Làng tiên cá

Chương 2

7

Ngày thứ bảy, đàn ông trong làng nổi giận.

Họ vây quanh cổng từ đường, gào đòi giết người cá để trút giận.

Trưởng thôn vội vàng chạy đến, nói gì đó với người cầm đầu, rồi đám đông tản đi.

Đêm đó, có một gã đàn ông bịt mặt lén vào từ đường.

Rồi đến người thứ hai, người thứ ba.

Trong từ đường vang lên tiếng chị khóc, xen lẫn tiếng cười gằn của đàn ông.

Mẹ vừa khóc vừa gõ cửa nhà trưởng thôn, cầu xin ông ta cứu chị.

Trưởng thôn qua cánh cửa thở dài:

“Tôi cũng muốn cứu người cá, nhưng tôi không còn cách nào.

“Nó khiến đàn ông không có việc làm, thì đành để họ tìm chút việc trên người nó thôi.”

Ngày thứ tám, khi tôi và mẹ đến từ đường, thấy chị nằm giữa giường, mình mẩy tím bầm, quần áo xộc xệch.

Bên cạnh là trưởng thôn đang vội vã chỉnh lại khuy áo.

Trước khi đi, ông ta xoa đầu tôi, nói với chị:

“Em cô cũng lớn rồi.

“Nếu đàn ông không có việc làm mãi, họ sẽ chán đấy.”

Chị tái mặt.

Từ ngày hôm đó trở đi, mỗi khi dân làng ra biển, thuyền cá đều đầy ắp tôm cá.

“Trên đời này làm gì có chuyện hưởng cúng mà không làm việc.”

“Người cá không nghe lời, thì phải dạy cho biết điều.”

Mỗi lần đi ngang qua từ đường, dân làng đều liếc vào trong.

Kể từ hôm đó, trưởng thôn buổi tối đều khóa cửa từ đường.

Thì ra ông ta vẫn có cách không để đàn ông khác ức hiếp chị.

Cũng chính lúc đó tôi mới hiểu.

Người cá trong làng, ban ngày được tôn kính, cao quý rạng ngời.

Còn khi màn đêm buông xuống, chỉ là một món đồ, ai cũng có thể làm nhục.

Làm người cá, hóa ra chẳng tốt đẹp gì cả.

8

Tháng thứ ba kể từ khi chị tôi bị làm thành người cá, trong làng bỗng xuất hiện một căn bệnh lạ.

Ban đầu là đàn ông trong làng, da họ trở nên khô ráp, nứt ra những đường giống như vảy cá.

Sau đó, phụ nữ và trẻ con cũng mắc phải căn bệnh kỳ quái ấy.

Lúc đầu chỉ là những vết nứt, rồi dần dần những vảy ấy bắt đầu tróc lên.

Toàn bộ dân làng, già trẻ trai gái, trông chẳng khác nào cá vàng bị bung vảy.

Chạm vào thì đau, gió thổi qua cũng đau, chỉ khi ngâm mình trong nước mới thấy dễ chịu đôi chút.

Cả làng đều mắc bệnh, chỉ có tôi và mẹ là không nhiễm.

Không biết ai truyền ra tin đồn, nói rằng tôi và mẹ đã đầu độc làng, khiến mọi người bị bệnh.

Nhưng nhà tôi là nghèo nhất làng, đừng nói đến thuốc độc, ngay cả lương ăn dư một chút cũng không có.

Dân làng trói chúng tôi mang đến trước từ đường, buộc lên tế đàn, rồi ném đá về phía chúng tôi.

Mẹ tôi liều mạng lấy thân che cho tôi, khàn giọng gào lên giữa đám đông:

“Không phải chúng tôi, thật sự không phải, chúng tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra cả.”

Nhưng đáp lại chỉ là tiếng người lạnh lùng:

“Mọi người đều bệnh, chỉ có hai mẹ con các người không bị, chẳng phải các người thì còn ai vào đây!”

Họ điên cả rồi!

Họ biết rõ không phải tôi và mẹ hại họ, nhưng họ chịu đau khổ, liền cần một nơi để trút giận.

Mẹ con tôi khác họ, thế là trở thành vật hiến tế cho cơn giận của cả làng.

Đầu mẹ bị ném vỡ, máu chảy loang khắp đất.

Tiếng chửi rủa của dân làng dần nhỏ lại.

Cũng đúng lúc đó, mọi người mới nghe thấy trong từ đường, có một giọng nói vang lên:

“Ta có thể chữa bệnh cho các người.”

9

Đám người không còn để ý đến tôi và mẹ, ào ào xông vào trong từ đường.

Chính giữa từ đường là chị tôi nằm đó, dân làng vây quanh, nhao nhao hỏi cách chữa.

Chị im lặng rất lâu, cho đến khi mọi người dần yên lại, mới chậm rãi mở miệng:

“Các người đã đòi hỏi từ biển quá nhiều.

“Rõ ràng đã đủ đầy, nhưng vẫn tham lam không biết dừng.

“Đây là sự trừng phạt của thần, là báo ứng của Hải Thần.”

Trưởng thôn đẩy đám người ra, tiến đến trước mặt chị, quát lớn:

“Người cá không được nói bậy!

