Chương 3
7
Sau nửa năm ở trong cung, từ biên ải truyền về tin vui — tiểu tướng quân Thẩm đánh bại quân Bắc Nhung.
Danh tiếng Thẩm Tầm càng lúc càng vang dội, các tiểu thư danh môn trong kinh thành lại càng ngưỡng mộ hắn hơn. Nghe nói, Định Quốc công đang thay hắn chọn một mối hôn sự xứng đôi vừa lứa.
Ngày Thẩm Tầm tiến cung diện thánh, hắn cố ý vòng đường xa, ghé qua cung Thái hậu.
Hắn đến để gặp ta.
Nửa năm không gặp, thân hình Thẩm Tầm càng thêm cường tráng, làn da nhuộm nắng thành màu đồng sậm, cả người gầy rộc đi không ít.
Hắn chỉ lặng lẽ nhìn ta rất lâu, mãi sau mới khàn giọng lên tiếng:
“Thanh nhi, ta không hiểu vì sao phụ thân nàng lại muốn hủy hôn.”
Chuyện hủy hôn, phủ Định Quốc công cố tình giấu hắn, sợ hắn kích động gây chuyện, bởi thế, hắn là người cuối cùng biết đến.
Ta khẽ mỉm cười: “Không phải ý phụ thân ta, là ý ta.”
Thẩm Tầm mím môi, mắt đỏ hoe.
Kìm nén cảm xúc một lúc, hắn khó khăn mở lời hỏi tiếp:
“Thanh nhi, vì sao?”
Ta khẽ thở dài:
“Thẩm Tầm, chàng lẽ ra phải hiểu rõ chứ.”
Khi chàng cùng Yên nhi sánh đôi xuất hiện khắp nơi, công khai như muốn dẫm nát thể diện của ta, chàng nên lường trước kết cục này.
“Ta có nỗi khổ tâm.” Hắn nói.
Ta nhìn Thẩm Tầm, nhẹ nhàng gật đầu:
“Ta biết. Chàng có nỗi khổ tâm.”
Đã quen biết hắn nhiều năm, ta hiểu rất rõ — Thẩm Tầm chưa từng là kẻ vì sắc mà mê muội. Nếu thật sự là người như thế, hắn đã không thể từ một đứa con của tiểu thiếp ngồi vững vị trí thế tử phủ Định Quốc công, càng không thể trở thành tướng quân trẻ được người người kính trọng.
Khi hắn mang Yên nhi vào buổi yến tiệc hoàng gia, cao ngạo như muốn cho thiên hạ đều biết, ta liền hiểu — hắn tất có toan tính.
Thẩm Tầm có dã tâm, có kế hoạch, nhưng trong những kế hoạch ấy, nhất định sẽ có phần thuộc về sự đau khổ và nhục nhã của ta.
Ta cười khẽ, nhẹ giọng hỏi:
“Vậy nỗi khổ tâm ấy, chàng có từng nói với ai khác, hay vẫn chôn kín trong lòng từ đầu đến cuối?”
Ánh mắt Thẩm Tầm vừa bình tĩnh vừa trầm thống, một hồi sau, mới khẽ gật đầu.
“Có những chuyện quá mức hiểm nguy, Thanh nhi, nàng biết nhiều cũng không có lợi.”
“Vậy thì chẳng biết gì cả, để ta chịu đựng đau đớn một cách mù quáng — đó mới là điều tốt sao?” Ta bình thản hỏi.
Thẩm Tầm trầm mặc rất lâu.
Ta hiểu rất rõ hắn.
Mẫu thân hắn chỉ là một nha hoàn, bị Định Quốc công ép buộc trong cơn say, rồi sinh ra hắn. Mẫu tử hai người luôn là cái gai trong mắt chính thất.
Tuổi thơ hắn rất khổ. Mười hai tuổi đã bị đưa vào doanh trại, mãi đến khi đích tử của phủ qua đời, hắn lập được công trạng, mới được lập làm thế tử. Nhưng cho dù như vậy, vẫn có vô số người coi thường hắn.
Hắn mang mọi chuyện khắc sâu trong tim, bao nhiêu uất hận, bao nhiêu tủi nhục, hắn đều nuốt xuống, để tự nhắc bản thân phải xuất chúng, phải khiến người khác phải ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn quen với việc gánh tất cả một mình, cũng không muốn để ta biết đến những âm mưu thâm sâu của hắn. Hắn tự cho đó là bảo vệ, là che chở. Nhưng khi hắn cân nhắc tất cả, hắn quên mất vị trí của ta.
Ta chỉ là con gái một tiểu quan không được sủng ái. Vì có hôn ước với hắn mới có chút chỗ dựa. Thế nhưng trong những ngày tháng ấy, chính hắn lại từng chút từng chút đẩy ta vào bùn nhơ.
Những tủi nhục, những ánh mắt châm chọc cười nhạo từ khắp nơi — không thể chỉ vì biết hắn “có nỗi khổ tâm” mà liền hóa giải tất cả.
Giữa lúc im lặng dài dằng dặc, ngoài điện chợt truyền đến tiếng bước chân.
