Quyền Cư Trú Trọn Đời

Chương 2

4

Bước ra khỏi văn phòng luật sư, ánh nắng rọi thẳng xuống vai tôi, xua tan chút lạnh lẽo cuối cùng còn vương lại từ căn phòng ngột ngạt đó.

Tôi không quay đầu lại, đi thẳng đến chiếc xe công nghệ đang đợi bên đường. Mở cửa xe, ngồi vào trong, tôi đọc địa chỉ khách sạn mà mình đã đặt sẵn.

Điện thoại rung lên – là cuộc gọi từ dì Giang Tần.

Tôi dứt khoát tắt máy. Sau đó kéo luôn số bà ta vào danh sách chặn.

Ngay lập tức, Giang Hải cũng gọi tới. Kết cục y hệt.

Tựa người vào ghế, tôi nhìn ra cửa sổ. Cảnh phố xá lùi lại phía sau như một cuộn phim tua ngược.

Thành phố này vẫn náo nhiệt, vẫn hào nhoáng như trước. Nhưng với tôi mà nói, mọi thứ đã khác.

Tôi không còn là con bé yếu đuối bị ràng buộc bởi tình thân, bị đè bẹp dưới gánh nặng nợ nần, cuối cùng chết trong chính căn nhà của mình.

Kiếp này, tôi sống vì chính tôi.

Tới khách sạn, tôi sắp xếp nghỉ ngơi.

Nhưng khi nhắm mắt lại, những hình ảnh của khoảnh khắc trước khi chết ở kiếp trước lại ập về.

Khuôn mặt dữ tợn của Giang Hải, nắm đấm nện vào người, cơn đau đớn tột cùng lan khắp thân thể, và cái mùi máu tanh nồng như sắt rỉ len lỏi trong từng hơi thở…

Tôi choàng tỉnh, ngồi bật dậy, thở gấp.

Nỗi hận như con rắn độc, cuộn mình trong lòng tôi.

Nhưng tôi hiểu rõ – trả thù mù quáng tuy sướng tay, nhưng rất dễ kéo mình xuống vũng bùn lần nữa.

Từ bỏ thừa kế chỉ là bước đầu để cắt đứt xiềng xích.

Tiếp theo, tôi sẽ hoàn toàn cắt đứt quan hệ với bọn họ, và khiến bản thân mạnh mẽ đến mức họ chẳng thể chạm vào, càng không thể tổn thương tôi thêm một lần nào nữa.

Tôi mở laptop, bắt đầu sửa lại hồ sơ xin việc. Gửi CV đến vài công ty hàng đầu trong ngành – những nơi mà kiếp trước tôi chẳng dám mơ tới chỉ vì sợ nhảy việc sẽ không kham nổi tiền trả nợ.

Sau đó, tôi liên hệ với một bên môi giới bất động sản, nhờ họ tìm giúp một căn hộ cho thuê phù hợp.

Yêu cầu chỉ có hai điều: an toàn, và gần công ty mục tiêu của tôi.

Làm xong mọi việc, trời đã gần về chiều.

Tôi pha một tách trà, đứng bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ánh đèn thành phố lần lượt sáng lên.

Điện thoại lại đổ chuông – là một số lạ.

 

Tôi do dự giây lát, rồi bắt máy.

“Giang Nam! Mày là đồ vô ơn! Mày dám chặn số tao?!”

Là dì Giang Tần. Bà ta đổi số khác để gọi tới, giọng điệu tức đến run người.

“Mày có biết giờ anh mày ra sao không? Nếu căn nhà bị bán đấu giá thì nó ở đâu? Mày muốn nó ra đường ngủ à?!”

Tôi nhấp một ngụm trà, giọng điệu nhàn nhạt: “Dì à, căn nhà bây giờ là của Giang Hải, xử lý ra sao là việc của anh ta.

Còn nếu dì thương anh ta, dì cũng là người thừa kế hàng thứ hai mà. Dì có thể nhận cả nhà và nợ rồi cho anh ta ở chung với dì.”

“Mày…”

Giang Tần nghẹn họng không nói nổi lời, hồi lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi:

“Nó là anh ruột của mày đấy! Mày nhẫn tâm vậy sao?!”

“Tôi nhẫn tâm à?”

Tôi khẽ cười, “Tôi chỉ bỏ đi thứ tôi không cần, vậy mà gọi là nhẫn tâm?”

“Không giúp đỡ ruột thịt, mày là đồ vô lương tâm! Tao sẽ kiện mày ra tòa vì tội bỏ mặc người thân!”

“Dì đang nói cái gì thế…” Tôi không nhịn được bật cười.

