Chương 4
Về nhà, họ đổi hết đồ ăn thức uống của chồng.
Đêm đến, khi đàn ông đi từ đường, họ cũng không chịu ngồi yên.
Không còn thụ động như trước, họ chen tới, rúc tai chồng, sán lại trước mặt, quằn quại như mấy con chó giữ cửa.
Lạ thay, cách ấy lại hiệu quả.
Số đàn ông mất kiểm soát càng lúc càng nhiều.
Chỉ cần vợ thấy chồng có biểu hiện khác lạ, lập tức nhào tới, kéo hắn ra:
“Thuốc! Tôi có thuốc rồi!”
21
Lúc đó, không khí lại giống như đêm vợ Ngô A Tam chết —
Hai phe đàn ông đàn bà, xé nhau đến cùng.
Tất cả những năm tháng chung sống, bỗng hóa ra vô nghĩa.
Bảy ngày cuối cùng trong đời chị tôi, chị như một vật vô hồn.
Chị nhìn đám người quen biết bao năm ấy, vì chút thuốc cuối mà hóa điên, hóa thú.
“Nhưng ta thì khác gì họ đâu?
“Chẳng phải tất cả đều như súc vật, chỉ còn lại bản năng và dục vọng thôi sao?”
Chị nằm giữa chính điện, bị đàn ông kéo qua, đàn bà giằng lại.
Nhưng dù có giày vò chị đến tận xương tủy, cả làng cũng chỉ cứu được một nửa.
Nửa còn lại, vì thiếu liều thuốc cuối, vẫn phải chờ chết.
Điều ấy khiến dân làng không cam lòng.
Vì vậy, ngay ngày chị tắt thở, trưởng thôn cầm dao, moi viên yêu châu sau lưng chị ra.
“Phải làm thêm một người cá nữa, thử xem hiến tế người cá mới có cứu được nửa làng còn lại không.
“Tôi là trưởng thôn, chừng nào trong làng còn một người chưa khỏi bệnh, tôi cũng không yên lòng.”
Những người còn thiếu thuốc reo hò ca ngợi trưởng thôn “đại nghĩa”,
Chỉ có tôi ngồi lặng, đếm ngón tay đi đếm lại.
Hình như… trưởng thôn cũng vẫn còn thiếu một lần thuốc nữa.
22
Viên yêu châu trong tay trưởng thôn vẫn còn rỉ máu.
Ông ta lấy khăn lau, nâng viên ngọc lấp lánh ánh xanh, vẫy tôi lại.
“Yêu châu đã lấy rồi, khỏi phải làm yến người cá.
“Tiểu Hàn, lại đây, lau người cho chị con đi.”
Mắt ông ta ươn ướt, rơi hai giọt nước mắt:
“Chị con đã hiến hết thần lực cho làng, cũng nên để lại toàn thây chứ.
“Con đến, tiễn chị con đi.”
Tôi gật đầu, lòng thấy ấm áp.
Trưởng thôn thật tốt với chị.
Theo lệ làng, người cá chết sẽ bị đem ra làm tiệc yến.
Thịt người cá chứa thần lực, ăn vào thì khỏe mạnh.
Nhưng trưởng thôn lại để chị tôi được toàn thây.
Tôi vắt khăn, nhẹ nhàng lau người cho chị.
Khi đang lau mặt, đôi mắt nhắm chặt của chị bỗng mở ra.
Tôi hoảng hốt kêu lên.
Ngay sau đó, một cái giỏ cá khổng lồ úp xuống người tôi.
23
Tôi thét lên.
Trưởng thôn quát một tiếng, từ chỗ tối lao ra một đám đàn ông.
Tôi nhận ra họ — đều là những người bảy ngày qua chỉ nhận được “thuốc của đàn bà”.
Họ cùng nhau đè chặt giỏ cá, nhét tôi vào trong.
Khi tôi bị nhét kín trong giỏ, một bàn tay to thò vào, bẻ miệng tôi ra.
Trưởng thôn tiến lại, trong tay cầm viên yêu châu còn dính máu chị tôi.
Ông ta nhét viên ngọc vào miệng tôi, ép tôi nuốt xuống.
Tôi không hiểu hết chuyện người lớn, nhưng bị nhốt trong giỏ cá, tôi hiểu — họ muốn làm tôi thành người cá mới.
Làm người cá — không tốt! Tôi không muốn!
Tôi vùng vẫy, nhưng bị ép chặt, không nhúc nhích nổi.
Tôi muốn hét lên, nhưng sau khi nuốt yêu châu, cả người tôi dần mê man.
Tôi chỉ còn kịp nhìn thấy họ khiêng giỏ cá lên, mang tôi ra ngoài.
Cửa từ đường khép lại sau lưng tôi, chị vẫn nằm trong kia, chưa được lau sạch hết máu.
“Các người đã hứa với chị tôi rồi, đã hứa rồi mà sao không giữ lời?”
