Nữ Cường
Nhân vật nữ chính mạnh mẽ, thông minh, độc lập. Không phụ thuộc vào nam chính mà tự tạo dựng cuộc sống, địa vị và tình yêu.
Truyện mới cập nhật
Tưởng Đại Nương
Phụ thân ta ở rể trong nhà người ta.
Còn ta chỉ là đứa con riêng của ông bên ngoài.
Năm ta tròn năm tuổi, phụ thân dẫn mẫu thân bỏ trốn, để lại ta bơ vơ một mình.
Khi đói, ta từng nhai rơm khô trên mái nhà, từng húp nước canh loãng từ thùng chứa thức ăn thừa.
Có lần, khi ta bị lũ trẻ ăn mày đánh đến gần đất xa trời, một người đàn bà ở chợ—bà ấy nổi danh là mụ đồ tể—xuất hiện tựa như thần linh giáng thế.
Bà ấy là chính thê của phụ thân ta, bà không có con cái.
Người đời thường chỉ vào bà, mắng nhiếc rằng “mụ cọp cái cô độc,” cuộc sống của bà cũng chẳng hề dễ dàng.
Ta theo bà học nghề mổ lợn, bán thịt, trải qua bao phen khói lửa chiến tranh, cuối cùng cũng khổ tận cam lai.
Ta trở thành một nữ ngự y được Hoàng đế ban danh, còn bà thì hưởng niềm vui con cháu quây quần bên gối.
Lúc ấy, phụ thân ta bỗng dưng xuất hiện, nói muốn bù đắp cho ta, lại còn đòi nối lại tình xưa với bà.
Ta chỉ cười lạnh, đưa ra văn thư đoạn tuyệt quan hệ, còn bà thì rút dao mổ lợn, đuổi phụ thân ta chạy qua năm dãy phố dài.
...
Cố Nhân Chỉ Như Giấc Mộng
Khi Hoàng đế kết hôn với bạch nguyệt quang của hắn, ta một mình lặng lẽ qua đời trong lãnh cung lạnh lẽo.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng ta đã chec vì không thể cảm nhận được hơi thở của ta. Nhưng sự thật là, ta không hề qua đời. Ta biết "bế khí" – một loại công phu đặc biệt giúp ngưng thở và giả chec.
Hoàng đế quỳ trước mộ ta, đau lòng đến mức khóc không thành tiếng. Nhưng ta, lúc đó đã trốn thoát đến biên cương xa xôi, thoải mái ngồi trong tửu quán, vừa ăn uống thỏa thích, vừa tiện tay sờ cơ bụng của một tiểu lang quân Tây Vực.
Cuộc sống của ta có thể mãi vui vẻ như vậy, cho đến khi một trận động đất làm sụp đổ lăng mộ hoàng gia. Hoàng đế kinh ngạc khi phát hiện trong quan tài của ta chỉ có một đống khoai tây thối rữa.
Hôm ấy, Hoàng đế vô cùng phẫn nộ, thề rằng dù có phải đào sâu ba thước đất, hắn cũng nhất định tìm ra ta.
...
Ngày Xưa Có Một Ngôi Miếu Thờ Hoa Âm
Ta vì chúng sinh mà hy sinh thân mình, mất trăm năm để khôi phục thần hồn và trở lại Cửu trùng thiên. Thế nhưng khi trở về, ta lại phát hiện ra mình có một kẻ thế thân.
Nàng ấy thay ta hưởng muôn vàn sự cúng bái của nhân gian, thay ta làm đứa con ngoan dưới gối của mẫu thân, thay ta kết hôn với tiên lữ.
Họ nói họ yêu ta nên mới tìm cho ta một người thế thân, nhưng khi ta trở về, để bảo vệ nàng ấy, họ không ngần ngại mong muốn ta c.h.ế.t.
Chỉ vỏn vẹn một trăm năm, thân nhân quay lưng, bạn bè xa lánh, đạo lữ nắm tay người khác.
Ta hận.
...
Ngươi Muốn Từ Hôn, Ta Cầu Phú Quý, Khóc Lóc Làm Gì?
Ta bước tới trước cửa phủ Đường Quốc Công, khẽ giọng tự giới thiệu:
"Ta là nhị tiểu thư của Thẩm gia, Thẩm Vận."
