Ngọt Sủng
Truyện tình cảm lãng mạn, ngọt ngào, tràn đầy sự cưng chiều, dễ thương. Đọc thể loại này mang lại cảm giác thư giãn, ấm áp.
Truyện mới cập nhật

Nồng Cháy Với Bác Sĩ
Nồng Cháy Với Bác Sĩ
Sau một tháng chiến tranh lạnh, bạn trai tôi đột nhiên đăng status trên WeChat: muốn đính hôn.
Nhóm bạn chung lập tức bùng nổ, ai nấy đều tag tôi điên cuồng:
“Chúc mừng chị dâu!”
“Chị dâu phát lì xì đi nào!”
Khi không khí đang rộn ràng nhất, bạn trai lại thêm một cô gái lạ mặt vào nhóm.
Tên tài khoản rất dễ thương: Tiểu tiên nữ của Anh Trạch.
Ngay sau đó, anh ta tag cả nhóm:
“Đừng gọi bậy nữa, đây mới là chị dâu chính hiệu của mấy người.”

Gặp Crush Trong Đồn Công An
Gặp Crush Trong Đồn Công An
Nửa đêm mười hai giờ, tiếng động “không tiện mô tả” lại vang lên từ tầng trên.
Trên màn hình livestream, dòng bình luận bắt đầu xuất hiện:
【Nhạc nền này… lạ quá nhỉ…】
【Có phải như tôi đang nghĩ không…】
Tôi lặng lẽ tăng âm lượng nhạc, nở nụ cười ngọt ngào:
“Không sao đâu, tầng trên chắc đang tập thể dục buổi tối ấy mà… chắc là hơi… mạnh tay một chút, haha…”
Vài phút sau, cửa phòng tôi bị đá tung.
Mấy người đàn ông mặc đồng phục ập vào, người dẫn đầu đẹp đến mức khiến tôi ch .t lặng — đúng chuẩn gu của tôi từ đầu tới chân.
Tôi chưa kịp hoàn hồn đã nghe anh ta gào lên:
“Không được động đậy! Kiểm tra m ạ/i d.â.m!!”
Tôi: ????????!!!!

Chờ Em Trong Mưa
Chờ Em Trong Mưa
Năm 18 tuổi, tôi và Lạc Dã từng ở trong gian nhà trọ cũ nát, làm ra biết bao chuyện hoang đường.
Anh ấy cầm một chiếc nhẫn rẻ tiền cầu hôn tôi.
Đến năm 24 tuổi, anh được Lạc gia đón về, trở thành cậu ấm hào môn nổi tiếng.
Nhưng anh lại giấu tôi, đi đính hôn với người khác.
Vào ngày kỷ niệm, tôi muốn tạo bất ngờ nên về sớm.
Vừa bước vào, tôi nghe thấy bạn anh ta cười nhạo:
“Sao còn ở cái chỗ tồi tàn này? Cậu định vì mối tình đầu mà từ hôn với nhà họ Tống à?”
Lạc Dã kẹp điếu thuốc, cười nhạt:
“Chơi thôi mà.”
“Với thân phận bây giờ của tôi, cô ta không còn xứng nữa.”

Con Trai Tôi Là Đạo Sĩ
Con Trai Tôi Là Đạo Sĩ
Tôi bị ép tham gia một chương trình thực tế kinh dị dành cho mẹ và bé.
Con trai năm tuổi của tôi, vốn đang tu luyện ở đạo quán, đã tức tốc bắt xe đến cứu cái mạng chó của tôi.
Trong khi các bé khác khóc lóc thảm thiết, con trai tôi thì xông lên, dán ngay một lá bùa và hét: “Mẹ, bám chặt lấy ‘áo khoác da’ của mẹ đi.”
Tôi cứ tưởng mình sẽ bị cả mạng xã hội chửi bới là kẻ hèn nhát, nhưng không ngờ cả tôi lẫn con trai lại nổi như cồn.

Chồng Yêu Ơi, Hôn Cái Nào!
Chồng Yêu Ơi, Hôn Cái Nào!
Chồng tôi mỗi tháng cho tôi 500 triệu, bảo tôi diễn cảnh yêu đương trước mặt “bạch nguyệt quang” của anh ta.
Tôi nhào tới hôn anh ấy sưng cả môi:
“Gì mà diễn? Mình yêu thật mà!”
Mỗi năm sáu tỷ, đừng nói là yêu, mạn/g tôi cũng cho luôn!

