Chương 5
10.
Ta lại trở về làm Hoàng hậu của mình. Cung điện lại yên bình như xưa, ta cả ngày dưỡng thai trong cung.
Triều Chu ngày nào cũng đổi món làm đồ ăn ngon cho ta. Ta nhìn vị Quốc quân đang rửa tay vào bếp nấu nướng, bỗng thấy ta mới giống người làm Hoàng thượng hơn.
Dao quý nhân vẫn đến cung ta như thường lệ. Hay tin ta có thai, mới hơn bảy tháng mà nàng đã làm một đống quần áo trẻ con và giày đầu hổ. Ta nhìn mà vui mừng khôn xiết.
Mấy vị ở cung khác cũng đến chỗ ta, thường mang theo những món bánh ngọt có vị chua chua ngọt ngọt để ta ăn cho đỡ thèm. Nhưng Triều Chu nói không cho phép ta ăn đồ ăn của người khác. Ta chỉ cảm thấy có chút uất ức. Ta có phải hài tử ba tuổi chạy lung tung trên phố đâu mà bị người ta dắt đi!
Chỉ là bị mấy con Yêu bà tìm c.h.ế.t kia bỏ thuốc mà thôi. Nói thì nói vậy, nhưng ta cũng không dám ăn. Ta sợ Tiểu Triều Chu của ta sẽ không cần mẫu thân nữa.
Những người hầu trong cung đều nói, Bệ hạ trên triều đường hành sự quyết đoán, còn giờ đây lại về hậu viện để nấu ăn cho Hoàng hậu nương nương. Đúng là không có sự so sánh thì không có sự tổn thương mà.
Thấy còn hơn một tháng nữa là có thể nhìn thấy một Tiểu Triều Chu ngoan ngoãn, ta vừa có chút kích động, lại vừa có chút sợ hãi.
Người đời nói, sinh nở chẳng khác gì đi một vòng ở Quỷ Môn Quan. Nếu ta cũng trở thành một trong những nữ nhân bất hạnh đó, Triều Chu liệu có tơ tưởng đến người khác không? Và người đó liệu có đối xử tốt với con ta không?
Có lẽ ta suy nghĩ quá nhiều trước khi sinh, cơ thể ngày càng yếu đi. Trước đây, ai cũng nói ta mạnh mẽ như trâu, còn bây giờ ta béo lên một vòng, hai chân sưng phù.
Buổi tối, Triều Chu sai người mang một thùng gỗ đầy nước nóng để ta ngâm chân. Hắn nhìn đôi bàn chân mũm mĩm của ta, vậy mà rơi lệ.
Ta phì cười, trêu chọc: “Chẳng lẽ Bệ hạ sợ sau khi hài tử ra đời, ta sẽ dồn hết tâm tư lên con, mà lạnh nhạt với chàng sao?”
Hắn cúi đầu, lẩm bẩm: “Tử Câm, nàng chịu khổ rồi.”
Ta sờ mái tóc dài của hắn: “Ta không thấy có gì là khổ khi sinh con đẻ cái cho người mình yêu. Ta rất hạnh phúc.” Khi còn trẻ, hắn ở bên cạnh ta nô đùa. Khi trở thành Vua, hắn yêu thương vạn dân của thiên hạ rộng lớn này, nhưng hắn cũng yêu ta.
Gần đến ngày lâm bồn, ta đã không còn sức để xuống giường đi lại, chỉ có thể nằm liệt trên giường. Đứa con trong bụng đá từng cú lên chiếc bụng tròn của ta. Mấy ngày trước chưa có vết rạn nào, giờ đây lại chi chít những đường rạn. Triều Chu tìm được một loại thuốc mỡ ở chỗ Minh thần y, nói là sẽ không làm hại đến hài tử trong bụng, lại có công hiệu chữa lành. Hắn ngày ngày đúng giờ bôi cho ta, những vết rạn đã mờ đi rất nhiều. Trong mắt nam nhân này không có sự ghét bỏ, chỉ có nỗi xót xa vô tận.
Đến ngày sinh nở, trời quang mây tạnh.
Triều Chu không màng đến cái gọi là nam nhân không được vào phòng sinh - nơi ô uế. Hắn canh giữ bên giường, nắm lấy tay ta, lặp đi lặp lại: “Tử Câm đừng sợ, có ta ở đây!”
