Tái Sinh Ngoạn Mục

Chương 22

Đêm hôm đó, căn phòng nhỏ im lặng đến mức thể nghe rõ tiếng kim đồng hồ tích tắc.

Tôi ngồi trước bàn học, ánh đèn vàng nhạt chiếu xuống cuốn vở mở sẵn, nhưng đôi mắt lại không hề nhìn chữ nào.

Tâm trí tôi bị kéo ngược về những năm tháng trước kia

Trong ký ức, tôi vẫn mặc bộ đồ đen ôm sát, khuôn mặt được che đi nửa dưới bằng chiếc mặt nạ lạnh lùng.

Cả người tôi lúc ấy, không còn là Ôn Duyệt Duyệt – một nữ sinh hèn yếu, mà là “Ảnh”, sát thủ trẻ tuổi nhất của tổ chức ngầm.

Máu, tiếng thét, ánh d.a.o lóe sáng trong đêm.

Tôi từng ra tay gọn gàng với những kẻ đáng chết, từng đứng trên mái nhà cao ngất ngắm nhìn thành phố chìm trong bóng tối, lòng không gợn sóng.

Đối với tôi khi đó, g.i.ế.c người chỉ là một nhiệm vụ, một cái giá để tồn tại.

Nhưng rồi, một lầntôi nhận được lệnh ám sát một mục tiêu.

Khi tiếp cận, tôi phát hiện đó chỉ là một cô gái trẻ hơn tôi vài tuổi, đôi mắt trong veo đầy sợ hãi.

ấy không tội gì, chỉ vì gia đình dính vào mối thù oán mà bị đẩy vào vòng xoáy.

Lúc lưỡi d.a.o kề sát cổ họng, bàn tay tôi bỗng run rẩy lần đầu tiên.

Tiếng van xin nghẹn ngào ấy vẫn còn vang vọng trong đầu:

“Chị ơi, em không muốn chết…”

Tôi đã buông dao.

Và cái giá cho sự phản bội tổ chức… là cả một đội truy sát chĩa mũi nhọn vào tôi.

Tôi may mắn thoát chết, nhưng cũng từ đó, tôi biết mình không còn thuộc về thế giới m.á.u lạnh kia nữa.

Tôi xin rút khỏi tổ chức, chấp nhận từ bỏ danh xưng “Ảnh”.

Giờ đây, khi đã sống lại, ký ức ấy hiện về rõ ràng như vết sẹo khắc sâu trong tim.

Tôi tự cười nhạt:

Đã từng là sát thủ, nhưng tôi không phải cỗ máy g.i.ế.c chóc. Tôi chọn buông dao, nghĩa là tôi còn nhân tính. Nhưng với những kẻ cười nhạo, chà đạp và huỷ hoại tôi kiếp trước… chúng không xứng nhận được sự nhân từ.

Ánh mắt tôi soi vào gương, phản chiếu một nụ cười lạnh đến gai người.

“Ôn Duyệt Duyệt của kiếp trước đã chết.

Từ giờ chỉ còn kẻ mang bóng ma của sát thủ… và khát vọng báo thù không thể dập tắt.”

Chương trước
Chương sau