Phản Diện Quỳ Gối Thắt Nơ Cho Tôi
Phản Diện Quỳ Gối Thắt Nơ Cho Tôi
Tôi là con chim hoàng yến của một phản diện u ám, nhưng tôi lại là kẻ lười chảy thây.
Phản diện phá s/ản, hệ thống bảo tôi phải nhục mạ anh ta thật nặng, đ/á anh ta một cú, khơi dậy ý chí quật khởi.
Tôi từ chối.
Lười mắng.
Chu Tĩnh Xuyên nắm cằm tôi, giọng khàn khàn pha chút giận dữ:
“Đám người đó đều bỏ tôi đi rồi. Cô cũng muốn ở lại chỉ để xem tôi thảm hại đến cỡ nào sao?!”
Tôi uể oải ngáp một cái:
“Lười chạy.”
Anh đỏ mắt, tuyệt vọng nói:
“Giờ tôi chẳng còn gì… không cho cô được cuộc sống vinh hoa như trước nữa…”
Tôi xoa đầu anh.
“Thôi nào, lảm nhảm lắm lời vậy không mệt hả? Lại đây, nằm nghỉ tí đi.”
Thế là…
Để tôi khỏi ch .t đói, Chu Tĩnh Xuyên gồng lên làm liền ba công việc một ngày.
Đến cái đoạn trong nguyên tác mà anh phải hẹn hò, bồi đắp tình cảm với nữ chính…
Thì anh lại đang ở nhà, một chân quỳ dưới đất, tỉ mỉ buộc nơ con bướm trên chiếc váy công chúa của tôi.
Hệ thống gào thét trong đầu tôi:
“Chị ơi chị tu luyện t/à đ/ạo à?!!”

Vương Gia Tỉnh Lại Rồi
Vương Gia Tỉnh Lại Rồi
Năm thứ ba ta gả cho Vương gia ngốc Tiêu Triệt, chàng vì đuổi theo một con bươm bướm mà trượt chân rơi xuống hồ băng phía sau hậu viện vương phủ.
Lúc được vớt lên, người đã chẳng còn hơi thở.
Khắp phủ, ngoài ta ra, chẳng ai thật lòng rơi lệ.
Trắc phi Liễu Như Nguyệt dẫn theo đám người chặn trước cửa phòng ta, giả vờ nức nở khuyên nhủ:
“Vương phi nén bi thương. Tuy Vương gia ngốc nghếch, nhưng vẫn luôn đối đãi với tỷ khác biệt. Nay chàng đi rồi, tỷ càng phải bảo trọng thân thể.”
Bọn nha hoàn, mụ mụ phía sau nàng ta trao nhau ánh mắt khinh thường, cười cợt đầy hả hê.
Bọn họ đang nghĩ gì, ta nhìn thấu rõ ràng.
Vương gia ngốc và vị chính phi như ta chẳng khác nào một kẻ sống để người ta giày vò.
Ba năm qua, ăn mặc bị cắt xén, hạ nhân thì dám ngang nhiên làm ra mặt với ta. Liễu Như Nguyệt ba ngày hai bận tới kiếm chuyện.
Tiêu Triệt tuy ngốc, nhưng lại nhận ra ta.
Mỗi khi thấy ta bị bắt nạt, chàng đều dang tay ra che trước mặt ta, như một con thú nhỏ bảo vệ miếng ăn của mình, gầm gừ “ư ư” với bọn họ.
Nhưng chính vì chàng càng bảo vệ ta, Liễu Như Nguyệt bọn họ càng thêm quá quắt, tàn nhẫn với chúng ta.
Giờ đây, nơi duy nhất che chở cho ta… cũng chẳng còn nữa.
Ta canh linh đường suốt ba ngày ba đêm, không uống lấy một giọt nước, cuối cùng vì kiệt sức mà ngất đi.
Khi tỉnh lại, là bị một trận ồn ào làm cho bừng tỉnh.
Nha hoàn thân cận Xuân Đào nắm chặt tay ta, vừa khóc vừa mừng rỡ: “Vương phi! Người tỉnh rồi! Vương gia… Vương gia cũng tỉnh rồi!”
Trong đầu ta vang lên một tiếng “ong”, ta lảo đảo bật dậy.
Vừa chạy đến sân, liền thấy đám ngự y quỳ rạp đầy đất, đồng thanh hô lớn về phía người đang ngồi trên chủ vị: “Chúc mừng Vương gia! Chúc mừng Vương gia! Mạch tượng ổn định, thần trí minh mẫn, quả là trời ban phúc cho Đại Thịnh ta!”
Trên ghế chủ vị, nam tử vận y phục ngủ trắng tinh, chậm rãi ngẩng đầu.
Gương mặt ấy – gương mặt ta đã nhìn suốt ba năm, từng luôn mang nụ cười ngốc nghếch – nay lại phủ một tầng băng sương.
Ánh mắt sắc bén như ưng, sâu thẳm như biển, quét qua từng người xung quanh, mang theo sự xét đoán và xa cách.
Chàng… thực sự không còn ngốc nữa rồi.
Nhưng chính khoảnh khắc ấy, trái tim ta lại chìm xuống, lạnh hơn cả đáy hồ băng kia.
Chàng không ngốc nữa…
Vậy chàng còn nhớ ta không?
Còn nhớ ba năm qua, ta đã làm sao từng muỗng từng muỗng đút chàng ăn, từng đường kim mũi chỉ vá y phục cho chàng, những khi chàng bị ức hiếp chạy về khóc lóc, ta ôm chàng vào lòng, vỗ nhẹ lưng dỗ dành?
Hay… chàng sẽ nhớ lại tất cả những chuyện trước khi cưới?
Nhớ lại ta là quân cờ bị ép gả vào phủ, trở thành vật tế cho một “nỗi nhục hoàng gia” như chàng?

