HE
Truyện có cái kết viên mãn, hạnh phúc cho nhân vật chính sau nhiều sóng gió. Đây là thể loại khiến độc giả cảm thấy ấm lòng sau khi đọc.
Truyện mới cập nhật
Sau Khi Chủ Mẫu Hầu Phủ Tỉnh Mộng
Ta từng nằm mộng, mộng thấy phu quân sau khi xuất chinh trở về, trong tay ôm một đứa nhỏ, giao cho ta nuôi dưỡng.
Vốn thành thân đã nhiều năm, chẳng có con nối dõi, ta bèn xem hài tử ấy như cốt nhục của mình, tận tâm chăm sóc, hết lòng yêu thương.
Thế nhưng đến khi đứa trẻ ấy công thành danh toại, hắn lại ban cho ta một chén thuốc độc, đoạn tuyệt sinh mệnh.
Hắn nói:
“Nếu ngươi không chết, thì mẫu thân của ta vĩnh viễn chỉ là một ngoại thất lưu lạc bên ngoài.”
Ta giật mình tỉnh giấc, may thay chỉ là một giấc mộng.
Nào ngờ phu quân vừa hồi kinh thật sự ôm về một đứa trẻ, thản nhiên giao đứa trẻ cho ta toàn lực nuôi nấng.
Được thôi.
Hài tử này, ta sẽ nuôi dưỡng.
Nó không thích đọc sách? Vậy thì thôi, nam nhi không có tài cũng là một loại đức.
Nó chỉ thích ăn thịt cá? Vậy thì cứ ăn, trở thành một kẻ mập mạp cũng chẳng sao.
Ngược lại ta muốn xem thử, nếu không nghiêm khắc giáo dưỡng như trong mộng, liệu nó có thể trở thành trọng thần tay nắm quyền lớn trong triều nữa hay không?
...
Xuyên Sách Vào Vai Kế Mẫu Của Nam Phụ Si Tình
Đề cử: Meo Meo
Ta xuyên thành chủ mẫu của Hầu phủ, còn đứa con riêng của phu quân ta lại là một nam phụ si tình.
Sau khi trưởng thành, hắn sẽ cưỡng ép nữ chính, tiêu tiền như nước.
Với nam chính thì giở trò ly gián, bày mưu hãm hại.
Cuối cùng bị nam nữ chính liên thủ đánh bại, cạo đầu đi tu, sống cô độc cả đời.
Hầu phủ cũng vì hắn mà bị liên lụy, bị tịch thu gia sản, tước bỏ tước vị, chịu cảnh lưu đày thê thảm.
Mới xuyên đến, nhìn đứa nhỏ trước mắt đang giả vờ ngoan ngoãn…
Hắn muốn sống khép kín, sống trong tăm tối hả?
Không được, nhất định phải nuôi dưỡng hắn trở thành một đứa vui vẻ, tươi sáng như ánh dương rực rỡ cho ta!
Hắn muốn tiêu xài hoang phí ư?
Không được, nhất định phải nuôi dạy thành kẻ tiết kiệm, biết lo toan cho gia đình.
Khối tài sản to lớn của Hầu phủ này, ta nhất định phải giữ cho vững.
Về sau, người người đều nói ta vung tiền như rác, kiêu căng xa hoa.
Con riêng liền phản bác:
“Ngươi nói bậy! Mẫu thân ta là người tiết kiệm, biết lo toan việc nhà, hiền lương đức hạnh. Người từng chu cấp cho biết bao học trò, toàn là tiền tự tay người tằn tiện mà có. Ngươi làm được không?”
Có người nói thủ đoạn của ta độc ác, hành sự chẳng khác chi nam tử.
Hắn liền sa sầm mặt:
“Mẫu thân ta dịu dàng hiền hậu, nhân đức nhất đời. Rõ ràng người có thể đoạt thẳng bạc của ngươi, lại cố ý cho ngươi cơ hội cạnh tranh công bằng. Là ngươi vô dụng, chẳng trách được ai, đúng là phế vật.”
Đến cả phụ thân hắn cũng không nén nổi, cất lời:
“Con à, mở to mắt mà nhìn cho rõ, mẫu thân con vốn không phải hạng người dễ bị bắt nạt đâu.”