“Giang Hải là anh trai tôi, không phải con tôi. Tôi đâu có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm cho cuộc đời anh ta. Dì yêu thương anh ta đến vậy, thì dì nuôi đi.”

Nói xong, tôi không để bà ta kịp phản ứng, dứt khoát cúp máy, rồi đưa số mới này vào danh sách chặn.

Cắt đứt hoàn toàn những liên lạc không cần thiết.

5

Những ngày tiếp theo trôi qua khá yên bình.

Tôi nhận được thông báo phỏng vấn từ hai công ty mơ ước và đều vượt qua vòng đầu một cách thuận lợi, được mời vào vòng hai.

Chuyện thuê nhà cũng gần xong. Tôi ưng một căn hộ một phòng ngủ, một phòng khách, an ninh tốt, không gian yên tĩnh. Hợp đồng nhanh chóng được ký kết.

Tôi hủy số điện thoại cũ, làm lại một số mới, cắt đứt mọi kênh mà Giang Hải và dì tôi có thể lần ra tung tích.

Tạm thời, tôi có thể yên ổn.

Nhưng tôi biết, giông bão đang đến gần.

Với tính cách của Giang Hải và dì Giang Tần, họ sẽ không dễ dàng buông tha “con cá mập béo” như tôi.

Quả nhiên, ngay ngày thứ hai sau khi tôi dọn vào nhà mới, tôi nhận được một cuộc gọi – từ luật sư Trương.

“Cô Giang Nam, xin lỗi đã làm phiền.”

Giọng ông vẫn ôn hòa như thường lệ.

“Về tài sản thừa kế của bố mẹ cô, có một số chuyện tôi cần thông báo.”

“Mời luật sư nói.”

“Anh Giang Hải và bà Giang Tần đã nộp đơn lên tòa, nói rằng việc cô từ bỏ quyền thừa kế là do bị lừa gạt, cưỡng ép, nên đề nghị tòa tuyên vô hiệu hành vi đó.”

Tôi không ngạc nhiên: “Rồi sao nữa?”

“Tòa đã bác đơn. Vì việc từ bỏ quyền thừa kế được cô thực hiện trước mặt luật sư, hoàn toàn chủ động và rõ ràng, lại có ghi âm ghi hình đầy đủ. Không tồn tại tình huống như họ trình bày.”

“Cảm ơn ông đã thông báo.”

Tôi ngừng một lát, rồi hỏi: “Căn nhà hiện giờ thế nào?”

“Vì toàn bộ người thừa kế hàng thứ nhất và thứ hai đều đã từ chối, tòa án đã chỉ định người quản lý di sản. Hiện tại đang tiến hành thẩm định giá nhà, bước tiếp theo sẽ là thủ tục đấu giá.”

Luật sư Trương dừng một chút, rồi bổ sung: “À, hiện anh Giang Hải vẫn đang sống trong nhà, và từ chối rời đi. Quản lý di sản có thể sẽ nộp đơn yêu cầu cưỡng chế di dời.”

Tôi gần như có thể tưởng tượng ra cảnh Giang Hải gào thét, ăn vạ, lăn lộn không chịu chuyển đi.

“Vâng, tôi hiểu rồi. Cảm ơn luật sư Trương đã vất vả.”

Cúp máy, tôi trầm ngâm vài giây.

Nếu Giang Hải không chịu dọn đi, việc đấu giá chắc chắn sẽ bị cản trở.

Anh ta và dì đã bị tôi chặn hết đường, tuyệt đối sẽ không để yên. Bọn họ như loại ký sinh trùng dai dẳng, nếu không dọn sạch sẽ, sớm muộn gì cũng tìm tới tận nơi.

Tôi không thể tiếp tục bị động nữa.

Ít nhất, tôi phải nắm được nhất cử nhất động của họ. Không thể để bị đánh úp mà không kịp phản ứng.

Tôi nghĩ một lúc, rồi liên hệ với một người bạn đại học – hiện đang làm điều tra viên tư nhân.

Tôi nhờ cậu ấy theo dõi động tĩnh của Giang Hải và dì tôi, đặc biệt là có dấu hiệu gì định gây rối hay không.

Cậu ấy đồng ý ngay không chút do dự.

Sắp xếp xong mọi thứ, tôi hít một hơi sâu, quay lại tập trung cho công việc và cuộc sống mới.

Một tuần sau, vừa tan làm, bước ra khỏi tòa nhà công ty, tôi liền bị chặn đường bởi một người.

Là Giang Hải.