Sau Khi Mang Long Thai Cùng Hoàng Thượng
Sau Khi Mang Long Thai Cùng Hoàng Thượng
Trước ngày tuyển tú, ta bị chẩn ra đã hoài thai. Cả tộc đều đồng lòng che giấu bí mật này.
Thế nhưng trong yến tiệc tại cung, thứ muội lại cố tình thay ta đỡ rượu, cất lời rằng
“Tỷ tỷ đang mang thai, không thể uống rượu.”
Phát hiện mình đã lỡ lời, nàng ta vội vàng quỳ rạp xuống đất, dập đầu xin tội
“Hoàng thượng thứ tội, là do tỷ tỷ uống say nên mới bị gian nhân làm nhục. Thân thể chẳng phải do nàng cố ý thất tiết.”

Mang Thai Với Thằng Bạn Thân
Mang Thai Với Thằng Bạn Thân
Hai tháng trước, tôi nổi hứng bất ngờ, lỡ ngủ với thằng bạn thân.
Sau đó thì… bỏ chạy như bị ma đuổi.
Gần đây cơ thể có gì đó sai sai, tôi tới bệnh viện kiểm tra.
Kết quả: có thai.
Tôi nổi điên nhắn cho Giang Dĩ Hành:
“Anh không có thói quen dùng b/ao à?”
Hắn trả lời:
“Hả???”

Tình Yêu Mắc Cạn
Tình Yêu Mắc Cạn
Chu Kỳ lần thứ 3 chia tay với tôi.
Tôi còn chưa kịp làm lành với cậu ta, giáo viên chủ nhiệm đã điều chỉnh lại danh sách các nhóm học đôi.
Tách tôi khỏi cậu ta, ghép tôi với học bá lạnh lùng, xa cách nổi tiếng trong trường.
Ai cũng nghĩ tôi và Chu Kỳ sẽ cùng nhau phản đối.
Nhưng cậu ta lại là người lên tiếng trước, giọng nhẹ tênh như không:
“Vừa hay vứt được cái đuôi theo sau, giao Trình Ngữ cho Tiết Triết. Con ngốc này ngày nào cũng dính lấy người ta, để xem lần sau cậu ta còn có cơ hội giành hạng nhất nữa không.”
Bạn thân cậu ta cười phá lên:
“Cậu cũng đừng vội mừng, Tiết Triết xưa nay toàn từ chối ghép nhóm, cậu nghĩ người ta muốn nhận Trình Ngữ à?”
Trước mắt tôi như hiện lên loạt bình luận quen thuộc:
【Nam chính lại bắt đầu mạnh miệng rồi, tối qua còn ôm điện thoại đợi tin nhắn xin lỗi của Ngữ Bảo, mất ngủ tới tận năm giờ sáng cơ mà!】
【Lần này Ngữ Bảo chỉ chậm xin lỗi một ngày, cậu ta đã bắt đầu mỉa mai! Mặc dù là nam chính ngọt ngào, tôi vẫn muốn xem cảnh cậu ta “đuổi vợ hóa tro tàn”.】
【Ngữ Bảo mau dùng giọng bé bỏng làm lành, lại ôm ôm một cái, đảm bảo câu được cái môi chu lên của ảnh ngay!】
【Ngữ Bảo tuyệt đối đừng lại gần Tiết Triết nhé! Hắn ta là phản diện đấy! Học sinh giỏi toàn trường thì làm gì có người bình thường?!】
Chu Kỳ mặt mày bình thản, tôi khẽ mỉm cười:
“Có cơ hội được người đứng đầu lớp dạy học, đúng là vinh hạnh của tôi.”