Chương 5
Tôi không hiểu tại sao, nhưng đúng là tối qua trên đường đi bà ta dường như rất sợ hãi điều gì đó, trốn đông trốn tây đưa tôi về đài phun nước.
Nhưng... rốt cuộc chuyện này là thế nào?
16
Cơ Phàm Âm nói với tôi, những lời này của Tứ Xú có thể là thật. Con người một khi vào Vực Linh Miêu, cơ bản là chỉ có con đường chết.
Xã hội hiện đại, nhiều người nuôi mèo cưng, thực ra là những con mèo cấp thấp nhất, chưa thực sự khai mở linh trí của Vực Linh Miêu. Giới quý tộc thực sự ở nơi đó vô cùng căm ghét con người, huống chi tôi còn xông vào địa bàn của chúng, tương đương với việc làm ô uế thánh địa của chúng.
Tôi có thể sống sót là công của Tứ Xú.
Tất cả những con mèo ở thế giới loài người đều mong muốn được vào Vực Linh Miêu sinh sống, đó là thiên đường của loài mèo, bất tử bất diệt, trường sinh vĩnh cửu, một thế giới tự do vô hạn.
Sẽ không có con người ngược đãi, không bị bỏ rơi, cũng không bị nuôi nhốt trong những ngôi nhà nhỏ bé.
Tuy rằng... nhưng mà...
Bố mẹ tôi rốt cuộc ở đâu? Sống c.h.ế.t ra sao tôi cũng không biết. Nước mắt khiến người ta yếu đuối, nhưng lại có thể xoa dịu sự bất an của tôi.
"Tôi đã nói rồi, họ đang tốt hơn bao giờ hết." Tứ Xú rất chắc chắn.
Bà ta nói bà ta đã phạm lỗi ở Vực Linh Miêu, bị trục xuất đến thế giới loài người. Trong vòng ba ngày ở đây, nếu có thể tìm được một người cam tâm tình nguyện ký khế ước với bà ta, bà ta có thể thay thế người đó sống tiếp.
Vậy người đã ký khế ước đó thì sao? Sẽ thế nào?
Dù tôi hỏi thế nào, Tứ Xú cũng im lặng không trả lời.
"Thương Kiều, sự thật có lẽ cô phải tự mình đi tìm rồi. Tôi chỉ có thể giúp cô che giấu khí tức trên người, nhưng cô chỉ có một ngày. Nếu không quay lại được, cô sẽ mãi mãi ở lại Vực Linh Miêu."
Cơ Phàm Âm suy nghĩ kỹ rồi nói với tôi.
Cô ấy nói đó là thế giới song song, đài phun nước là giao điểm giữa Vực Linh Miêu và thế giới loài người, là một lỗ hổng. Sau chuyện này, cô ấy sẽ vá lại nơi đó, không bao giờ để những thứ từ Vực Linh Miêu vào thế giới loài người nữa.
Và cô ấy không thể đi cùng tôi, nếu cô ấy đi, sẽ có rắc rối lớn hơn.
Tôi hỏi rắc rối gì, Cơ Phàm Âm chỉ nói núi Quỷ Phủ chỉ can thiệp vào chuyện của loài người, không thể vượt giới.
Tôi định hỏi thêm, nhưng cô ấy không nói gì nữa.
17
Tứ Xú bảo tôi đừng đi, bà ta sẽ đối tốt với tôi cả đời, cố gắng đóng vai mẹ tôi thật tốt. Nhưng... đóng vai thì vẫn không phải là mẹ thật của tôi.
Cơ Phàm Âm cũng đã hỏi tôi, chuyến đi này rất nguy hiểm, nếu tôi chọn không đi cũng không sao.
Nhưng nếu đổi lại là tôi, bố mẹ chắc chắn sẽ không ngần ngại đi cứu tôi. Vì vậy... tôi không có gì phải do dự, họ là người thân của tôi.
Là người thân đã nâng niu tôi trong lòng bàn tay từ nhỏ đến lớn.
