Nữ Cường
Nhân vật nữ chính mạnh mẽ, thông minh, độc lập. Không phụ thuộc vào nam chính mà tự tạo dựng cuộc sống, địa vị và tình yêu.
Truyện mới cập nhật

Xuân Ý Mãn Sơn
Ta tên Thẩm Xuân Ý, sinh ra vào mùa xuân.
Ngày ta chào đời, trời đổ cơn mưa lớn sau một thời gian dài khô hạn, giải thoát muôn vật khỏi cảnh khô cằn. Mẫu thân từng nói, ta là một cô nương mang theo phúc khí.
Nhưng kể từ khi đệ đệ ra đời, bà không còn nói như vậy nữa.
...

Thời Vũ
Huynh trưởng ta luôn tỏ ra mình là một quân tử, không vì chút lợi lộc mà hạ mình.
Khi thẩm cướp đoạt gia sản, ta liều mạng để giữ lại.
Hắn mắng ta là ả đàn bà thô lỗ, làm mất thể diện gia đình, rồi quay đầu tình nguyện giao nộp nhà cửa, ruộng đất.
Đồng môn khen ngợi hắn có phong thái cao quý, tiến cử hắn vào nhà quyền quý.
Ta như kẻ ăn mày, không biết ngày mai sống sao, cầu xin hắn thu nhận, hắn chỉ liếc nhìn ta một cái:
"Chút cơm canh đạm bạc cũng đủ để sống, sao phải xin xỏ miếng ăn từ người khác?"
Để nuôi sống mình, ta phải làm thuê ở chợ, vì mấy đồng bạc lẻ mà bị đánh đến đ.ầ.u rơi m.á.u chảy.
Hắn chê ta toàn mùi tiền dơ bẩn, làm mất mặt hắn, liền bán ta cho một Huyện thừa sáu mươi tuổi làm người hầu.
"Ở chung nhà với người có học thức, cũng nên học lấy vài phần đức hạnh, đừng làm mất mặt gia phong."
Cuối cùng, ta bị làm nhục đến chết, hắn ôm chân nữ nhân quyền quý đã giết phụ mẫu ta mà than thở:
"Muội muội ta tham vọng quá lớn, cuối cùng lại c.h.ế.t trên giường của kẻ quyền quý, cũng coi như c.h.ế.t đúng chỗ."
Ả nữ nhân quyền quý khen hắn là kẻ thức thời, hứa hẹn cho hắn cả đời vinh hoa phú quý.
Lúc ấy, ta mới hiểu ra rằng, cái gọi là quân tử, đã sớm bị bẻ gãy bởi danh vọng và quyền lực.
Khi mở mắt ra lần nữa, ta quay về ngày tranh đoạt gia sản.
Lần này, thể diện ngươi không có, mạng sống ngươi cũng không đáng giữ.
...

Thiên Mệnh
Trước khi thành hôn, ta bắt phu quân thề rằng. Nếu hắn phụ ta, ắt sẽ bị đứt tay đứt chân, mù mắt điếc tai, mất hết tất cả, mọi tâm huyết đều đổ sông đổ bể.
Lúc đó, vì muốn cưới ta, hắn vui vẻ chấp thuận.
Ba năm sau, dưới sự phò tá của ta, hắn đăng cơ xưng đế.
Năm năm sau, hắn kiêu căng tự mãn, đày ta vào lãnh cung, mở rộng hậu cung ba nghìn mỹ nữ, còn đón muội muội giả danh thiên kim của ta vào cung làm hoàng hậu.
Ta mỉm cười nhìn họ đắc ý, hoành hành trước mặt, lòng thầm nghĩ:
"Thệ ước đã định, các ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng trả giá chưa?"
"Từ nay về sau, vận mệnh của các ngươi sẽ do ta tiếp quản."
...

Vãn Phong Vị Lạc
Ta ngồi trong phòng giam với đầy vết máu trên người, bị một chậu nước lạnh dội vào đầu, giật mình tỉnh lại.
Viên quan tra khảo ta nhìn lính canh ngục ra hiệu, tên đó cầm lấy một cây gậy to bằng cổ tay, đập mạnh vào chân ta.
Một tiếng động vang lên, cây gậy gãy làm đôi. Nỗi đau dữ dội từ chỗ bị đánh lan ra, ta không thể chịu đựng được, từ cổ họng phát ra một tiếng kêu thê lương, dường như không phải tiếng của chính mình.
Một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa bí mật của phòng tra tấn bị đẩy mạnh mở ra. Sau đó, ta nhìn thấy Triệu Minh Huy.
Gân xanh nổi lên trên mu bàn tay hắn, hắn chỉ lặng lẽ nhìn ta, cổ họng run rẩy. Ta cúi đầu, vụng về che giấu vết thương của mình, tránh ánh mắt của hắn.
Hắn là Hoàng đế, là người tôn quý nhất trên thế gian này. Ta phải cố gắng, ta còn muốn dựa vào đôi chân của mình, từng bước từng bước đến bên cạnh hắn.
...

Lương Sử: Mạnh Ngọc
Ngày ta đến tuổi cập kê, tuyết rơi rất dày, hắn nói muốn từ hôn.
Ta hỏi hắn, liệu đã suy nghĩ kỹ càng chưa.
Hắn không đáp, ánh mắt hướng về phía sau ta.
Dưới ánh mắt của hắn, sắc mặt muội muội cùng cha khác mẹ của ta tái nhợt.
Còn hắn, ánh mắt lại chất chứa đầy vẻ lưu luyến.
...