi hương, gánh lại quầy bánh nướng thuở trước, Đoạn An Lan lại níu chặt tay nải của ta, sống chết không chịu buông.
Hắn nghiến răng ken két, hai hàm va vào nhau vang dội:
“Ngươi và tên mặt trắng ở hiệu may kia lén lút qua lại từ bao giờ? Là lúc ta khổ sở học hành, ngày đêm cột tóc lên xà nhà, lấy dùi đâm vào đùi cho tỉnh táo đó sao?!”
...
10 Tỷ Hay Mẹ Ruột, Chọn Đi!!!
10 Tỷ Hay Mẹ Ruột, Chọn Đi!!!
Tôi và em gái cùng mở khóa một hệ thống lựa chọn.
Hệ thống hỏi: “10 tỷ hay mẹ ruột, chọn cái nào?”
Em gái tôi không chần chừ, chọn ngay 10 tỷ.
Kết quả, em gái gả vào hào môn nhà họ Kỷ, nhận sính lễ lên đến 10 tỷ.
Còn tôi thì theo mẹ tái giá, sống cuộc đời bình thường.
Ai ngờ chưa đầy ba năm, nhà họ Kỷ phá sản.
Chồng em gái ôm tiền cao chạy xa bay, để lại nó một mình chịu tội, vào tù thay.
Ra tù, việc đầu tiên nó làm là đến tìm tôi với con 🔪trong tay.
Rồi khi mở mắt lần nữa, tôi phát hiện mình và em gái lại quay về ngày hôm ấy, ngày phải đưa ra lựa chọn.
Lần này, nó là người chọn trước: chọn mẹ ruột.
Tôi bật cười, cuối cùng cũng có người thay tôi bước chân vào hang sói rồi.
Trở Thành Chị Em Với Mẹ Chồng
Trở Thành Chị Em Với Mẹ Chồng
Tôi xuyên thành một người vợ oán giận trong hào môn.
Chồng suốt ngày không về nhà, mẹ chồng thì đang thời kỳ mãn kinh, suốt ngày soi mói khó chịu.
Vậy nên tôi bắt đầu dắt mẹ chồng đi uống rượu, quẩy bar, tán trai, sờ cơ bụng.
Hai tháng sau, tôi nhắn tin cho chồng.
“Về đi, anh có em trai rồi đấy.”
Dỗ Anh Đi
Dỗ Anh Đi
Lúc đang chán chường khi đi dạy thuê, tôi nhắn tin cho bạn trai mạng.
【Hôm nay nắng to thật đấy, à mà nhắc đến to thì…】
【Thật ra em thấy cái meme này gượng gạo ghê.】
【Mà nhắc đến gượng gạo thì…】
【Haiz, cũng chỉ là theo công thức thôi mà.】
【Mà nhắc đến công thức thì…】
Bỗng xung quanh vang lên tiếng cười ám muội.
Tôi ngẩng đầu lên, tin nhắn tôi vừa gửi… lại hiện to đùng trên màn chiếu?!
Còn chưa kịp phản ứng, vị giáo viên lạnh lùng, cấm dục đang đứng cạnh tôi, từ tốn trả lời một tin nhắn mới:
【Nắng to thật. Anh đang dạy, ngoan nhé.】
Sau đó, anh ấy rút bảng điểm danh ra, nhìn tôi:
“Hạ Nhan?”
Tôi lập tức chột dạ.
Đó là cái tên tôi dùng khi… đi dạy thuê mà!
Gả Cho Chú Là Có Nhà Lầu
Gả Cho Chú Là Có Nhà Lầu
Tôi bị kẻ thù của cha tôi bắt cóc.
Hắn đòi tiền chuộc một triệu tệ.
Không ngờ cha tôi ngay cả một nghìn tệ cũng không muốn bỏ ra, trực tiếp đem tôi gả cho hắn làm vợ.
“Hắn không trả tiền, mày tin tao giec mày không.” – Hắn dọa sẽ ném tôi xuống biển.
Tôi run cầm cập, răng va lập cập: “Tin.”
