37
Ta cảm thấy rất lạ.
Hắn đã lâu không đến tìm ta.
Đặc biệt là lần này, say khướt, đứng còn không vững, chỉ có thể để ta đỡ ngồi xuống.
“Bệ hạ, ngài sao vậy?”
Tiêu Dịch kiệt sức gục trên bàn, gắng gượng ngẩng đầu, ánh mắt hướng về vầng trăng cô lạnh.
“Trẫm… hình như… có chút… thích Hoàng hậu rồi…”
Hắn gượng cười, lộ ra nụ cười cay đắng.
Tim ta, trong khoảnh khắc, ngừng đập.
Câu trả lời năm xưa Tạ Trường Ẩn không chịu nói, giờ ta lại nghe được bằng cách này.
“Những năm qua, không hiểu sao, nàng càng ngày càng giống A Kiều tỷ tỷ, ta thật sự đã sắp không phân biệt nổi nữa rồi…”
Kỳ thật ta sớm biết.
Mỗi năm mùng chín tháng giêng, hắn cố ý gọi tên A Kiều, là để nhắc Khương Hoàn, cũng là để nhắc chính mình.
Tiêu Dịch dường như sắp phát điên.
“Ngươi nói xem, có phải A Kiều tỷ tỷ biết ta sẽ thay lòng… nên mới kiên quyết đẩy ta cho Khương Hoàn, rồi mới yên tâm rời đi? Nàng hận ta… đúng không?”
Ta lặng im.
Tiêu Dịch không phải đang hỏi ta.
Hắn đang hỏi vầng trăng trên trời, hỏi mãi, rồi rơi lệ.
“Nhưng nàng cũng không nhìn lầm ta… ta phụ nàng, lại yêu người khác.”
Giọng hắn bình thản mà tuyệt vọng:
“Như một sự báo ứng vì ta phụ tình, đến tận đêm nay ta mới biết, thì ra Hoàng hậu vốn vô dục vô cầu, lại sâu đậm yêu một người khác…”
Tiêu Dịch cúi đầu, nhếch môi cười tự giễu.
Hắn cầm lấy chén trà trước mặt, bỗng dùng sức bóp nát, mảnh sứ vỡ cắm sâu vào lòng bàn tay, kẽ tay tràn m.á.u đỏ rực.
“Tại sao… kẻ đáng c.h.ế.t lại là ta… tại sao năm đó c.h.ế.t không phải là ta?”
Ta lặng lẽ ngồi đối diện hắn.
Nhẹ nhàng tách từng ngón tay, cẩn thận lấy từng mảnh sứ nhuốm m.á.u ra.
“Bệ hạ, xin đừng lo. Ta đã luyện thành thoa dược rồi.”
31
Năm Lâm An thứ năm, hoàng đế tin vào vu thuật, mê muội luyện dược.
Hoàng hậu Khương thị được sủng ái vô cùng, nửa đêm vội vã đến Trường Tín điện, khuyên can không thành, cướp lấy thuốc mà nuốt. Hoàng đế cả kinh, lập tức cũng uống thuốc.
Giữa bao ánh mắt nhìn chăm chú, đế hậu cùng biến mất.
Đêm ấy, cung đăng sáng rực, quần thần không ngủ, lùng tìm suốt một đêm.
Đến khi trời sáng, lại thấy hoàng đế Tiêu Dịch, chỉ qua một đêm mà già đi hơn mười tuổi.
Hoàng hậu Khương thị tìm khắp không thấy, đã chết.
Vu y họ Nguyên, nữ nhi, bỏ trốn biệt tích.
Kỳ thực, đêm đó ta để lại một phong thư cho Trực Hà, bảo nó giao cho Tạ Trường Ẩn, cũng chính là hoàng đế Tiêu Dịch lúc này.
Còn ta đi tìm Chi vương.
Hắn ẩn trong mật đạo thợ săn ngoài kinh, tung tích cực kỳ bí mật.
Đêm ấy Tiêu Dịch mất dạng, hắn nhận được tin ta gửi, tưởng rằng ta đã g.i.ế.c Tiêu Dịch, bèn để lộ chỗ ẩn thân cho ta.
Khi ta đến, trời vẫn chưa sáng.
Tiêu Dục mừng rỡ đến không ngủ nổi.
Đợi Tiêu Dịch c.h.ế.t đi, hắn chính là hoàng tộc duy nhất, có thể ngồi lên long ỷ.
Hắn nói ta lập công lớn, xóa bỏ hiềm khích cũ, bày tiệc uống rượu.
Trong mật đạo ánh sáng mờ tối, không đứng nổi nhiều người.
Ta nói ta muốn ban thưởng.
“Không phải chỉ là giải dược cho nữ nhi ngươi sao? Đi lấy đi!”
Người vừa rời đi.
Ta một d.a.o đ.â.m thẳng vào tim hắn.
“Thứ ban thưởng ta muốn, chính là mạng Nhị điện hạ.”
Giết người việc này, một lần lạ, hai lần quen.
Tiêu Dục ra đi, không tính là đau đớn.
Thuộc hạ hắn xông vào, ai nấy kinh hoàng nhìn ta, giọng run rẩy:
“Nàng là vu nữ, là vu nữ…”
Thân thể ta tan thành tro bụi.
Khi đến ta đã nghĩ kỹ, sau khi g.i.ế.c Chi vương, phải làm sao để chạy trốn.
Ta đã xuyên qua lần thứ ba.
Lần này tâm cảnh ta rất khác.
Dù mở mắt ra ở đâu, ta cũng sẽ sống cho thật tốt.
Không ngờ, ta quay về Đông cung.
