HE
Truyện có cái kết viên mãn, hạnh phúc cho nhân vật chính sau nhiều sóng gió. Đây là thể loại khiến độc giả cảm thấy ấm lòng sau khi đọc.
Truyện mới cập nhật

Nợ Ân Tình
Ngày đại quân khải hoàn trở về, ta bế Sâm Nhi đi xem náo nhiệt.
Sâm Nhi chỉ vào vị tướng trên lưng ngựa, trong tay đang ôm một đứa trẻ, hỏi ta:
"Mẫu thân, người đó giống phụ thân trong bức họa."
Ta siết chặt đôi tay ôm Sâm Nhi:
"Nói bậy, đó không phải."
Trước đây thì phải, giờ thì không, sau này cũng không phải.
Quân tử có chí lớn nơi mây xanh, ta không thể ngăn cản.
...

A Vận
Kiếp trước, sau khi phụ mẫu qua đời, một mình ta gánh vác cả gia đình, nuôi nấng ba đệ muội khôn lớn, cả đời không lập gia đình.
Nhiều năm vất vả lao lực, đến khi thân mang bệnh nặng, ta tìm đến các đệ muội, nhưng không một ai chịu thu nhận ta.
Khi ta đến nhà muội muội nhỏ nhất, nàng lạnh lùng nói:
"Đại tỷ thật không biết xấu hổ. Trưởng tỷ như mẹ, tỷ chăm sóc chúng ta là lẽ đương nhiên, có phải chúng ta van xin tỷ nuôi dưỡng đâu. Giờ ta đã có gia đình, sao tỷ còn mặt mũi đến đây đeo bám ta?"
Cuối cùng, ta chết cô độc trong một đêm mưa gió.
...

Chỉ Cần Là Nàng, Ta Nguyện Ý Mắc Câu
Ta là nữ nhân cao quý và giàu có nhất Đại Lương, được đích thân Hoàng đế phong làm Linh Dục Quận chúa và là Thái tử phi tương lai.
Thế nhưng, ngay trước đêm đại hôn, Thái tử lại muốn từ hôn với ta vì nữ tì Lâm Dung Vi.
Hắn nghĩ rằng, vì có hắn nên ta mới được phong làm Quận chúa.
Nhưng hắn không biết rằng, chỉ có Hoàng tử được ta lựa chọn mới có thể trở thành Thái tử.
...

Diệp Quân Nương
Kiếp trước, Hầu phủ lâm vào cảnh bần cùng khốn khổ, ta mang theo cả gia tài, không ngại gian khó mà đến giúp đỡ, một lòng chờ đợi công tử Hầu phủ đến rước ta về làm thê.
Nhưng một năm sau, thi thể ta bị ném vào bãi tha ma, xương cốt còn chưa lạnh mà vị hôn phu đã mang nửa phần hồi môn của ta, đường hoàng đến cầu hôn Quận chúa. Lễ vật đính hôn những một trăm hai mươi tám gánh, khiến người người đều phải trầm trồ.
Thiên hạ cười nhạo, bảo ta chết là đáng!
Một nữ thương nhân hèn kém, lại dám vọng tưởng trở thành bình thê của Thế tử nhà họ Trịnh.
Quý phu nhân của Hầu phủ khi nghe nhắc đến tên ta, chẳng khác gì ngửi thấy mùi ô uế. Bà ta phẩy nhẹ chiếc quạt tròn bằng ngọc bích như xua đuổi lũ ruồi nhặng, ánh mắt đầy vẻ chán ghét, không thèm che giấu.
Nhưng ông trời thương xót, ngay tại khoảnh khắc tuyệt vọng nhất, ta đã được sống lại.
...

Thôn Bán Quỷ
Quý phi dùng trăm phương ngàn kế vì muốn sinh ra một nam hài, nàng ta toan dùng kế "ly miêu tráo Thái tử" để giành lại ân sủng.
Ngày lâm bồn, nàng sai người đến một ngôi làng hẻo lánh, sát hại một đôi phu thê trẻ, cướp đi đứa bé sơ sinh còn nằm trong tã lót.
Ta may mắn trốn trong chum gạo, thoát khỏi một kiếp nạn.
Nhưng nàng không hề biết, ngôi làng ấy được gọi là thôn Bán Quỷ.
Người dân trong làng khi bước sang tuổi năm mươi, sẽ bắt đầu "cải lão hoàn đồng”, trẻ lại như thuở thiếu thời.
Và đứa trẻ mà nàng sai người mang đi, chính là... thái gia gia (cụ cố) của ta.
...