Trông anh ta tiều tụy đi nhiều – hốc mắt trũng sâu, râu ria xồm xoàm, áo quần nhăn nhúm.Cái vẻ kiêu căng, ngông nghênh ngày nào đã hoàn toàn biến mất.

Nhưng trong ánh mắt đó, lại bùng lên một thứ độc hận và điên cuồng còn dữ dội hơn trước.

“Giang Nam! Quả nhiên mày trốn ở đây!”

Ánh mắt hắn găm chặt vào tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.

 

“Mẹ nó, mày giỏi lắm! Để tao tìm muốn lòi con mắt!”

Tôi lùi lại một bước, giữ khoảng cách an toàn, đồng thời liếc nhanh xung quanh, tìm bóng dáng của bảo vệ.

“Anh tìm tôi có chuyện gì?”

“Còn chuyện gì nữa?!”

Giang Hải khạc một tiếng, mặt vặn vẹo, “Mày hại tao thành ra thế này còn giả vờ không biết? Căn nhà sắp bị đem bán đấu giá! Tao sắp không có chỗ mà ở! Tất cả là do mày!”

Giọng hắn lớn tới mức khiến đồng nghiệp xung quanh vừa tan ca cũng phải ngoái lại nhìn.

“Giang Hải, căn nhà là chính anh từ chối thừa kế. Khoản nợ cũng là anh không chịu gánh.

Tất cả đều là lựa chọn của anh, không liên quan gì đến tôi.”

“Đù má mày!”

Hắn gào lên rồi lao tới một bước, định túm tay tôi.

“Nếu không phải do mày giở trò, bỏ lại căn nhà đó thì tao đã không thê thảm thế này! Tao nói cho mày biết, mày đừng hòng bỏ rơi tao mà sống yên ổn!

Tao là anh mày! Cả đời này mày cũng đừng mơ thoát khỏi tao! Mày PHẢI cho tao tiền! PHẢI tìm chỗ cho tao ở!

Không thì tao ngày nào cũng đến công ty mày làm loạn! Để xem mày còn sống nổi không!”

Nhìn hắn phát điên gào rú, sự sợ hãi và đau đớn từ kiếp trước – cái ngày tôi bị chính tay anh mình đánh chết – như ập về lần nữa, khiến đầu ngón tay tôi lạnh buốt.

6

Nhưng lần này, tôi không trốn nữa.

Tôi hất mạnh tay hắn ra, giọng lớn hơn, rõ ràng để mọi người xung quanh đều nghe thấy:

“Giang Hải! Rõ ràng một điều: chúng ta đều là người trưởng thành! Tôi KHÔNG có nghĩa vụ phải nuôi anh! Nếu anh còn tiếp tục quấy rối, tôi sẽ báo công an vì tội quấy rối!”

“Báo đi! Mày báo đi!”

Hắn cười gằn, vẻ mặt đầy khinh bỉ: “Xem thằng công an nào dám quản chuyện trong nhà giữa anh em ruột! Hôm nay mày không đưa tiền, thì đừng hòng đi khỏi đây!”

Hắn tiếp tục áp sát, định dùng thân hình to lớn để đe dọa tôi.

Ngay lúc đó, hai anh bảo vệ cao to của công ty tôi bước nhanh tới.

“Thưa anh, mời anh lập tức rời khỏi khu vực này! Không được làm phiền nhân viên của chúng tôi!”

Họ chắn ngay trước mặt tôi, giọng nghiêm nghị.

Giang Hải sững lại – rõ ràng không ngờ bảo vệ đến nhanh như vậy.

Hắn lắp bắp gào lên: “Mấy người làm gì vậy?! Nó là em gái tôi! Chuyện trong nhà tôi, liên quan quái gì đến mấy người?!”

“Bất kể là quan hệ gì, nếu gây rối nơi công cộng thì chúng tôi có quyền xử lý.”

Bảo vệ không hề nhượng bộ.

“Mời anh lập tức rời khỏi. Nếu không, chúng tôi sẽ báo công an.”

Xung quanh đã có không ít người tụ tập, chỉ trỏ bàn tán.

Giang Hải bắt đầu mất mặt, nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy căm hận như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

“Giang Nam! Mày cứ đợi đấy! Tao chưa xong với mày đâu!”

Nói xong, hắn tức tối rời đi dưới sự “hộ tống” của hai bảo vệ.

Tôi đứng yên tại chỗ, dõi theo cái bóng dáng chật vật nhưng vẫn đầy ngoan cố của hắn, tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Tôi biết, đây mới chỉ là khởi đầu.

Giang Hải là loại người như miếng cao dán chó, bám dai không chịu rời.

Cho dù có cách biệt về mặt pháp lý, cũng chưa chắc đã khiến hắn từ bỏ.