Nhưng chẳng phải Đông cung của Tiêu Dịch.
Mà là Đông cung năm Hy Hòa bốn mươi mốt.
Đông cung này, cây cỏ vẫn vậy, nhưng con người đã đổi khác.
Thái tử và Thái tử phi hòa thuận.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Thái tử phi sinh hai con trai, trưởng tử được lập làm Thái tôn, thứ tử thông minh lanh lợi, tiểu nữ vừa chào đời đã yểu mệnh.
Trắc phi Tiết thị nhu thuận, sinh một con trai.
Khi ta đến đây, ta đã là lão bà năm mươi, không có cơ hội tiếp xúc những đại nhân vật kia, bị một cung nữ họ Lâm nhặt về.
Năm Hy Hòa bốn mươi mốt, Lâm thị đang mang thai, nàng cô độc, cần người chăm sóc.
Ta liền ở bên nàng.
Lâm thị không được sủng ái, trong tay không có tiền, sống cực khổ.
Ta phải nghĩ cách kiếm tiền, lục soát khắp viện cũ nát, tìm được chiếc khung cửi bỏ hoang.
Lão phụ dệt vải, duy trì cuộc sống.
Lâm thị mang thai, giúp ta gỡ chỉ.
Năm sau, Lâm thị sinh con.
Ta tự tay cắt rốn, đặt hài nhi vào nước ấm tẩy rửa, cẩn thận bọc vào tã.
Đôi mắt nó mở to, tò mò nhìn ta, bàn tay nhỏ vươn lên chạm mặt ta.
Tiêu Dịch à Tiêu Dịch, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Ta mỉm cười, nắm lấy bàn tay nhỏ ấy.
Lâm thị chưa từng chăm con, lúc nào cũng luống cuống.
Còn ta thì bình thản vô cùng.
“Nhũ mẫu cũng có con sao?”
“Ta có một nữ nhi.”
Lâm thị ngưỡng mộ:
“Ta cũng thích nữ nhi.”
Ta không nhịn được nhìn nàng, thật muốn hỏi một câu: Vậy ngươi có thích cháu gái không?
Nhưng thôi.
Sau khi Lâm thị sinh con, Thái tử cũng không tới, chỉ ban thưởng theo lệ, chẳng ban tên. Vì là con thứ năm, nên gọi là Tiêu Ngũ.
Chỉ có ta gọi nó là tiểu điện hạ.
Tiểu điện hạ dễ dạy hơn Tiểu Hà nhiều.
Trong phòng dệt u tối, ta quanh năm ngồi dệt vải, tiểu điện hạ ngồi trên ghế, tò mò nhìn con thoi, khi thì xuyên qua, khi thì lui lại.
Đôi mắt nó cũng xoay theo.
Đợi ta dệt xong một tấm vải, nó đã mệt lả ngủ thiếp.
Ta ôm nó đặt lên giường, ngắm nhìn hàng lông mày đôi mắt.
Tiêu Dịch, ta nhớ ngươi biết bao.
Cứ thế, ngày nối ngày.
Tiểu điện hạ hai tuổi, Thái tử đăng cơ, Thái tử phi thành hoàng hậu, trắc phi thành quý phi.
Cung nữ Lâm thị thành Lâm mỹ nhân không được sủng ái.
Ta là lão nhũ mẫu bên cạnh Lâm mỹ nhân, giúp nàng nuôi con.
Ta thích dệt vải, dệt cho tiểu điện hạ xem.
Cho đến một ngày, tiểu điện hạ vui mừng bảo ta: “Nhũ mẫu, con đã hiểu rồi!”
Hắn kéo ta xuống, tự mình ngồi lên.
Tiếng khung cửi trầm ổn vang lên, “keng… keng…”, giống như nhịp tim chậm chạp của ta lúc tuổi già.
Năm tuổi, tiểu điện hạ học được cách dệt vải.
Hắnkéo tay ta, cho ta xem tấm vải hắn dệt. Ta khẽ chạm vào, mặt vải mịn đều, ta không kìm được cười khẽ.
“Tiểu điện hạ thật thông minh.”
Tiêu Dịch cười đắc ý với ta.
Ta chợt nhớ năm xưa hắn dạy ta dệt vải, cũng cười với ta như vậy.
Ấy là bao nhiêu năm trước?
Năm năm, bảy năm, sáu năm, sáu năm…
Ta thật sự già rồi, sao cũng tính không ra.
Ta để tiểu điện hạ tính giúp ta.
“Thật ra nhũ mẫu cũng được người khác dạy dệt vải, nhưng ta thế nào cũng nhớ không ra, ấy là bao nhiêu năm trước rồi?”
Tiểu điện hạ rất thông minh.
“Nhũ mẫu đừng tính ngược, người còn nhớ năm học dệt, nhũ mẫu bao nhiêu tuổi không?”
Ta nhớ lại, nước mắt mờ nhòa, khẽ nói:
“Năm ấy, ta hai mươi ba.”
“Vậy nhũ mẫu nay năm mươi lăm, tức là ba mươi hai năm trước.”
Ba mươi hai năm rồi sao.
Ta từ từ quay đầu nhìn tiểu điện hạ, lệ lặng lẽ tuôn rơi.
Điện hạ, ta đã năm mươi lăm tuổi.
Điện hạ, đây là lần cuối ta ở bên ngươi.
Tiểu điện hạ sững sờ, đứng bật dậy.
“Mẫu thân, nhũ mẫu đang yên lành… lại khóc rồi…”
Lâm mỹ nhân đỡ ta về phòng nghỉ.
“Nhũ mẫu đã già, con phải để bà nghỉ nhiều hơn.”