Khoảng bốn canh giờ sau, một tiếng khóc trẻ con trong trẻo và vang dội cất lên.
“Chúc mừng Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương đã sinh được hoàng tử!” Bà đỡ bế hài tử đưa cho Triều Chu.
Ta nhìn đứa bé nhăn nheo, chẳng đẹp chút nào. Nhưng Triều Chu lại nói nó giống ta. Ta mỉm cười, nhỏ thế này thì làm sao nhìn ra được, rồi thiếp đi.
Sau đó Triều Chu ngày ngày canh giữ bên cạnh ta, dù bận đến đâu cũng sẽ đến.
11.
Sứ thần và Nhị hoàng tử Nam Cương đến thăm. Lẽ ra Hoàng hậu như ta cũng phải ra mặt gặp, nhưng Triều Chu đã sai người chăm sóc ta thật tốt để nghỉ ngơi, tịnh dưỡng thật kỹ, không cho ta ra ngoài.
Ta nhìn đứa bé no đủ trong nôi. Đây là con của ta và Triều Chu, ta đặt tên là Bá Nguyên.
May mà trời đã vào thu, thời tiết không quá nóng. Ta đắp chăn cũng không thấy lạnh.
Đêm đó, Triều Chu không đến. Ta nghĩ có lẽ hắn quá bận rộn, nên đã nghỉ lại ở Càn Thanh Cung.
Sáng hôm sau, tin tức Dao quý nhân được phong lên Dao tần được truyền đi. Các món quà được ban xuống như nước chảy vào Vĩnh Lạc Cung. Mọi người trong hậu cung đều nói, sự sủng ái của Hoàng hậu nương nương đã hết rồi, đêm đó, Triều Chu đã nghỉ lại ở cung của nàng ta.
Dao Tần vẫn đến chỗ ta, mặc cẩm y tua rua thượng hạng, những chiếc trâm cài trên đầu va vào nhau, phát ra tiếng kêu lách cách của vàng bạc. Nàng ta không còn vẻ nhỏ nhắn ngây thơ như trước, trong mắt đều là sự gian xảo, xảo quyệt không thể đếm xuể.
Nàng ta nhìn ta, cười dịu dàng, giọng nói vẫn ngọt ngào như vậy: “Hoàng hậu nương nương, người hãy tịnh dưỡng thân thể thật tốt. Thần thiếp tự khắc sẽ chăm sóc tốt cho Hoàng thượng. Ngày sau nếu thần thiếp sinh được hoàng tử, Đại hoàng tử cũng sẽ có bạn đồng hành.”
Ta cầm chiếc ấm trà trên bàn lên, quăng về phía nàng ta. “Bốp” một tiếng, ấm vỡ tan trên đất. Nàng ta liền quỳ trên mảnh vỡ đó. Tiếp sau đó, ta nghe thấy giọng của Triều Chu.
“Tần Tử Câm, nàng đang làm gì vậy?” Hắn nói bằng giọng lạnh nhạt, vẻ mặt cũng lạnh lùng: “Ta cứ nghĩ nàng được sủng ái nên mới kiêu ngạo, không ngờ nàng lại độc ác đến vậy!”
Đây là lần đầu tiên hắn gọi cả tên lẫn họ của ta.
Dao Tần quỳ trên những mảnh vỡ, hai tay đều đẫm máu. Nàng ta nhìn Triều Chu ở bên cạnh: “Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương không cố ý làm khó thần thiếp. Chỉ là thần thiếp nói năng không đúng mực, không biết vì sao, Hoàng hậu lại bắt thần thiếp quỳ trên những mảnh vỡ này.”
Trong lòng ta cười lạnh, ngoài mặt thì im lặng. Thôi đi.
Ta nhìn Triều Chu sai người phong tỏa tẩm cung của ta, rồi ôm lấy mỹ nhân yếu ớt đó rời đi.
Từ ngày hôm đó, ta chưa từng ăn lại món cơm Triều Chu làm, hắn cũng chưa từng đến. Chỉ là tiền lương tháng trong cung vẫn chưa bao giờ bị cắt. Ta đuổi tất cả mọi người, chỉ giữ lại một mình Nghênh Xuân.
Nghênh Xuân hỏi ta tại sao không viết thư báo cho gia đình, nhưng báo cho gia đình thì có thể làm được gì chứ? Một đời thiên tử, một đời bầy tôi. Ta không thể liên lụy đến gia tộc.