THỢ DỆT VẢI

27

“Nếu tỷ không yêu ta, sao lại cùng ta như vậy?”

 

Ta siết chặt tay, mặt không đổi sắc:

 

“Dạy thái tử hiểu chuyện nam nữ, vốn là trách nhiệm của cung nữ.”

 

Hắn nhìn ta không tin nổi, sắc mặt lập tức trắng bệch.

 

“Dạy dỗ… trách nhiệm?”

 

Nước mắt ta chực trào, vội ngẩng đầu kìm lại.

 

“Thái tử điện hạ, phu nhân nhà ta xinh đẹp, chỉ lấy ngài làm trò vui thôi.” 

 

Tạ Trường Ẩn thay ta mở miệng.

 

Tiêu Dịch sa sầm mặt, sát khí đầy mắt:

 

“Không đến lượt ngươi nói! Lũ vô dụng kia, thế mà chưa g.i.ế.c được ngươi!”

 

Tạ Trường Ẩn cười khẩy: 

 

“Là ngươi quá yếu thôi.”

 

Tiêu Dịch lạnh lùng liếc y: 

 

“Thế ngươi mang mặt nạ gặp người, là vì xấu xí quá sao?” Nói rồi vươn tay toan giật, Tạ Trường Ẩn khẽ né.

 

“Cẩn thận!”

 

Ta hoảng hốt che hắn ra sau, bốn mắt đối nhau cùng Tiêu Dịch.

 

Hắn sững sờ, khẽ gọi: “A Kiều tỷ.”

 

Ta không nhìn hắn nữa.

 

“Điện hạ, xin hãy để chúng ta rời đi.”

 

Tay áo ta bị khẽ kéo, hắn thì thầm lặp lại

 

“A Kiều tỷ.”

 

Ta không chịu nổi nữa, nắm tay Tạ Trường Ẩn, nhanh bước ra cửa.

 

“Đợi đã!”

 

Chúng ta quay đầu lại.

 

Tiêu Dịch đứng nguyên tại chỗ, mắt ánh nước, chậm rãi kéo cổ áo, lộ ra đóa đào rực rỡ trước ngực.

 

“Tỷ từng nói tỷ thích, tỷ từng nói tỷ nguyện ý, sao tỷ thể không yêu ta?”

 

Hắn chăm chú nhìn ta, giọng nghẹn nhưng đầy mong đợi.

 

“Ta…”

 

Tim như bị một bàn tay bóp nghẹt.

 

Ta đau lòng rơi lệ, không kìm được muốn bước đến với hắn, vừa mới tiến lên nửa bước, cổ tay đã bị giữ chặt, không thể đi.

 

Tạ Trường Ẩn chỉ cười nhạt, xé áo để lộ.

 

“Ngươi , ta cũng .”

 

Một đóa đào y hệt hiện rõ trên n.g.ự.c y.

 

Tiêu Dịch nhìn thấy, mắt như nứt toác.

 

Tạ Trường Ẩn chỉnh lại áo, nắm tay ta, cười nhàn nhạt.

 

“Giờ, ta thể đưa nàng đi chưa?”

 

Tiêu Dịch thất thần, cúi đầu nhặt kiếm.

 

Nghe vậy, hắn bừng tỉnh, ngẩng mắt nhìn ta. Đôi mắt từng chan chứa tình yêu, giờ chỉ còn thù hận oán ghét.

 

“Đi đi, ta để các ngươi đi.”

 

Hắn lạnh lẽo nhìn ta cười, vung kiếm ngang trong tay.

 

“Ngươi định làm gì?” 

 

Tim ta giật thót.

 

Không ngờ, hắn siết chặt kiếm, lưỡi bén rạch qua da thịt, cắt phăng những đóa đào kia, n.g.ự.c lập tức m.á.u thịt be bét.

 

“Cả đời này ta không muốn thấy ngươi nữa.”

 

Ta vội giằng khỏi Tạ Trường Ẩn, vừa định lao tới, một mũi kiếm đã chỉ ngay giữa mi tâm.

 

Ta cứng đờ tại chỗ.

 

Tiêu Dịch cầm kiếm, giọng u ám, khẽ nói:

 

“Cút.”

 

21

 

“Chàng nói là phai mờ đi nên mới mất, rõ ràng không phải! Chàng  lừa ta…”

 

Trong trạm dịch giữa rừng trúc, ta khóc đến nỗi không thể kìm nén.

 

Tạ Trường Ẩn đưa khăn tay cho ta.

 

“Có thể chữa được, đừng khóc nữa.”

 

Ta mím chặt môi, khẽ nức nở: 

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Nhưng mà… hắn không bao giờ muốn nhìn thấy ta nữa rồi.”

 

Hắn lặng im thật lâu.

 

“Hắn sẽ hối hận thôi.”

 

Ta ngơ ngẩn nhìn hắn, dừng nước mắt lại, vạch cổ áo hắn ra, ngón tay chạm vào vết sẹo cũ quanh hình hoa đào.

 

“Thành hôn bảy năm, ta vậychưa từng phát hiện ra, Hoàng thượng ở đây lại một vết sẹo rõ ràng đến thế…”

 

Hắn nắm chặt lấy tay ta

 

“Trước kia ta đối xử với nàng chẳng ra gì, nàng cũng không thích ta, không thấy được cũng là bình thường.”

 

Ta ngẩng đầu, nhìn hắn tha thiết.

