HE
Truyện có cái kết viên mãn, hạnh phúc cho nhân vật chính sau nhiều sóng gió. Đây là thể loại khiến độc giả cảm thấy ấm lòng sau khi đọc.
Truyện mới cập nhật
Quay Lại Năm 1977 Tôi Rời Bỏ Gia Đình Tra Nam
Thanh mai trúc mã của tôi vì trong lúc cứu người đã ra tay quá nặng, lỡ tay giec người, bị kết án mười năm t/ù.
Trước khi vào trại giam, anh ấy nhờ tôi chăm sóc bố mẹ anh.
Tôi cứ tưởng…
Đó là vì anh xem tôi là vợ tương lai, nên mới tin tưởng giao phó trọng trách lớn như vậy.
Tôi cảm động đến rơi nước mắt, gật đầu đồng ý.
Mười năm tiếp theo, tôi sống cẩn thận từng li từng tí, làm lụng vất vả, không hề than oán, dốc lòng phụng dưỡng cha mẹ anh.
Thậm chí, vì để chữa bệnh cho mẹ anh, tôi đã đi bán máo… rồi bán cả thận…
Chỉ để giữ lời hứa với anh năm xưa.
Nhưng không ngờ…
Anh ta năm đó căn bản không phải lỡ tay giết người, mà là tự nguyện đi t/ù thay người khác.
Ra tù rồi, anh ta không chỉ mang về mười vạn tệ, mà còn dắt theo một người phụ nữ… và một đứa trẻ mười tuổi.
“Hề Hề, cảm ơn mười năm qua em đã chăm sóc bố mẹ thay anh.”
“Đây là một nghìn tệ, coi như là tấm lòng của anh cảm ơn và bù đắp cho em.”
“Sau này, em sẽ vẫn là em gái ruột của anh.”
Tới lúc đó tôi mới hiểu, năm đó tôi đã hiểu lầm.
Anh ta chỉ đơn giản là nhờ tôi chăm sóc bố mẹ, chứ chưa bao giờ nghĩ sẽ lấy tôi.
Nhưng suốt bao năm qua, tôi đã vì gia đình anh ta mà hao tổn tâm huyết, thân thể tàn tạ, sức khỏe suy sụp…
Một nghìn tệ thì bù đắp được gì?
Cuối cùng, tôi vì bệnh nặng và uất ức mà phun máo chec ngay tại chỗ.
Khi mở mắt ra lần nữa…
Tôi quay về đúng ngày anh ta nhờ tôi chăm sóc bố mẹ…
…
Chiến Lược Theo Đuổi Vợ Của Người Chồng Tuyệt Vọng
Chiến Lược Theo Đuổi Vợ Của Người Chồng Tuyệt Vọng
Năm thứ 6 sau khi kết hôn, người chồng vốn luôn điềm đạm, ít nói của tôi – Ứng Lâm – bỗng trở nên vô cùng kỳ lạ.
Anh bắt đầu dành một tiếng mỗi ngày để chăm chút ngoại hình, hai tiếng để tập gym, ba tiếng chỉ để mang cơm cho tôi, và… quan sát kỹ lưỡng từng chàng trai trẻ lướt ngang qua tôi với ánh mắt cảnh giác.
Tôi chẳng hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì.
Cho đến một ngày, tôi vô tình nhìn thấy nhật ký của anh.
「Hôm nay cô ấy ra ngoài mà không đeo nhẫn cưới. Là vô tình hay cố ý? Không nghĩ ra. Không dám hỏi. Tôi sắp phát điên rồi…」
「Cô ấy lại thả tim cho tên thực tập sinh đó. Cô ấy định gi .t tôi sao? Tất cả là do thằng đàn ông không biết xấu hổ kia…」
「Tôi trong gương đang già đi, mục rữa, xấu xí dần. Không được. Tôi phải hoàn hảo hơn nữa, mới không bị cô ấy bỏ rơi…」
「Thật bất lực… thật tuyệt vọng… tôi lớn hơn cô ấy 5 tuổi. Tôi đã không còn trẻ. Sắc suy tình cạn. Đây chính là kết cục của tôi sao…」
Hoa Nở Bên Đường
Hoa Nở Bên Đường
Ngày tôi nhận ra mình không còn yêu anh nữa, diễn ra một cách rất đỗi bình thường.