Kế Hoạch Loại Bỏ Chị Gái Trà Xanh
Khi tôi và Lâm Thi Nhụy vừa chào đời, chúng tôi đã bị tráo đổi.
Cô ấy trở thành thiên kim tiểu thư thật sự, còn tôi thì bị vứt vào thùng rác.
Năm tôi 17 tuổi, tôi được đón trở về nhà, nhưng cả gia đình vẫn cưng chiều cô ấy như trước.
Cô ta hất mặt, cười nhạt: "Thiên kim tiểu thư thật thì sao chứ? Ba mẹ và anh trai đều đứng về phía tôi. Chỉ cần tôi muốn, cô sẽ bị đuổi khỏi nhà bất cứ lúc nào."
Tôi mỉm cười nhạt: "Sống lại một đời, cô nghĩ tôi không có chút tiến bộ nào sao?"
...

Sau Khi Thanh Mai Của Phu Quân Qua Đời
Ngày thanh mai của Vệ Trường Cung qua đời, hắn dẫn người đến tịch thu toàn bộ gia sản của phu quân nàng.
Hắn đưa con trai của nàng về bên mình, nhận làm con nuôi, đích thân dạy dỗ.
Thương xót muội muội của thanh mai cô độc không nơi nương tựa, hắn quyết định nạp nàng làm bình thê.
Người người trong kinh thành đều ca ngợi rằng Vệ tướng quân trọng tình trọng nghĩa, không quên cố nhân.
Không ai để ý dưới cát vàng mịt mù, là mười năm máu và nước mắt của ta đã bị mài khô cạn.
...

Xuân Có Hẹn, Hoa Chẳng Lỗi Hẹn
Cao gia muốn hưu ta, mẹ chồng lại không biết xấu hổ, cứ ôm chặt hồi môn của ta không chịu buông.
Bà ta gào lên: "Nếu ngươi dám mang đi, ta sẽ lập tức lấy đầu mình đập vào rương mà chết ngay trước mắt ngươi!"
Ta nhếch môi, ánh mắt lạnh lẽo, chỉ nhàn nhạt đáp: "Được, vậy bà cứ đập đi."
Sau đó, ta ném xuống một tờ hưu thư, giọng nói thản nhiên nhưng ngữ khí đầy kiên quyết: "Ta, nữ nhân của nhà họ Trữ, chỉ có thể hưu phu, tuyệt đối không chấp nhận bị đuổi ra khỏi nhà!"
...

Liễu Nương
Sau khi mẫu thân qua đời, thanh mai trúc mã của phụ thân chủ động đến ở trong nhà.
Về sau, phụ thân cũng qua đời.
Bà ta ngang nhiên chiếm lấy cửa tiệm của phụ thân, không cho ta và đệ đệ dính dáng đến việc làm ăn của gia đình, thậm chí còn cầm roi mây đuổi đánh đệ đệ ta khắp nơi.
Đến khi bà ta qua đời, ta và đệ đệ nhìn nhau cười.
Cười mãi, cười đến mức cả hai ôm chầm lấy nhau mà khóc nức nở.
...

Làm Dưỡng Mẫu Cũng Tốt Mà!
Sau khi rời khỏi Hầu phủ, ta đã nuôi dạy ba đứa trẻ.
Một đứa khuynh quốc khuynh thành, trở thành yêu phi danh tiếng một thời.
Một đứa tâm tư khó lường, trở thành quyền thần hô phong hoán vũ.
Và một đứa tàn nhẫn quyết đoán, lật đổ cả đám huynh đệ, trở thành Thái tử của địch quốc.
Đến nỗi khi con ruột của ta tìm đến, ta vẫn ngây người không nói nên lời.
"Ngươi nói, ngươi là trưởng tử của ta sao?"
Hắn ngạo nghễ đáp: "Không sai. Nay ta đã đỗ Nhị giáp, đặc biệt đến mời mẫu thân trở về phủ."
Hắn nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng: "Không biết nay mẫu thân thấy ta công thành danh toại, trong lòng có từng hối hận không?"
...