 

Bất kể là Tạ Trường Ẩn, hay là hoàng đế, hay là Tiêu Dịch thì luôn luôn đều là chàng; bất kể là Khương Hoàn, hay là hoàng hậu, hay là A Kiều, chàng vẫn biếtta.

 

“Tiêu Dịch, giờ khắc này, chúng ta mới thật sự gặp lại nhau.”

 

Hắn ôm chặt lấy ta, không buông, như muốn hòa ta vào thân thể mình, như muốn để thời gian ngừng mãi ở giây phút này.

 

“Vậy ta hy vọng sẽ chẳng bao giờ phải chia xa.”

 

Ta cũng hy vọng vậy.

Nhưng thời gian thì không bao giờ dừng lại.

 

Tiêu Dịch đã đồng ý cưới Khương Hoàn, ngày đại hôn định vào mùng chín tháng Giêng.

 

Chi Vương Tiêu Dục ẩn nhẫn nhiều năm, hôm đó bày sẵn mai phục, sau khi thích sát thất bại thì sợ tội bỏ trốn.

 

Ta và Tạ Trường Ẩn đều biết rõ điều đó.

 

Cũng dựa theo lẽ thường mà đoán, năm đó thế tử ám sát bất thành, e rằng liên quan đến việc tahắn xuyên trở về, nên chúng ta quyết định ở bên ngoài quan sát, tùy thời ra tay cứu giúp.

 

Nhưng cụ thể ngày đại hôn đã xảy ra chuyện gì, tahắn, một người là tân nương, một người là tân lang, ký ức đều hạn.

 

“Nhớ năm đó, ta ngồi trong xe ngựa, đi trên đường núi, bỗng nhiên ngựa xe kinh động, người ngựa hỗn loạn. Là Tạ Trường Ẩn xuất hiện, giữ vững xe ngựa cho ta, khiến đoàn đưa dâu tạm nghỉ tại chỗ, rồi chàng biến mất luôn.” 

 

Ta cố gắng hồi tưởng:

 

“Ta không thấy bên cạnh chàng nữ nhân nào khác.”

 

Tạ Trường Ẩn nhớ lại chuyện cũ.

 

“Ngày ấy, vốn ta phải chờ ở cửa thành, nhưng nghe tin đoàn đưa dâu gặp lở đá, ta dẫn người chạy đến núi, thì nàng đột nhiên chặn đường ta, kế đó tên từ trong tối b.ắ.n ra như mưa, ta ôm nàng bỏ chạy.”

 

“Để tránh truy binh, chúng ta tách nhau chạy. Đợi ta tìm lại được nàng, thì nàng đã nằm trong khe suối trong rừng, trên người chỉ còn áo lót trắng, n.g.ự.c cắm một con d.a.o găm.”

 

Ánh mắt hắn chìm trong bi thương.

 

“Sau đó ta điều tra hung thủ, người nói thấy nàng bị kẻ khác bắt đi, nhưng chẳng ai nhìn rõ là ai.”

 

Ta ôm một tia may mắn: 

 

“Có thể nào… là chàng bắt ta đi không?”

 

Nhưng cho dù là ta, thì sao ta lại đối xử với nàng như thế được?”

 

“Cũng đúng.” 

 

Ta cúi đầu.

 

Tạ Trường Ẩn siết c.h.ặ.t t.a.y ta.

 

“Yên tâm, lần này ta lúc nào cũng ở cạnh nàng, tuyệt đối không để nàng rời khỏi tầm mắt ta.”

 

Hắn bỗng nhớ ra một chuyện.

 

“Hơn nữa, năm đó sau khi ta đưa nàng đến y viện, thì t.h.i t.h.ể nàng lại biến mất không rõ nguyên do, biết đâu nàng thật sự chưa chết.”

 

Mắt ta lập tức sáng lên: 

 

“Thật sao? Không t.h.i t.h.ể ư? Chàng không gạt ta đấy chứ?”

 

Tạ Trường Ẩn bật cười.

 

“Làm sao ta lừa nàng được? Nếu năm đó ta t.h.i t.h.ể của nàng, ta nhất định sẽ cất giữ cẩn thận, nhớ nàng thì lấy ra…”

 

Đối diện với gương mặt lạnh lùng của ta, hắn tự giác hạ giọng.

 

“… chỉ là nhìn thôi, chẳng làm gì cả.”

 

Ta chán ghét lắc đầu, bước đến cửa sổ ngắm cảnh.

 

Đẩy nửa cánh cửa sổ, chỉ nghe gió rít vù vù, xa xa bầu trời bắt đầu rơi tuyết, li ti dày đặc.

 

Trên con đường núi trong rừng, một nữ tử mù mặc áo trắng đang dò dẫm bước đi.

 

Đó là Khương Hoàn.

 

Ta nhớ hôm ấy, ta cuối cùng cũng sáng mắt lại, mắt không chịu nổi ánh tuyết, nhưng ta vẫn đầy hân hoan bước ra ngoài.

 

“Nhìn gì mà ngẩn ngơ vậy?”

 

Ta khép cửa sổ lại, xoay người nhìn hắn.

 

“Lạnh c.h.ế.t đi được, ta muốn sưởi ấm một chút trên người chàng.”

 

Tạ Trường Ẩn nhìn ta, ho khẽ: 

 

“Trên người ta làm sao mà ấm?”

 

“Chàng sẽ biết ngay thôi.”

 

Ta kéo hắn lên giường.

 

Trong màn lụa xanh, chúng ta gần gũi chỉ cách nhau một chút, dần dần ấm nóng lên.

 

Chương trước
Chương sau