Tôi thì thào khi bị đặt lên tế đàn — chính nơi chị từng nằm.
Không ai đáp lại.
Cả làng lại tụ tập, vây quanh tôi.
Giống như khi chị tôi hóa người cá, cũng giống như đêm vợ Ngô A Tam chết.
24
Nhưng lần này, gần tôi nhất là những kẻ còn thiếu thuốc.
Tôi nhìn rõ ánh thèm khát trong mắt họ, ánh sáng đó khiến tôi sợ.
Tôi bắt đầu run, nước mắt mờ cả mắt, chẳng nhìn rõ mặt người nào nữa.
Tiếng ồn ào dần lắng, rồi tôi nghe tiếng ai đó lao tới, gào khóc.
“Các người đã hứa với Tiểu Uyển rồi!
“Lần sau làm người cá sẽ bỏ qua nhà chúng tôi!
“Các người đã hứa sẽ tha cho Tiểu Hàn mà!”
Là tiếng mẹ.
Tôi cố quay đầu về phía giọng nói.
Chỉ thấy bóng người mờ mờ bị đám người giữ chặt.
Giọng trưởng thôn vang lên ngay trên đầu tôi:
“Vốn dĩ người cá phải là Tiểu Hàn.
“Tiểu Hàn nhỏ tuổi, lại ngốc, mới là người cá thuần khiết nhất!
“Nếu năm đó làm Tiểu Hàn, thần lực hẳn đã cứu được cả làng rồi!”
Lời ông ta khiến đám đông nhao nhao hùa theo, tiếng họ át hẳn tiếng mẹ.
Họ đè mẹ xuống, kéo đi xa dần.
Mẹ cố vùng vẫy.
Rồi có người giơ vật gì đó lên cao, đập xuống đầu mẹ.
Mẹ không cử động nữa, mặc cho họ lôi đi.
Mi mắt tôi nặng dần, không mở nổi nữa.
Trước khi nhắm mắt, trưởng thôn đứng trước tôi, mặt hướng về mẹ, mắt lại nhìn tôi:
“Hứa với cô ta là lần sau bỏ qua nhà cô,
“Nhưng lần này, không tính là ‘lần sau’. Ta định luôn là nhà cô.”
25
Khi mở mắt lại, hai chân tôi đã bị khâu lại, thành một chiếc đuôi cá.
Tôi đã trở thành người cá mới.
Dân làng reo hò, dâng lên cho tôi những món ngon nhất.
Họ khiêng tôi vào từ đường, cười nịnh, cầu tôi phù hộ.
Họ không cần tôi cầu cho mùa màng, chỉ cần tôi ngoan ngoãn nằm đó —
Nằm cạnh thi thể đang thối rữa của chị, để họ chữa bệnh, lấy thuốc.
Người đầu tiên cởi áo tôi là trưởng thôn.
Tôi hỏi ông ta, vì sao không giữ lời hứa với chị tôi.
Ông ta không đáp, chỉ dùng miệng ướt át chà lên người tôi.
Tôi lại hỏi, khi họ làm tôi thành người cá, mẹ có đến không, họ đã làm gì mẹ.
Ông ta vẫn không nói, chỉ thở hổn hển trên người tôi.
Tôi hỏi thêm, ông ta, bọn họ, đối với người cá có từng có chút kính trọng nào không.
Ông ta dừng lại, giật lấy miếng vải rách bên cạnh, nhét vào miệng tôi:
“Người cá, điều quan trọng nhất là biết nghe lời!”
26
Tôi không hỏi nữa, mặc kệ ông ta rời đi, lại có người khác bước lên.
Người cá — điều quan trọng nhất là nghe lời.
Chỉ có người cá mới biết nghe lời.
Bảy ngày nữa trôi qua, lần này cả làng đã khỏi bệnh.
Tôi đã cứu cả làng.
Làm người cá, quả nhiên là “tốt nhất”.
Bên ngoài từ đường trống chiêng vang dội, pháo nổ ầm trời, họ mừng “tái sinh”.
Trong tiếng hò reo, chẳng ai nhớ đến xác chị tôi đang thối rữa trong kia.
Cả mẹ tôi cũng không còn đến thăm.
Bà dường như đã quên.
Tôi thấy buồn.
Không có mẹ, không có chị — làm người cá chẳng tốt chút nào.
Tôi la lên, bảo họ gọi mẹ tôi đến, tôi nhớ mẹ.
Có người mở cửa nhìn vào, liếc tôi một cái rồi bỏ đi.
Tôi lại la lên, bảo họ gọi trưởng thôn đến, chị tôi đã bắt đầu bốc mùi, phải chôn thôi.
Trưởng thôn bị kéo đến, cau mày nhìn tôi, rồi quay lưng đi.
Trước khi ra, ông ta còn khóa chặt cửa.
Tôi là người cá, tôi đã ngoan ngoãn.
Sao họ lại chẳng chịu nghe tôi?