Cơ Phàm Âm gật đầu, trong mắt ánh lên vẻ tán thưởng. Sau một hồi chuẩn bị, tôi cũng biến thành quái vật mặt mèo thân người. Cô ấy lại đưa cho tôi một chiếc gương, nói rằng tôi có thể liên lạc với cô ấy qua chiếc gương này. Đồng thời, cô ấy đưa cho tôi một chiếc đồng hồ đếm ngược, tôi chỉ có hai mươi bốn giờ.
Nếu không, tôi sẽ mãi mãi ở lại đó.
Cô ấy lại nhấn mạnh với tôi lần nữa, tôi ghi nhớ kỹ trong lòng.
Nước trong đài phun nước cuồn cuộn sôi sục. Cơ Phàm Âm bắt ấn tay, từng lá bùa vàng được ném xuống hồ nước, một xoáy nước khổng lồ ở giữa hồ tạo ra một cơn cuồng phong.
"Chính là bây giờ." Tôi bị cô ấy đẩy xuống nước, sau khi chìm xuống đáy, tôi nhanh chóng bơi lên. Khi nổi lên mặt nước lần nữa, thế giới đã thay đổi hoàn toàn.
Tôi lại đến Vực Linh Miêu rồi.
18
Khác với những con quái vật đầy đường mà tôi thấy tối qua, con phố lúc này yên tĩnh đến rợn người.
Tôi đi trên con đường lát đá xanh, tiếng bước chân của mình cũng vọng lại. Tôi lấy quần lót của bố mẹ từ trong túi ra, đốt cùng với bùa vàng ở góc phố, ngọn lửa có màu xanh lam kỳ dị.
Tôi thở phào một hơi, Cơ Phàm Âm đã nói, nếu ngọn lửa màu đỏ, tôi phải lập tức gọi cô ấy đưa tôi đi.
Tôi đứng tại chỗ chờ khoảng nửa tiếng, sương mù dày đặc bao phủ con phố, ngày càng đậm. Tôi chỉ nghe thấy tiếng bước chân lộp cộp.
Tiếng giày cao gót từ xa lại gần.
Bóng người mờ ảo ngày càng rõ nét.
Là mẹ tôi?
Nhưng lại không giống lắm, dáng người đẹp hơn mẹ tôi, eo thon hơn, tóc xoăn lọn lớn, dáng đi uyển chuyển đầy quyến rũ.
Tôi căng thẳng nuốt nước bọt, tim như thắt lại tận cổ họng.
Sau khi nhìn rõ mặt, hơi thở của tôi càng nghẹn lại. Là khuôn mặt của mẹ tôi, nhưng trông vừa quen vừa lạ.
Tôi rất sợ đây lại là một người giả mạo.
Nhưng may mắn là, sự lo lắng trong mắt bà là thứ tôi quen thuộc.
"Cục cưng, sao con lại đến đây?"
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Đúng vậy, không phải Thương Kiều, mà là "cục cưng". Mẹ tôi chưa bao giờ gọi cả tên tôi.
Vậy là từ lúc về nhà hôm qua, người tôi thấy luôn là Tứ Xú, không phải mẹ tôi.
Tôi nói với mẹ rằng tôi đến để tìm bà, nhưng bà không có chút vui mừng nào, chỉ có sự khó xử, kháng cự, thậm chí là vô thức muốn trốn tránh.
Bà nói bà đã sắp đặt mọi thứ cho tôi, sau này dù không đi làm cũng không phải lo cơm áo gạo tiền, bảo tôi hãy quên mọi chuyện ở đây đi và mau về nhà.
19
Tất nhiên là tôi không đồng ý. Trong nhận thức của tôi, tôi luôn cảm thấy họ bị ép buộc, hoặc bị trúng một loại bùa chú nào đó nên mới ở lại nơi này.
Trong lúc giằng co, một luồng sáng đột nhiên chiếu tới từ xa. Một chiếc xe nạm đầy kim cương dừng lại bên cạnh tôi, hai người đàn ông bước xuống xe.