Tiểu đồng bên trong nghe xong vào thông báo, rồi quay ra xua đuổi:
"Ngươi là thôn phụ từ đâu tới, dám giả mạo tiểu thư, còn không mau cút đi?"
Không lâu sau, một cỗ xe ngựa từ trong phủ chạy ra.
Đường Quốc Công phu nhân, Thế tử gia và một nữ tử khác cùng ngồi trên xe.
"Thưa cô mẫu, đó là nương tử tương lai của huynh ấy sao?" Nữ tử kia hỏi.
"Cái gì mà nương tử tương lai, nhị tiểu thư Thẩm gia hiện đang dưỡng bệnh ở nơi xa. Có lẽ đã c.h.ế.t rồi, đó chỉ là kẻ mạo danh mà thôi."
Giọng Thế tử uể oải, chậm rãi:
"Mẫu thân, chúng ta nhanh vào cung thôi, Thái tử đã tìm được một vị vu y đến chữa bệnh cho Hoàng hậu nương nương.”
"Vu y là một nữ nhân, xuất thân từ nơi hẻo lánh, chưa từng tiếp xúc thế gian. Nếu nàng ta thật sự chữa khỏi cho Hoàng hậu nương nương, chúng ta phải nhanh chóng thu phục nàng ta về phe mình…"
Ta đứng trong góc, lặng nhìn cỗ xe ngựa xa dần rồi quay người rời đi.
Cuối con đường, một chiếc xe ngựa đen tuyền, bình thường đến mức không ai để ý. Màn xe nhẹ nhàng vén lên, lộ ra một nam tử anh tuấn, phong thái cao quý, hắn khẽ gật đầu với ta:
"Thần y, mời lên xe."
Thật Tốt Khi Là Góa Phụ
Bá mẫu trọng sinh rồi, bà ấy muốn tráo đổi vận mệnh giữa ta và đường tỷ.
Đường tỷ được gả vào Hầu phủ, hưởng thụ vinh hoa phú quý, còn ta lại phải gả cho tiểu Tướng quân bệnh tật, sớm chịu cảnh thủ tiết.
Bà ấy lại không hề hay biết rằng, ta cũng đã trọng sinh.
Kiếp trước, khi ta sinh đứa con thứ tám, tiểu Hầu gia ôm ta mà nói:
"Chúng ta sẽ không sinh thêm đứa nào nữa đâu."
Kiếp này, ta xin dâng tước vị thiếu phu nhân Hầu phủ bằng cả hai tay:
"Làm một góa phụ giàu có chẳng phải tốt hơn sao?"
...
Giúp Phu Quân Hoàn Thành Giấc Mộng
Khắp kinh thành không ai là không biết, thầy dạy học cho Thái tử - Thái phó Thẩm Hoài An có một nữ tử được hắn trân quý như ngọc.
Nàng tên là Tô Mạn Thù.
Chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười của nàng cũng đủ khiến hắn say mê đến mức nguyện hiến dâng cả sinh mệnh.
Nhưng Hoàng thượng đã ban hôn, và ta lại trở thành thê tử của hắn.
Ngày thành thân, nàng khoác trên mình bộ hồng y lộng lẫy, tự tin bước vào đại sảnh.
"Thẩm lang thương ta nhất!"
"Chàng từng nói rằng không thể cưới ta là điều tiếc nuối lớn nhất đời của chàng, giờ ta cũng xem như đã gả cho chàng rồi."
Nét mặt nàng ngập tràn kiêu hãnh.
Ta chỉ bình thản vén khăn voan, khẽ gật đầu về phía người đứng dưới sảnh.
Trong thoáng chốc, hai nhóm thị vệ lập tức xông vào, chia làm hai đội.
Chúng nhanh chóng bắt giữ cả hai người, khóa chặt tay. Kéo hai người lại gần nhau, ấn đầu xuống.
Cử hành nghi lễ bái đường.
Nếu đã tiếc nuối đến vậy thì ta sẽ giúp các ngươi viên mãn.
...
Thiên Uy Của Công Chúa
Ta là nữ phụ độc ác trong truyện bi thương.
Đêm tân hôn, nam chính bắt ta, thân là công chúa cao quý, phải quỳ trước linh vị của nữ chính để hành lễ thiếp thất.
"Hoàn Hoàn mới là thê tử mà ta nhận định. Nếu ngươi không hành lễ, thì cả đời này ngươi cũng đừng mong chiếm được trái tim ta."