Một năm sau, cha tôi gọi điện tới. Người đàn ông hét vào điện thoại: “Tiền tôi không cần nữa, người ông mau đến mà rước về, lão tử không phải bảo mẫu trông con giùm ông!”
Cúp máy xong, hắn cắn điếu thuốc, mặt mày cáu bẳn, vò lấy chiếc quần nhỏ xinh xắn của tôi mà giặt như trút giận.
Cảnh Báo Bão Số 8
Cảnh Báo Bão Số 8
Khi đài thiên văn cảng thành treo tín hiệu bão số 8 vào giữa đêm, Hoắc Minh Diệp lại mua một chiếc du thuyền mới để tổ chức sinh nhật cho “chim hoàng yến” giữa sông Hương Giang.
Bộ trang sức trị giá hàng trăm triệu đấu giá thành công.
Một chiếc váy cưới cổ đến từ Paris vượt đại dương đưa về.
Tất cả là bằng chứng cho tình yêu của anh ta dành cho “chim hoàng yến”.
Tôi gọi cho anh ta cả chục cuộc điện thoại, chỉ để nhắc anh chú ý an toàn, đừng lấy tính mạng mình ra đùa giỡn.
Hoắc Minh Diệp cười khẩy qua điện thoại.
“Làm Hoắc phu nhân cho tử tế không được à? Những gì tôi cho cô còn chưa đủ sao? Cô so đo với cô ấy làm gì?
“Cô ấy còn trẻ, thích náo nhiệt, thì liên quan gì đến cô?”
Đêm đó, bão hoành hành, lật úp cả du thuyền.
Không một ai sống sót.
Cánh săn tin tìm đến tôi đầu tiên, hỏi cảm nghĩ của tôi.
Tôi im lặng thật lâu, chẳng nói gì cả.
Tôi không hận anh ta nữa, vì anh ta từng đối xử với tôi rất tốt.
Tất nhiên, bây giờ thì còn tốt hơn nữa.
Dù sao, anh ta ch .t rồi, tiền đều là của tôi.
Như Mặt Trời Chói Lọi
Như Mặt Trời Chói Lọi
Ta và Lục Mặc Ương từng tương tri tương ái suốt một đời.
Sau khi cùng trọng sinh, lại ăn ý mà tránh né việc tái ngộ.
Kiếp trước, khi mới mười tám tuổi, hắn đã đỗ trạng nguyên.
Lúc cỡi ngựa du phố mừng vinh quy, hắn cứu ta – kẻ bị đám nữ tử hoài xuân chen lấn mà rơi xuống từ trà lâu – chúng ta vừa gặp đã thương.
Khi đến cửa cầu hôn, sính lễ phong phú, cho ta đủ thể diện.
Về sau đối với ta như thuở ban đầu, chưa từng có ngoại thất hay thông phòng.
Ta cũng yêu hắn như sinh mệnh.
Thế nhưng khi sống lại, hắn lại không đón lấy ta lúc rơi xuống từ trà lâu.
Sang Dư chưa muộn
Sang Dư chưa muộn
Kỷ niệm năm năm ngày cưới, tôi nhận được một cuộc gọi.
“Chị Tang Dư à… em vỡ ối rồi, sắp sinh rồi… chị có thể bảo anh Thẩm đến nhanh một chút được không?”
“Em gọi mãi mà không liên lạc được với anh ấy…”
Tiếng nức nở của cô gái vang lên giữa đêm đen, sắc lạnh và chói tai.
Người đàn ông vừa vùi mặt vào cổ tôi khẽ sững người,
Vội vàng bật dậy, mặc quần áo.
Cầm lấy chìa khóa trên bàn rồi lao ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, không nói với tôi lấy một câu, cũng chẳng thèm quay đầu nhìn lấy một cái.
Tôi chết lặng rất lâu.
Chỉ đến khi tiếng sấm ngoài trời vang lên, tôi mới dần tỉnh lại.
Đứa trẻ cô ấy sinh ra… là con của chồng tôi.