Chương 4
Trên đường về, ở góc hành lang, ta vô tình va phải một người suýt ngã.
Được người đó đỡ, ta vừa định xin lỗi, ngẩng đầu lên thì thấy trước mặt là…
Lộ Kim An, người mà ta vẫn luôn tìm kiếm.
"Cô nương có sao không!"
Thật đúng là nghiệt duyên!
Ta cẩn thận đánh giá vị thế tử Hầu phủ này, dáng dấp quả thật ngay thẳng nghiêm túc, phong thái quân tử.
Chẳng trách Diệp Đường Ninh nhất quyết phải gả cho hắn, đáng tiếc lòng dạ hắn lại đen tối.
Nhìn kỹ sẽ thấy trong mắt hắn đều là dã tâm ham muốn hư vinh.
Ta giả vờ áy náy, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi! Công tử có sao không!"
Lộ Kim An với vẻ mặt ân cần: "Không sao! Cô nương không sao là được. Có phải bị lạc đường rồi không?"
Ta thuận lời hắn nói tiếp: "Vâng, lần đầu tiên đến đây nên ta không nhớ đường về."
Lộ Kim An nghe vậy, lập tức hứng thú:
"Cô nương, vừa hay ta cũng phải quay về, chúng ta cùng đi nhé!"
Ta gật đầu, biết ơn nhìn hắn ta: "Vậy nhờ công tử rồi."
Lộ Kim An mỉm cười nói: "Không sao, không sao! Có thể giúp cô nương, Lộ mỗ ba đời vinh hạnh."
Trong lòng ta thầm mắng hắn nói lời đường mật.
Sau đó suốt đường đi, Lộ Kim An tìm cách hỏi tên ta. Khi biết ta là tiểu thư phủ thừa tướng, hắn ta càng thêm ân cần chu đáo.
Ta cũng nhân cơ hội này, buộc lại sợi tơ hồng mà lão đầu đã đưa cho ta vào tay hắn.
Một kẻ như vậy mà được tơ hồng, cũng coi như hắn hời rồi.
Trở lại tiền sảnh, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ta không muốn ở lại cùng người này nữa, liền tìm cớ rời đi.
Dù sao trong truyện cũng có nói, phải lúc gần lúc xa mới khiến người ta nhớ mãi không quên.
Sau đó một thời gian, Ôn Ức Bắc bắt đầu thường xuyên mượn danh nghĩa của Ôn lão phu nhân để đến gặp ta. Chúng ta trò chuyện rất hợp ý, cả hai gia đình đều vui mừng.
Lễ cập kê của ta sắp đến, hai nhà bắt đầu qua lại, định ra hôn sự, chuẩn bị công bố tin vui trong ngày cập kê của ta.
Mọi việc đều tiến triển thuận lợi, không hổ là hồ ly ta đây, chuyện nhỏ thôi mà, haha!
Chỉ cần nghĩ cách khiến Lộ Kim An thân bại danh liệt, nhiệm vụ của ta cũng hoàn thành.
Vào ngày lễ cập kê, ta bị thị nữ lôi dậy từ sớm để trang điểm.
Nhờ vào mối quan hệ của thừa tướng, khách khứa đến rất đông, vô cùng náo nhiệt, Ôn lão phu nhân cũng đến từ sớm.
Nghi lễ chính thức diễn ra suôn sẻ, vài ngày trước danh tiếng của ta đã lan truyền.
Mọi người đều muốn xem "đệ nhất mỹ nhân" trong truyền thuyết, các gia đình đều đến để chúc mừng.
Kiếp trước Diệp Đường Ninh cũng lần đầu xuất hiện trước mọi người như vậy.
Sau đó, những người đến cầu hôn gần như làm hỏng cả bậc cửa phủ thừa tướng.
Đáng tiếc là nàng lại nhất quyết yêu một thế tử không có quyền lực, để rồi cả đời tiếc nuối.
Tiếc thay, lần này họ không có cơ hội. Sau khi nghi lễ kết thúc, cha ta và Ôn lão phu nhân đã công bố chuyện đính hôn này.
Lộ Kim An cũng ở đó, vốn dĩ hắn ta muốn dựa vào vẻ ngoài và lời ngon tiếng ngọt để dụ dỗ con gái dòng chính phủ thừa tướng này.
Từ đó mà thăng tiến một bước lên mây, nhưng giữa đường lại bị người khác cướp mất.
Hắn ta tất nhiên sinh lòng bất mãn, muốn hủy hoại danh tiết của ta để ép ta phải gả cho hắn.
Nước cờ hiểm này của hắn lại đúng ý ta, ta đang lo không có cơ hội đây!
Hắn sai tỳ nữ làm đổ rượu lên người ta, buộc ta phải quay về thay đồ.
Hắn đã sớm sai người bày sẵn hương mê tình trong phòng.
Hắn ta còn nhân cơ hội này… nhưng đáng tiếc, ta không phải là Diệp Đường Ninh của ngày xưa.
Loại thủ đoạn nhỏ mọn này cũng dám bày ra trước mặt ta.
Những người đó đều là người của ta, ta sẽ không để hắn làm mấy chuyện vô bổ đó trong phòng ta.
Ta âm thầm sai người báo cho hắn một căn phòng khác, rồi đánh ngất Liễu Vũ - thứ nữ của Thượng thư Hộ bộ, kẻ mà hắn đã sớm ăn nằm với nhau - rồi đưa đến đó.
Kiếp trước, Liễu Vũ này đã không ít lần xúi giục Lộ Kim An lạnh nhạt, bạc đãi Diệp Đường Ninh.
Bát thuốc phá thai kia cũng chính là do nàng ta đã bắt Diệp Đường Ninh uống.
Ta nhìn Liễu Vũ đang nằm trên giường mà thấy vô cùng mỉa mai, kẻ làm hại người khác nhất định sẽ nhận quả báo.
Nếu Diệp Đường Ninh còn sống thì tốt biết bao…
Ta đắp chăn lên đầu Liễu Vũ, rồi thổi tắt nến trong phòng.
Trời tối sầm, mây đen bao phủ, một cơn bão sắp ập đến.
Tất cả quả đắng nên để kẻ gây họa tự mình gánh chịu.