Nhưng lần này, tôi không sợ.

Kiếp trước, tôi bị kẹt trong căn nhà đó, cô đơn, tuyệt vọng, không nơi nương tựa.

Kiếp này, tôi đã chủ động chặt đứt gông xiềng, có công việc, có cuộc sống, có hệ thống bảo vệ xung quanh.

Nếu hắn dám tái phạm…

Tôi sẽ khiến hắn phải trả giá đắt hơn cả cái chết của tôi ở kiếp trước.

Cuộc đời mới của tôi – không ai được phép phá hỏng.

7

Về đến căn hộ mới có an ninh nghiêm ngặt, tôi lập tức khóa cửa thật chặt rồi làm một loạt việc:

Trước tiên, tôi báo cáo đầy đủ với bộ phận nhân sự và quản lý trực tiếp về việc bị Giang Hải quấy rối trước cổng công ty.

Tôi cung cấp thông tin cá nhân và hình ảnh của hắn, đồng thời nhấn mạnh: hắn có khả năng bạo lực, đề nghị lễ tân và bảo vệ tăng cường cảnh giác.

Quản lý tỏ rõ sự thấu hiểu và cam kết sẽ hỗ trợ hết mức.

Điều đó khiến tôi yên tâm phần nào.

Làm xong việc ở công ty, tôi lập tức liên hệ với người bạn làm thám tử tư, kể lại toàn bộ chuyện xảy ra hôm nay.

Tôi còn nâng mức phí ủy thác, nhờ cậu ấy tăng thêm người theo dõi Giang Hải, tập trung nắm rõ hành tung của hắn — đặc biệt là những nơi hắn thường lui tới, những người tiếp xúc cùng, và xem có dấu hiệu nào định tiếp cận tôi lần nữa hay không.

Tiếp theo, tôi đến đồn công an gần nhà để làm hồ sơ báo cáo.

Tôi trình bày với cảnh sát toàn bộ quá trình: từ việc tranh chấp di sản của bố mẹ, tôi đã tự nguyện từ bỏ quyền thừa kế, cho đến hành vi đe dọa, quấy rối của Giang Hải hôm nay.

Cảnh sát ghi lại lời khai, rồi dặn dò rõ ràng:

“Nếu đối phương còn tiếp tục quấy rối, đặc biệt là theo dõi đến nơi ở hoặc chỗ làm việc, cô có thể báo ngay. Chúng tôi sẽ lập tức cử người đến xử lý.”

Làm xong tất cả, trong lòng tôi mới thấy nhẹ nhõm đôi chút.

Đây chưa phải là kết thúc, thậm chí còn chưa phải khởi đầu của kết thúc — nhưng ít nhất, nó là bước đầu tiên để kết thúc chuỗi bi kịch.

Tôi không còn là nạn nhân cô độc, yếu đuối, chỉ biết chịu đòn trong im lặng nữa.

Vài ngày sau, người bạn thám tử gọi cho tôi.

“ Nam Nam, mấy hôm nay anh cậu không rảnh đâu.” Giọng cậu ta trầm xuống, mang theo chút nghiêm túc.“Hắn vừa gặp lại dì của cậu, hai người ngồi ở quán trà nói chuyện cả buổi. Sau đó, anh cậu bắt đầu đi khắp nơi hỏi vay tiền ở các tiệm cho vay nhỏ và cả dân cho vay nặng lãi.”

Tôi im lặng nghe, lòng trầm xuống.

“Còn dì cậu cũng không yên đâu,” cậu ta nói tiếp, “Bà ta nhờ mối quan hệ cũ, đang dò hỏi địa chỉ công ty mới của cậu và chức vụ hiện tại. Có vẻ muốn tìm cách khác để gây áp lực.”

Tôi cười nhạt. “Cứ để họ dò. Tôi chẳng có gì khuất tất, không sợ bị điều tra.

Còn về việc vay nặng lãi… đó là tự chuốc họa thôi. Cậu cứ tiếp tục theo dõi, nếu hắn thực sự vay được tiền, hãy giữ lại chứng cứ.”

“Hiểu rồi.”

Cúp máy, tôi trầm ngâm thật lâu.

Chuyện Giang Hải và dì tôi tìm cách xoay xở, tôi đoán trước được — nhưng không ngờ họ lại liều lĩnh đến mức dám nhúng tay vào tín dụng đen.

Có vẻ việc mất nhà và nguy cơ phải sống lang thang thật sự khiến họ phát điên.

Tôi biết mình phải chuẩn bị cho tình huống tệ nhất.

Chương trước
Chương sau