Là Thái tử.
Hắn tiến lại gần, đưa một gói giấy dầu, bên trong là bánh lê hoa vừa mới ra lò từ tiệm nổi tiếng phía nam thành.
Hắn thản nhiên nói:
“Thuận đường, tiện mang cho nàng chút bánh.”
Hắn đưa gói bánh vào tay ta. Ánh mắt Thẩm Tầm thoáng lay động.
Thái tử lúc này lại lên tiếng, gọi Thẩm Tầm, nói có việc quan trọng cần thương lượng.
Hai người cùng rời đi.
Ta một mình ngồi lại, vừa ăn bánh, vừa không hiểu sao lại nhớ về Thẩm Tầm của rất nhiều năm về trước.
Ta gặp hắn lần đầu là năm mười tuổi.
Khi ấy phụ thân dẫn kế mẫu cùng cả nhà về Dương Châu tế tổ, thúc phụ khuyên phụ thân đưa ta theo, vì nể mặt nên phụ thân để ta lên xe ngựa về kinh.
Trên đường ghé lại một khách điếm nghỉ chân, giữa đêm khuya, từ kinh thành truyền đến tin tổ mẫu trọng bệnh. Phụ thân hoảng hốt đánh thức kế mẫu cùng mọi người, lập tức lên đường hồi kinh.
Chỉ không gọi ta.
Sáng hôm sau ta tỉnh dậy, phát hiện tất cả người trong nhà đã rời đi, ngay cả hạ nhân cũng không còn, ta hoảng sợ đến phát khóc.
Tiểu nhị trong quán trọ nói cho ta biết sự tình, sau cùng còn thương cảm mà an ủi vài câu.
Khi ấy thân không một đồng xu, lại ở nơi xa lạ, ta chỉ biết khóc không ngừng.
Chính lúc ấy, Thẩm Tầm xuất hiện.
Hắn đưa cho ta một chiếc khăn tay lau nước mắt, lại đưa mấy miếng bánh lê hoa, lặng lẽ nghe ta kể chuyện, nhẹ nhàng an ủi rất lâu. Cuối cùng, hắn bảo ta lên xe ngựa của hắn, đưa ta trở về kinh thành.
Hôm ấy trời nắng gắt, thiếu niên cưỡi trên tuấn mã, bóng lưng thẳng tắp, đầy khí khái, khắc sâu vào lòng ta từ ngày ấy.
Chỉ tiếc rằng — thiếu niên năm ấy, người từng chìa tay cứu giúp ta, về sau… sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Ta vừa ăn bánh, vừa cảm thấy nơi đáy lòng dâng lên một nỗi xót xa không tên.
8
Không lâu sau khi trở về kinh, Thẩm Tầm liền dâng sớ tâu một chuyện quan trọng.
Thì ra, cô nương mồ côi mà hắn từng cứu — Yên nhi, chính là một nội gián do Bắc Nhung cài vào, được huấn luyện kỹ lưỡng từ trước.
Thẩm Tầm ngay hôm đó đã nhận ra điều khả nghi, bởi những vết chai trên tay nàng ta không giống người làm việc chân tay, mà là vết chai do cầm kiếm lâu năm để lại.
Vì vậy, hắn thuận theo thế cục, phối hợp cùng Yên nhi diễn một vở kịch. Để nàng ta tưởng rằng kế hoạch đã thành, cho rằng mình đã đường hoàng bước vào nội phủ của tướng quân Nam Yến, trở thành người hắn sủng ái nhất.
Từ đó âm thầm truyền tin cho quân Bắc Nhung.
Chỉ là, mọi tin tức nàng gửi đi đều bị người của phủ Thẩm chặn lại.
Lần quân Bắc Nhung bất ngờ xâm phạm Nam Yến, cũng chính là do Yên nhi nhận được tin sai lệch rồi chuyển giao.
Không ngờ đó lại là kế sách do Nam Yến bày ra.
Yên nhi bị bắt giam, giao cho Cẩm y vệ nghiêm hình tra hỏi, ép cung thêm những tin tình báo quan trọng khác.
Sau khi dâng tấu xong, Hoàng thượng long tâm đại duyệt, hỏi Thẩm Tầm muốn ban thưởng gì.
Vị tướng quân trẻ tuổi trầm ngâm một lát, ngẩng đầu, kiên định thưa:
“Thần cầu xin Hoàng thượng ban hôn cho thần và tiểu thư Lý Thanh, con gái Hàn lâm viện thị đọc.”
Sắc mặt Định Quốc công lập tức đại biến. Hoàng đế dù có chút bất ngờ, nhưng cũng cho rằng đó là chuyện nhỏ nhặt, đang định ban chỉ — thì Thái tử mở lời.
Lời ban hôn — chết non giữa chừng.
Hôm ấy, sau buổi lâm triều, ta được Thái hậu kể lại chuyện này.
Người nhẹ giọng nói:
“Thẩm tướng quân là người vừa dũng cảm vừa mưu trí. Nếu giữa hai con đã hóa giải hiểu lầm, Thanh nhi, con có nguyện ý không?”
