HE
Truyện có cái kết viên mãn, hạnh phúc cho nhân vật chính sau nhiều sóng gió. Đây là thể loại khiến độc giả cảm thấy ấm lòng sau khi đọc.
Truyện mới cập nhật
LY HÔN VÌ BÁNH CUỘN THUỴ SĨ
Con gái tan học từ mẫu giáo về, nhào vào lòng chồng tôi làm nũng:
“Ba ơi, mua bánh cuộn Thụy Sĩ cho con được không?”
Chồng tôi lập tức nghiêm mặt nhìn tôi:
“Bánh cuộn hôm qua em mua đâu rồi? Không đưa cho con à?”
Con bé tỏ vẻ tủi thân:
“Ba ăn ba cái, con ăn ba cái, còn lại hai cái bị mẹ ăn mất rồi. Mẹ là đồ tham ăn, ăn hết bánh của con.”
Chồng tôi cũng nặng giọng hơn:
“Anh cực khổ kiếm tiền bên ngoài, không phải để em tiêu xài hoang phí đâu nhé!”
Tôi hoàn toàn lạnh lòng, bật cười khinh bỉ, ném hết đống đồ ngọt trong tủ lạnh vào mặt hai người họ:
“Ăn đi! Ăn xong thì ly hôn!”
...
Tặng Người Một Tấm Lòng Son
Tặng Người Một Tấm Lòng Son
Ngày mẹ tái giá, ta nắm chặt tay áo bà, từ đầu thôn khóc đến cuối làng.
Thế nhưng bà lại giằng tay ra, lạnh lùng nhìn ta một cái:
“Ân tình mẫu nữ đã dứt, về sau gặp lại, gọi ta là thẩm nương đi.”
Phụ thân đã khuất, điều kiện mà tộc họ đồng ý cho bà tái giá là đem mảnh ruộng tốt cuối cùng trong nhà cùng căn nhà gạch ra trao đổi.
Ta không có áo mặc, chẳng có cơm ăn.
Người tổ mẫu kế từng bị mẹ ta ép đi – bà lão ấy – tìm được ta trong ngôi miếu đổ nát: “Hài tử, đi theo ta đi.”
Toast Nướng Nguyên Vị
Toast Nướng Nguyên Vị
Tôi là trợ lý của thái tử giới Kinh Thành.
Cuối tuần, sếp bị trễ chuyến bay.
Anh ấy liền bảo tôi đi thay anh ấy viếng mộ vợ quá cố.
Tôi xách theo bánh kem và hoa tươi đến nghĩa trang.
Trước bia mộ, tôi nhìn thấy một dãy số… cùng một cái tên rất kỳ lạ.
Trời đất ơi, chẳng phải là số QQ và nickname của tôi sao?!
OANH THỜI
Tân phi mới nhập cung đều phải tới vấn an Hoàng hậu.
Ta ngồi ở vị trí cao, lặng lẽ nhìn Tạ Tương đang quỳ trước mặt.
Gương mặt kia, có bảy phần tương tự ta.
Bởi vì từ đầu đến cuối, ta chỉ là thế thân của nàng.
Sau này, bệ hạ đích thân tới tẩm cung của ta, chậm rãi nói:
“Oanh Thời, trẫm định lập Nam Phong làm Hoàng hậu. Sắc phong nàng làm Hoàng quý phi, được chứ?”
Ta nhìn hắn, đáy mắt là một mảnh băng lạnh.
...
Hoa Hồng Giữa Mùa Tuyết
Hoa Hồng Giữa Mùa Tuyết
Tôi đã cướp người đàn ông mà em gái mình ngày nhớ đêm mong.
Trong một năm cô ta đi du học, người đàn ông ấy, tay cầm tấm ảnh chụp cô ta, tìm đến tôi.
“Em biết cô gái trong ảnh này không?”
Tôi tháo khẩu trang, lộ ra gương mặt giống hệt em gái, mỉm cười:
“Anh đang tìm tôi sao?”
Chồng Ký Sinh
Chồng Ký Sinh
Chồng tôi là quán quân tán thủ toàn quốc. Trong một lần thi đấu, anh ấy không may bị đối thủ đánh trúng vùng hiểm, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại dẫn đến khó khăn trong việc sinh con.
Tôi đã cùng anh ấy tìm đến vô số danh y khắp thế giới, mãi mới có thể mang thai đứa con đầu lòng. Vì sợ tôi bị quấy rầy, anh đã sắp xếp cho tôi ở trong một biệt thự độc lập để an thai. Nhưng trước khi tôi kịp ổn định, anh đã mải mê cùng cô thư ký trẻ tuổi của mình dây dưa tình cảm.
Cô thư ký trẻ tự cho mình là đúng, nghĩ rằng tôi là một kẻ thứ ba không biết liêm sỉ, quyến rũ chồng cô ta. Vậy là cô ta tìm đến biệt thự, nơi tôi đang an thai.
“Cô bụng to thế này mà còn không biết xấu hổ, quyến rũ chồng tôi à? Hôm nay tôi sẽ cho cô biết, cái giá của việc làm kẻ đê tiện là gì!”
Mặc cho tôi cố gắng giải thích, cô ta không thèm nghe, nhắm thẳng vào bụng tôi mà đá mạnh.