Chúng tôi cùng ăn tối.
Anh rõ biết tôi không ăn hành lá, vậy mà theo thói quen vẫn cho cả đống vào bát của tôi.
Tôi nhìn lớp hành xanh rì nổi lềnh bềnh trong bát canh, nghĩ thầm:
Lần này, là vì ai thích ăn nữa đây?
Nghĩ đến đây, tôi ngẩng đầu nhìn anh.
Còn anh thì sao?
Chẳng hề nhận ra gì cả, đang chăm chú nhìn điện thoại, khóe môi còn vương một nụ cười dịu dàng.
Thế là tôi đặt đũa xuống, buông lời chia tay.
Còn anh chỉ khẽ gật đầu:
“Ừ.”
Tôi biết rõ, anh hoàn toàn không nghe thấy tôi nói gì.
Con Gái Riêng Của Hoàng Hậu
Con Gái Riêng Của Hoàng Hậu
Ta là con gái tư sinh của đương kim hoàng hậu, được bí mật gửi nuôi trong phủ Ninh Viễn hầu.
Từ thuở nhỏ, tỷ tỷ trong phủ Ninh Viễn Hầu luôn thích đoạt lấy những gì ta yêu quý, y phục, trâm cài, thức ăn, bất kể thứ gì lọt vào mắt nàng, đều phải cướp đi cho bằng được. Ta chưa từng tranh đoạt với nàng.
Nương ta từng nói, ta là mệnh phải vào cung.
Thế nhưng ngay đêm trước đại hôn, tỷ tỷ lại nép vào lòng thái tử Cố Cảnh Dịch, người từ nhỏ lớn lên cùng ta, là thanh mai trúc mã của ta, ánh mắt chan chứa nhu tình, tay còn khẽ vuốt bụng.
Vì nàng, thái tử ép ta từ hôn, gia quyến cũng mong nàng thay ta trở thành Thái tử phi.
Ta chỉ cười nhạt, gật đầu đồng ý, một tờ thư đoạn tuyệt hết thảy với cẩu nam tiện nữ kia.
Lúc bọn họ đắc ý cho rằng mọi sự đã thành, lại không hay biết, tương lai ai làm hoàng hậu, người đó mới có tư cách chọn thái tử.
XUÂN VỀ TRÊN MÁI NHÀ TRANH
Ta mang mệnh thiên sát cô tinh.
Vừa lọt lòng đã khắc chết tổ mẫu, khiến gia đạo sa sút, cơ nghiệp suy tàn.
Phụ thân bảo, ta nếu còn ở lại trong nhà, ắt sẽ là tai họa.
Chỉ với hai miếng thịt xông khói, ông đã đem ta bán cho nhà họ Triệu ở thôn bên.
Không ngờ mệnh ta quá cứng, chưa kịp xuất giá đã khắc chết vị hôn phu.
Phụ thân chẳng có bạc trả lại sính lễ, liền ép ta sang nhà người ta làm quả phụ.
Mười tuổi, ta đã phải búi tóc lên, giữ lễ phận dâu con.
Không ngờ qua chưa được mấy năm, ta lại khắc đến cha chồng cũng lâm bệnh nặng, hấp hối chẳng sống nổi.
Trước khi nhắm mắt, ông lại toan đem ta gả cho tiểu thúc.
Kết quả, người ấy cũng bị ta khắc chết luôn.
...
Đích Muội Đoạt Ngọc
Đích muội cướp đoạt ngọc bội của ta, sau đó mạo danh là người con gái mà thế tử gia đang tìm.
Thế tử gia khẽ nhướng mày, cất giọng lạnh lùng:
“Thì ra là ngươi,chính ngươi là kẻ hại phụ thân của bản thế tử.”
Đích muội ta hoảng loạn, vội vàng ném ngọc bội về phía ta:
“Không... không phải ta! Ta không phải chủ nhân ngọc bội này, là nàng ta! Là nàng ta mới đúng là chủ nhân của miếng ngọc bội đó!”