Hắn giận dữ nói:
“Phụ thân, người đừng ép con trở mặt với người. Người có thể nói con thế nào cũng được, nhưng mẫu thân—vạn lần không thể động đến.”
...
Trần An Châu
Thiếu chủ nhà họ Tạ — người được xem là bậc công tử cao quý, tuấn mỹ bậc nhất Vọng Kinh, danh chấn khắp kinh thành.
Ta chẳng hề có chút liên quan gì đến hắn, tựa như người thuộc hai thế giới khác biệt.
Thế nhưng một ngày nọ, hắn đột nhiên nắm chặt tay áo ta, ánh mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào:
“Vẫn còn kịp mà. Chúng ta chưa hoà ly...”
“Kiếp này, ta muốn cùng nàng bắt đầu lại!”
Ta cắn dở miếng giò heo rim tương, nhất thời ngẩn người, rồi chậm rãi đáp:
“Ờ... nhưng ta đâu có ý định gả cho ngươi!”
...
Ta Sợ Nương Tử Khóc Lắm!
Tỷ tỷ rơi xuống nước, được một nam tử cứu mạng.
Nàng chê hắn là thợ săn hèn mọn, chẳng chịu gả cho hắn.
Nhà họ Sở đánh tráo kiệu hoa, đưa ta thay nàng gả đi.
Ta cũng chẳng ưa gì hắn, nhưng người thợ săn kia, ngắm lâu lại thấy cũng có đôi phần thuận mắt.
Chỉ là… hắn chung quy vẫn là một thợ săn nơi thôn dã, ta không thích.
Ta muốn vì sao nơi trời cao, muốn vầng minh nguyệt giữa núi rừng.
Ta muốn tiểu Tướng quân thân khoác giáp bạc, cưỡi ngựa trắng như tuyết, phiêu dạt giữa gió sương.
Ta không muốn hòn sỏi rơi rớt bên vệ đường.
...
Tiểu Nguyệt Phồn Tinh
Phu quân ta tử trận, con gái ta lâm trọng bệnh, ta bị mẹ chồng bán cho một vị quý nhân.
Quý nhân kia không thể sinh con, mượn thân ta dưỡng thai, liên tiếp hạ sinh bảy hài tử.
Mỗi lần sinh hạ một đứa, ta được thưởng ba mươi lượng bạc, tất cả số bạc ấy ta đều sai người đưa về nuôi dưỡng cha mẹ chồng cùng con cái.
Mãi đến khi ta hấp hối, quý nhân hạ lệnh đem ta vứt bỏ nơi hoang dã.
Ta chỉ mong được gặp lại hài tử một lần cuối, liều chết bò về quê nhà.
Trong thư mẹ chồng gửi, con trai ta đã thi đỗ Tú tài, con gái cũng đã đính hôn với một vị chưởng quỹ trẻ tuổi trong huyện.
Nào ngờ, khi trở về, ta mới hay tin — phu quân ta vẫn còn sống.
Hắn giả chết, là vì đã có người khác trong lòng.
Ngày ta bị bán đi, chính là ngày hắn đưa người tình trở về nhà.
Con gái của ta chỉ mới mười ba tuổi, đã bị bọn họ bán cho một lão già goá vợ làm thiếp.
Con trai của ta cũng cấu kết với bọn họ che giấu ta.
Uống máu ta, ăn thịt ta.
Chê ta không đủ thể diện, trước mặt ta mà nói, chỉ có ả đàn bà kia mới xứng làm thân mẫu của một vị Tú tài.
Ta ôm hận mà chết.
Mở mắt ra lần nữa, ta phát hiện ra mình đã được trùng sinh.
...
Nữ Phụ Ác Độc Sức Trâu Theo Đuổi Nam Chính Ngôn Tình
Trớ trêu thay, tôi bị trói buộc vào một hệ thống, phải thực hiện nhiệm vụ của một nữ phụ độc ác. Ai ngờ, trong gói quà tân thủ lại mở ra kỹ năng "sức mạnh vô song" trời ơi đất hỡi.
Thế là...