Gió nhẹ lùa qua, lá cây xào xạc lay động, Thái hậu im lặng chờ câu trả lời của ta.
Ta quỳ dưới đất, kiên định lắc đầu:
“Nô tỳ không nguyện ý.”
Thái hậu có vẻ hứng thú, mỉm cười hỏi:
“Vì sao?”
“Giữa nô tỳ và Thẩm tướng quân, một khi đã có ngăn cách, thì vết thương ấy sẽ vĩnh viễn còn đó.”
Ta nghĩ, có lẽ cả đời này ta cũng sẽ không quên được — khi Thẩm Tầm lợi dụng Yên nhi, cũng tiện tay để lại trong lòng ta một vết sẹo.
Không sâu, nhưng đã nứt ra, thì không thể lành lại.
Thái hậu khẽ cười, rồi bất ngờ chuyển chủ đề:
“Vậy còn Thái tử?”
Ta ngẩng đầu, chỉ thấy ánh mắt Thái hậu dịu dàng mà nghiêm túc.
9
Những ngày tháng trong cung khiến ta hiểu rõ một đạo lý — quyền thế luôn là điều quan trọng nhất.
Bởi vậy, khi Thái hậu hỏi ra câu đó, ta gật đầu đáp ứng.
Hôn kỳ giữa ta và Thái tử được định ra.
Theo thân phận của ta, lẽ ra không thể trở thành Thái tử phi.
Nhưng hôm ấy, Thái tử vào ngự thư phòng, cùng Hoàng thượng đàm luận nguyên một buổi chiều. Khi hắn ra ngoài, thánh chỉ tứ hôn đã được ban xuống.
Tin tức lan truyền, nghe nói khi đó Thẩm Tầm đang luyện võ, bỗng thất thần, không kịp tránh chiêu, bị thuộc hạ đánh trúng, phun ra một ngụm máu lớn.
Chỉ là — chuyện ấy đã chẳng liên quan gì đến ta nữa.
Trước ngày đại hôn, Thẩm Tầm xin chỉ đi trấn thủ biên cương.
Nhưng hắn vẫn lén nhờ người đưa đến một lễ vật tân hôn — một chiếc áo cưới được khâu tay tỉ mỉ.
Lễ vật ấy rất thất lễ, có lẽ cũng là lần đầu tiên Thẩm Tầm dám bất chấp quy củ đến vậy.
Thái tử nhìn thấy, chỉ lạnh nhạt cười, sai người đem áo cưới ra thiêu hủy.
Đêm hôm ấy, Thái tử ngồi bên giường, lặng lẽ nhìn ta rất lâu, rồi đột nhiên khẽ cười.
Chúng ta hành lễ hợp phòng.
Tháng thứ ba sau thành thân, ta mang thai.
Thái tử vô cùng vui mừng.
Nhưng cũng ngay khi đó, có người nhìn ra thời cơ, bóng gió nói rằng — nay ta mang thai, không tiện hầu hạ Thái tử.
Trong triều, một số quan viên bắt đầu muốn đưa nữ nhi của họ tiến vào Đông cung.
Ta nghĩ điều đó rất hợp tình hợp lý. Ta đã chuẩn bị sẵn sàng để trở thành một Thái tử phi hợp lễ nghi, rộng lượng và đúng mực.
Sau này, Thái tử đăng cơ, hậu cung ắt hẳn không thể chỉ có mình ta.
Ta nghĩ thoáng, nên chủ động chọn ra mấy vị cô nương dung mạo xuất chúng, mỗi người một vẻ, đưa vào Đông cung.
Chiều hôm ấy, Thái tử hạ triều trở về, sắc mặt còn đầy phấn chấn. Nhưng khi thấy những nữ tử ấy, nét cười trên môi hắn lập tức biến mất.
Hắn nổi trận lôi đình, nghiến răng nói:
“Lý Thanh, nàng quả là rộng lượng thật đấy.”
Đêm ấy, hắn không trở về Đông cung.
Ta không hiểu rõ nguyên do, nhưng cũng đoán được — Thái tử tức giận. Vì vậy, ta đành cho người tiễn các nữ tử ấy ra khỏi cung.
Sáng sớm hôm sau, có người lén lút chui vào trong chăn của ta.
Ta giật mình tỉnh giấc, quay đầu lại, liền thấy gương mặt lạnh lùng của Thái tử ngay bên cạnh.
Hắn ôm lấy ta, khẽ nói:
“Vừa hay ngang qua tiệm bánh ở thành Bắc, thấy bánh mới ra lò, mang chút về cho nàng nếm thử.”
Hắn nói như thể tùy tiện, giống như chỉ là vô tình tiện tay mà thôi.
Cơn giận tối qua, dường như đã tan biến trong một đêm.
Không hiểu vì sao, trong lòng ta lại có mấy dòng ấm áp len lỏi trào lên.
Thấy ta không đáp, hắn vùi đầu vào hõm cổ ta, giọng uể oải:
“Buồn ngủ chết đi được, cả đêm không chợp mắt.”
Trong ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm, ta nhìn thấy gói giấy vàng nhạt nằm yên tĩnh trên bàn.