Đích muội ta cho rằng ta sẽ bị thế tử gia bằm thây vạn đoạn.
Nào ngờ, thái độ của thế tử gia đối với ta lại đột nhiên thay đổi.
“Nếu nàng đã là ân nhân tiễn phụ thân của bản thế tử đi, vậy bản thế tử ta cũng chỉ đành… miễn cưỡng mà lấy thân báo đáp vậy.”
Đích muội nghe xong, sắc mặt đờ đẫn, ngây ngốc như tượng gỗ.
…
Đừng tưởng anh là Bạch Liên Hoa!
Đừng tưởng anh là Bạch Liên Hoa!
Trên mạng, tôi và một tên khốn nạn đã chửi nhau suốt một năm trời không ai nhường ai.
Cho đến hôm nay, hắn cuối cùng cũng chịu thua, viện cớ rút lui trước:
“Tôi kết hôn rồi, lát còn phải về nấu cơm cho vợ, không hơi đâu đấu võ mồm với bà điên như cô nữa. Cầu xin, block tôi đi được không?”
Tôi cười chec:
“Cái loại não chưa phát triển, tiểu não thì tuyệt chủng như anh mà cũng có người lấy? Lừa hội chị em thì thôi, đừng có tự lừa mình luôn thế chứ?”
Tôi chế giễu không nương tay, lòng còn thấy nhẹ nhõm như tránh được một cơn bão.
Không ngờ hắn bật lại luôn:
“Ha, để cô thất vọng rồi. Tôi thật sự có vợ đấy, mà còn xinh đẹp muốn xỉu.”
Rồi hắn gửi luôn một tấm ảnh cưới.
Trong ảnh là một anh chàng điển trai với cô gái xinh đẹp đứng cạnh…
…
Ơ, khoan đã. Cô gái đó chẳng phải… là tôi sao?!
Là tấm hình tôi và crush chụp sau khi kết hôn chớp nhoáng!!!
SAU ĐÓ TA ĐÃ TRỞ THÀNH QUÝ PHI
Ta vốn là một tiểu cung nữ chuyên làm tạp vụ trong lãnh cung.
Hôm nay, có một nữ nhân điên dại bị đưa vào, miệng không ngừng lặp đi lặp lại rằng mình là Hoàng Quý phi.
Ta không tin, chỉ khuyên nàng nên nghĩ thoáng một chút.
Nào ngờ, nàng bất chợt nắm lấy tay ta.
“Nếu ngươi có thể làm Quý phi, ngươi có muốn làm không?”
Ta vừa thấy nàng buồn cười, vừa thuận miệng đáp: “Muốn chứ.”
Nàng cười khẽ: “Vậy ta sẽ dạy ngươi.”
“Dạy ngươi cách chiếm lấy thánh tâm, dạy ngươi cách tranh đấu với đám nữ nhân kia.”
Về sau, ta thật sự trở thành Quý phi.
Ngày được sắc phong, ta dịu giọng dặn dò cung nhân:
“Đem nàng hỏa táng đi.”
...
Gọi Nàng Là Phù Tang
Năm ta nhập cung, mới mười bốn tuổi.
Từ thuở nhỏ Hoàng thượng bản thân đã hàn khí bẩm sinh, nên Hoàng thượng thường ôm ta mà ngủ.
Đêm ấy, ta bị nóng đến tỉnh giấc, trong cơn mơ màng khẽ đưa tay đẩy ra:
“Thật nóng, ngài đem cái túi sưởi ra xa một chút đi.”
(nàng nào đọc về sau sẽ biết túi sưởi là gì hen~~)
Một tiếng rên khe khẽ vang lên, thanh âm của Hoàng thượng khàn đặc:
“…Được.”
…
Vợ Yêu Không Nhận Ra Tôi
Đã một tháng không có chị nguyệt quấy rầy, bác sĩ nam ngồi đối diện hỏi tôi:
“Ngoài tôi ra, em còn người đàn ông nào khác không?”
Tôi giận dữ quát:
“Anh là ai mà nói vậy hả?!”
Anh ta nhướn mày, thản nhiên đáp:
“Chồng em. Không nhận ra à?”
…