“Đây chỉ là một căn bệnh, làm gì có thần thánh nào trừng phạt!”

Chị ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt trưởng thôn, môi kéo ra một nụ cười yếu ớt.

“Nhưng tất cả những điều này, bao gồm cả cách chữa, đều là người cá nương nương nói cho ta biết.”

Người cá nương nương mà chị nhắc tới chính là bức tượng khổng lồ thờ sau lưng chị trong từ đường.

Nghe nói đó là bức tượng của người phụ nữ đầu tiên bị làm thành người cá.

Khi làng gặp nạn, cô ta tự nguyện hiến thân làm người cá để cứu làng.

Vì vậy dân làng lập tượng, thờ phụng cô ta làm người cá nương nương.

Chị tôi chỉ tay về phía pho tượng phía sau, khẽ nói:

“Mọi người thử nhớ lại xem, có phải nhà nào được mùa hơn, bệnh lại càng nặng hơn không?”

10

Chị tôi tuy ở mãi trong từ đường, nhưng lại kể vanh vách từng nhà trong làng bị nặng nhẹ ra sao.

Không ai còn dám nói chị bịa chuyện, ai nấy đều tin là người cá nương nương hiển linh.

Trưởng thôn là người đầu tiên quỳ xuống, dập đầu vang cả tiếng.

Những người khác thấy vậy cũng quỳ theo, rập rập vang khắp từ đường.

Chỉ còn lại tôi và mẹ đứng lặng.

Chị nhìn thấy chúng tôi, môi nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại như sắp khóc.

“Muốn chữa bệnh này, phải dùng thần lực của người cá làm vật hiến tế.”

Chị vừa nói, đám người lập tức ngừng động tác, dỏng tai nghe.

“Phải cùng người cá giao hợp mà không được xuất, mỗi bảy ngày một lần, đủ bốn lần thì một tháng là khỏi.

“Nếu có xuất, thứ còn lại trên người cá chính là thuốc của đàn bà, ăn ba lần cũng có thể khỏi.”

Chị đỏ bừng mặt, còn mấy gã đàn ông trong làng thì cười khẩy, ánh mắt dâm đãng:

“Người cá, có phải ngươi thèm đàn ông rồi không?”

Chị trừng mắt nhìn hắn, giọng nghẹn nhưng cứng rắn:

“Ngươi tưởng ta muốn cứu các ngươi à?”

“Bốp!” — một tiếng tát vang lên, trưởng thôn giáng cho gã đàn ông kia một cái bạt tai.

“Cút! Sao mày dám hỗn với người cá!”

Rồi ông ta quay lại, cười nịnh bợ, dịu giọng nói với chị:

“Dù sao cô cũng được làng cúng tế, nếu có cách cứu, chẳng lẽ lại để dân làng chết hết sao?”

Ông ta lại kéo tôi và mẹ đến gần:

“Chỉ cần cô chữa khỏi cho mọi người, từ nay nhà cô là ân nhân của cả làng.

“Tôi đảm bảo, lần sau đến lượt ra người cá sẽ bỏ qua nhà cô.

“Như vậy được chưa?”

Chị nhìn tôi, mắt hoe đỏ, lại xác nhận mấy lần với trưởng thôn rồi mới gật đầu đồng ý.

Khi tan, tôi nghe loáng thoáng trưởng thôn khẽ lẩm bẩm:

“Người cá, vốn phải hiến dâng tất cả cho làng, kể cả sinh mạng.”

11

Để lấy lòng chị, trưởng thôn sắp xếp cho tôi ở cùng chị trong từ đường.

“Người cá đang làm việc đại thiện, con phải chăm sóc cô ấy thật tốt.”

Trước khi đi, ông ta còn cho tôi một viên kẹo. Tôi vừa ăn vừa nghĩ, còn có thể làm việc tốt như vậy, làm người cá quả thật là điều tuyệt nhất.

Người đầu tiên được chọn để chữa bệnh là Ngô A Tam.

Chính hắn là kẻ trước đây cầm đầu chửi bới, đòi đánh chết mẹ con tôi.

Hắn cắm cúi trên người chị, không nói một lời, sắp đến lúc phải dừng thì chị đột ngột hỏi:

“Lúc đó, ngươi định làm nhục mẹ ta hay là em ta?”

Thân thể hắn khựng lại, ánh mắt tràn đầy căm hận, rồi chui xuống khỏi giường.

Tôi nhặt chiếc khăn trải dưới người chị, túm bốn góc, đưa cho hắn.

“Cầm đi, thuốc của vợ ngươi đấy.”

Chị nhìn hắn chằm chằm, hắn không dám nhìn lại, chỉ cúi đầu ôm khăn chạy đi.

Tôi lau rửa cho chị sạch sẽ, người thứ hai đã vội vàng bò lên.

Cứ như thế bảy ngày, đàn ông trong làng lần lượt kéo đến từ đường.

Có người tự khỏi, có kẻ lấy “thuốc” đem về.

Một tháng sau, hầu như ai trong làng cũng được chữa.

Ngay cả Ngô A Tam, sau ba lần đem “thuốc” về cho vợ, đến tuần thứ tư thì tự mình chữa bệnh.

Nhưng vợ hắn lại chết.

Chương trước
Chương sau