Nam chính đứng đó, dáng vẻ tiêu điều, lạnh lùng, cao quý, toát lên khí chất uy nghiêm không thể xâm phạm.
Thế là, ta lấy ‘kim chất’ đổ vào miệng hắn.
Theo ‘Y Sự Biệt Lục’ ghi chép, ‘kim chất’ còn có tên là nước p.h.â.n, p.h.â.n trong. Vị đắng, tính hàn, không độc, có thể giải thất tâm phong*.
(*) Có thể hiểu là một loại bệnh lý hoặc trạng thái tinh thần không ổn định (mất trí), mà "Kim Chất" được cho là có tác dụng chữa trị hoặc làm giảm triệu chứng.
…
Xuân Ý Mãn Sơn
Ta tên Thẩm Xuân Ý, sinh ra vào mùa xuân.
Ngày ta chào đời, trời đổ cơn mưa lớn sau một thời gian dài khô hạn, giải thoát muôn vật khỏi cảnh khô cằn. Mẫu thân từng nói, ta là một cô nương mang theo phúc khí.
Nhưng kể từ khi đệ đệ ra đời, bà không còn nói như vậy nữa.
...
Thời Vũ
Huynh trưởng ta luôn tỏ ra mình là một quân tử, không vì chút lợi lộc mà hạ mình.
Khi thẩm cướp đoạt gia sản, ta liều mạng để giữ lại.
Hắn mắng ta là ả đàn bà thô lỗ, làm mất thể diện gia đình, rồi quay đầu tình nguyện giao nộp nhà cửa, ruộng đất.
Đồng môn khen ngợi hắn có phong thái cao quý, tiến cử hắn vào nhà quyền quý.
Ta như kẻ ăn mày, không biết ngày mai sống sao, cầu xin hắn thu nhận, hắn chỉ liếc nhìn ta một cái:
"Chút cơm canh đạm bạc cũng đủ để sống, sao phải xin xỏ miếng ăn từ người khác?"
Để nuôi sống mình, ta phải làm thuê ở chợ, vì mấy đồng bạc lẻ mà bị đánh đến đ.ầ.u rơi m.á.u chảy.
Hắn chê ta toàn mùi tiền dơ bẩn, làm mất mặt hắn, liền bán ta cho một Huyện thừa sáu mươi tuổi làm người hầu.
"Ở chung nhà với người có học thức, cũng nên học lấy vài phần đức hạnh, đừng làm mất mặt gia phong."
Cuối cùng, ta bị làm nhục đến chết, hắn ôm chân nữ nhân quyền quý đã giết phụ mẫu ta mà than thở:
"Muội muội ta tham vọng quá lớn, cuối cùng lại c.h.ế.t trên giường của kẻ quyền quý, cũng coi như c.h.ế.t đúng chỗ."
Ả nữ nhân quyền quý khen hắn là kẻ thức thời, hứa hẹn cho hắn cả đời vinh hoa phú quý.
Lúc ấy, ta mới hiểu ra rằng, cái gọi là quân tử, đã sớm bị bẻ gãy bởi danh vọng và quyền lực.
Khi mở mắt ra lần nữa, ta quay về ngày tranh đoạt gia sản.
Lần này, thể diện ngươi không có, mạng sống ngươi cũng không đáng giữ.
...
Thiên Mệnh
Trước khi thành hôn, ta bắt phu quân thề rằng. Nếu hắn phụ ta, ắt sẽ bị đứt tay đứt chân, mù mắt điếc tai, mất hết tất cả, mọi tâm huyết đều đổ sông đổ bể.
Lúc đó, vì muốn cưới ta, hắn vui vẻ chấp thuận.
Ba năm sau, dưới sự phò tá của ta, hắn đăng cơ xưng đế.
Năm năm sau, hắn kiêu căng tự mãn, đày ta vào lãnh cung, mở rộng hậu cung ba nghìn mỹ nữ, còn đón muội muội giả danh thiên kim của ta vào cung làm hoàng hậu.
Ta mỉm cười nhìn họ đắc ý, hoành hành trước mặt, lòng thầm nghĩ:
"Thệ ước đã định, các ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng trả giá chưa?"
"Từ nay về sau, vận mệnh của các ngươi sẽ do ta tiếp quản."
...