Máu loang đỏ chiếc váy bầu của tôi. Nhưng cô ta vẫn điên cuồng, ra lệnh cho người làm của mình lôi tôi ra khỏi biệt thự, muốn cả thế giới biết rằng làm kẻ thứ ba sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Tôi quằn quại trong khu biệt thự vắng vẻ, cố gắng vùng vẫy, nhưng cơ thể dần yếu đi. Mãi đến khi người hàng xóm tốt bụng phát hiện, mới gọi cho chồng tôi.
Tôi nghe tiếng anh qua điện thoại, giọng thờ ơ:
“Cô ta còn trẻ, chỉ đùa hơi quá thôi, chắc không đến nỗi xảy ra chuyện lớn.”
Người hàng xóm đưa điện thoại cho tôi, nhưng tôi đã yếu đến mức không thể phát ra âm thanh.
“Vợ à, em cố chịu một chút, đợi anh bận xong sẽ về thăm em…”
Từ điện thoại vọng lại âm thanh ồn ào của tiếng đặt cược, tiếng người cổ vũ trong sòng đấu quyền.
“Chồng ơi… cứu em!”
“Đã nói là anh đang cá cược quyền anh mà! Đâu có thời gian cứu em, em cố chịu thêm chút nữa đi!”
Trong khoảnh khắc đó, nghe được rằng đánh cược còn quan trọng hơn mạng sống của tôi, trái tim tôi như bị xé nát. Tôi tức giận đến mức ngạt thở, đôi mắt tối sầm lại và hoàn toàn mất đi ý thức.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi phát hiện mình đã sống lại, trở về đúng ngày hôm ấy ngày tôi bị đánh đến sảy thai.
CHỈ RUNG ĐỘNG VÌ EM
“Cô gái mà con trai tôi bao nuôi chính là cô đấy à?”
Là một con chim hoàng yến trong lồng, tôi luôn làm tròn bổn phận của mình.
Trước ánh mắt săm soi của mẹ chồng kim chủ, tôi cắn răng gượng cười.
“Vâng, thưa phu nhân.”
Không ngờ tôi vừa cười xong, bà ấy lập tức tỏ vẻ hài lòng.
“Tốt lắm! Có má lúm đồng tiền, mặt mũi lại sáng sủa, sau này sinh con chắc chắn sẽ giống cô!”
Tôi: “???”
...
Trọng Sinh Trở Lại Tôi Không Còn Ngu Ngốc Nữa
Năm mười sáu tuổi, tôi là một cô gái xấu xí nổi tiếng trong lớp.
Vậy mà, Tống Chiêu Dương lại tưởng nhầm tôi là hoa khôi của trường, cho nên quen tôi qua mạng suốt hai năm.
Cho đến ngày hẹn gặp ngoài đời, hắn ta mới phát hiện… mình đã kết nhầm WeChat với tôi.
Hắn ta tự cho là bị tôi xúc phạm, cho nên hắn ta quay sang bắt nạt tôi suốt ba năm trời.
Kết quả, sau đó tôi trượt đại học.
Nhiều năm sau nữa, sự nghiệp và tình yêu của hắn ta đều rực rỡ.
Còn tôi thì chec thảm trong một lần đi làm thêm, khi bị kẻ xấu xâ/m h/ại.
Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay lại năm mười sáu tuổi.
Trở về đúng ngày mà tôi và Tống Chiêu Dương hẹn gặp mặt lần đầu tiên.
…
Khi Trái Tim Ngừng Rung Động
Khi Trái Tim Ngừng Rung Động
Năm 26 tuổi, tôi và Đoạn Luật Minh cuối cùng cũng có quan hệ thực sự.
Sáng hôm sau, dù đau nhức cả người, tôi vẫn cố gắng đi làm cho anh như thường lệ. Nhưng trong lòng lại ngọt như mật, sau bao năm theo đuổi, cuối cùng anh cũng quay đầu nhìn thấy tôi.
Thế nhưng, cảm xúc rung động đó đã hoàn toàn tan biến khi tôi vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện giữa anh và mấy người bạn thân.
“Đoạn Luật Minh, bình thường cậu còn chê trợ lý của mình tụi tôi mắt mù, mà cuối cùng cậu lại ăn sạch người ta?”
“Trước đây che chở ghê lắm, giờ để tụi này chơi ké được chưa?”
Đám công tử nhà giàu đó chẳng bao giờ nói được câu nào nên hồn.
Nhưng tôi không ngờ, lời tiếp theo của Đoạn Luật Minh lại như kéo tôi rơi thẳng xuống hầm băng.
“Nếu cậu không ngại dùng đồ người khác dùng rồi, thì cứ việc.”
“Dù sao trong lòng tôi, người tôi xác định sẽ cưới chỉ có Tinh Tịnh.”
Tiểu Phúc Tinh Từ Trời Rơi Xuống
Tiểu Phúc Tinh Từ Trời Rơi Xuống
Vào ngày thứ bảy khi tôi nghèo đến mức không đủ tiền trả tiền thuê nhà, một cậu bé lem luốc bỗng kéo góc áo tôi.
Ngay lập tức, trước mắt tôi hiện lên hàng loạt dòng bình luận như mưa sa:
【Aaaa là tiểu phúc tinh của chúng ta đây rồi! Ai nhặt được em ấy thì vận may sẽ rơi trúng đầu!】
【Rõ ràng mang mệnh phúc tinh mà lại bị chuyển tay tới bảy lần, những người đó sau khi phát tài đều bỏ rơi em ấy, hu hu thật tội nghiệp.】
Tỉnh táo lại, tôi ôm chầm lấy nhóc con ấy, hôn cho mấy cái rõ to.
Trời ơi, tôi thật sự nhặt được bảo vật rồi!