Vốn dĩ định nhõng nhẽo nép vào lòng nam chính, ai ngờ lại đâm sầm anh ta ngã nhào xuống đất, xương cốt rã rời ngay tại chỗ.
Định bụng quyến rũ, ai dè lại vô tình làm rách tan tành chiếc áo sơ mi đắt giá của anh ta.
Sau đó, theo đúng kịch bản, tôi phải bay màu.
Vậy mà anh ta... lại khóc!
Ôi trời...
Anh ta khóc thì khóc, chứ tôi làm gì có tiền mà đền cái áo sơ mi kia chứ!
Tam Sinh Hữu Hạnh
Kiếp trước, ta chết dưới tay thiếu niên do chính mình nuôi lớn.
Kiếp này gặp lại, hắn đã trở thành Trấn Bắc Hầu cao cao tại thượng.
Ta khẽ chạm vào gương mặt có sáu phần giống với kiếp trước, đứng giữa đám tù binh, vô thức lùi về sau một bước.
Thế nhưng, ánh mắt hắn lại thẳng tắp dừng trên người ta, giọng điệu thản nhiên:
“Đi theo ta về.”
“Hôm nay, ta không muốn giết người.”
...
Nhật Ký Phá Nhà Của Thiên Kim Bị Bỏ Rơi
Tôi là thiên kim tiểu thư thật sự không được yêu thích, nhưng tôi đã được hệ thống chó săn Beagle chọn.
Không chào đón tôi về nhà ư? Bé cún giận, bé cún phá nhà!
Ba ruột nhìn ngôi nhà tan hoang thì suy sụp.
Không chuẩn bị quà gặp mặt cho tôi ư?
Bé cún muốn, bé cún có!
Mọi người nhìn cổ tay trơ trụi thì ngơ ngác.
Thiên kim giả không ưa tôi, anh trai ruột còn bênh cô ta ư?
Bé cún bò, bé cún kêu gào, người nhẫn nhịn vẫn phải cười với bé cún!
Thiên kim giả và anh trai ruột ôm nhau hối hận không kịp, nhưng rất tiếc, người nhẫn nhịn đã đưa tôi về nhà rồi, vậy thì kết cục đã được định sẵn – trở thành vị Bồ Tát có thể nhẫn nhịn mọi thứ.
Nhật Ký Mèo Biến Hình
Sau khi Giang Tông gặp tai nạn, tất cả mọi người xung quanh đều từ bỏ anh ấy.
Chỉ có tôi là đi cầu xin Miêu Thần, hóa thành người để chăm sóc anh ấy.
Tôi vốn định thể hiện thật tốt, nhưng mà——.
Ngày đầu tiên, tôi ăn cơm phải thổi cho thật nguội, anh ấy bảo tôi kiểu cách.
Ngày thứ hai, tôi không biết dùng bình nóng lạnh, anh ấy bảo tôi là đồ ngốc.
Rồi sau đó, khi tôi dựa vào anh ấy ngủ, đột nhiên lộ ra tai và đuôi.
Giang Tông: ...Tôi ngủ mơ chăng?
Tôi vội vàng che mông, chui tọt vào chăn.
Bạn Trai Tôi Là Thái Tử Gia
Sau khi tôi bị bắt cóc.
Bọn bắt cóc nói:
"Bảo bạn trai đại thiếu gia của cô đem một trăm triệu tệ đến đây chuộc người!"
Tôi thầm nghĩ đến Thẩm Kính—người mà ngay cả đi ăn nhà hàng cũng phải trả lại khăn giấy để tiết kiệm.
Lại nhớ đến mỗi khi đến cuối tuần, anh ấy đều chạy về quê chỉ để ăn gà thả vườn.
Tôi lắc đầu: "Các anh có nhầm không vậy?"
Người bạn trai "nghèo không có gì nổi bật" của tôi - Thẩm Kính sao có thể là đại thiếu gia của giới Quảng Đông được?
Nhưng rồi... Anh ấy lại thực sự bỏ ra một trăm triệu tệ để chuộc tôi về.
Trên đường về nhà, mặt Thẩm Kính đầy xót xa.
"Em có tin nổi không? Cái chỗ rách nát đó dám thu anh 10 tệ tiền gửi xe đấy!"
...