Nữ Cường
Nhân vật nữ chính mạnh mẽ, thông minh, độc lập. Không phụ thuộc vào nam chính mà tự tạo dựng cuộc sống, địa vị và tình yêu.
Truyện mới cập nhật
Tống Chi
Tống Chi
Lúc ly hôn, tôi chủ động từ bỏ quyền nuôi con gái.
Chỉ vì hôm đó đi làm thủ tục ở cục dân chính, con bé ôm cổ ba nó khóc lớn:
“Mẹ xấu, mẹ xấu, con ghét mẹ!”
“Nếu mẹ cứ nhất định phải ly hôn với ba, thì con sẽ theo ba, để mẹ sống cô đơn đến già!”
Ở kiếp trước, tôi phớt lờ lời đe dọa trẻ con của nó, giành lấy quyền nuôi con và hết lòng chăm sóc con bé khôn lớn.
Thế nhưng nó lại hận tôi cả đời, đến ngày tôi chết cũng chưa từng gọi tôi một tiếng “mẹ”.
Trong ngày cưới của nó, còn đưa cả tình nhân của ba nó lên sân khấu phát biểu cảm ơn.
Giờ đây, khi mở mắt ra lần nữa, nhìn khuôn mặt nhỏ đầy ác ý trước mặt, tôi chỉ lạnh nhạt gật đầu:
“Không theo tôi càng tốt, dù sao tôi cũng không muốn nuôi một đứa trẻ không biết điều.”
Thiên Kim Không Giả
Thiên Kim Không Giả
Học muội trong nhóm chat giả mạo thân phận tôi, nói mình là con nhà giàu.
Tôi chỉ thấy kỳ lạ: khi nào ba tôi lại có thêm một cô con gái thế? Sao tôi không biết?
CƯỚI THÊ TỬ XẤU MỚI ĐỖ TRẠNG NGUYÊN
Trong thành Kiến An đang thịnh hành phong trào cưới thê tử xấu.
Vì vậy, ta – một nha đầu bán bánh nướng nơi thôn dã – lại trở thành tân nương tử của tiểu thiếu gia nhà họ Đoạn, Đoạn An Lan.
Đoạn An Lan chê ta tính tình ngang ngược, chê ta không hiểu thi thư phong nhã, đến cả chữ nghĩa cũng chẳng hay biết, trong mắt hắn, ta chẳng có lấy một điểm vừa ý.
Lời hắn thường treo bên miệng mỗi ngày chính là:
“Ngươi là đồ phụ nhân đanh đá! Bổn thiếu gia sớm muộn gì cũng hưu ngươi!”
Về sau, hắn đỗ Trạng nguyên.
Hoàng thượng mở yến tiệc ban thưởng, hắn rốt cuộc cũng tìm được cơ hội để hưu thê, bèn bước ra tâu:
“Thê tử của thân thô tục ngu muội, bụng dạ rỗng tuếch, không hiểu thi thư, thần thỉnh cầu…”
Ta muốn giữ thể diện cho mình, bèn cướp lời hắn, cất cao giọng:
“Thần phụ thỉnh cầu được hoà ly.”
Thế nhưng, ngay khi ta chuẩn bị hồi hương, gánh lại quầy bánh nướng thuở trước, Đoạn An Lan lại níu chặt tay nải của ta, sống chết không chịu buông.
Hắn nghiến răng ken két, hai hàm va vào nhau vang dội:
“Ngươi và tên mặt trắng ở hiệu may kia lén lút qua lại từ bao giờ? Là lúc ta khổ sở học hành, ngày đêm cột tóc lên xà nhà, lấy dùi đâm vào đùi cho tỉnh táo đó sao?!”
...
Vả Mặt Em Họ Mất Nết
Vả Mặt Em Họ Mất Nết
Em họ bị vỡ hoàng thể, nhưng nhất quyết không chịu tới bệnh viện kiểm tra.
“Nội soi âm đạo cái đầu dò đó bao nhiêu người dùng rồi, bẩn chết đi được, lỡ đâu bị lây HPV từ người khác thì sao?”
Tôi đã giải thích đi giải thích lại về mức độ vệ sinh trong quy trình kiểm tra, còn nói cả những trường hợp tử vong do vỡ hoàng thể.
Lúc đó cô ấy mới sợ, năn nỉ tôi đích thân kiểm tra cho.
Tưởng đâu chuyện đến đây là xong, ai ngờ sau đó cô ấy ngoại tình.
Không những bị lây HPV từ người tình, mà còn truyền sang cả chồng.
Vậy mà cô ta lại nói: “Chắc lúc Giang Nhu kiểm tra cho tôi đã không thay bao đầu dò…”
Em rể tôi vừa nhận kết quả dương tính liền xông vào nhà, rút dao chém tôi tới chết.
Lần nữa mở mắt ra, em gái lại đang chê đầu dò âm đạo bẩn, sống chết không chịu đi kiểm tra.
Lần này, tôi nghe theo cô ấy.
Sau Khi Phát Điên, Tôi Tự Đổi Cho Mình Một Ông Bố Khác
Sau Khi Phát Điên, Tôi Tự Đổi Cho Mình Một Ông Bố Khác
Ba tôi tuổi trung niên lại nhận yêu đương bên ngoài, bỏ vợ bỏ con.
Thế là, cả nhà chúng tôi quyết định mặc kệ luôn.
Công ty ba phá sản, ông ngoại chủ tịch: “Hết tiền rồi, không chống lưng nổi đâu.”
Trà xanh bị trường đuổi học, hiệu trưởng dì hai: “Loại sâu bọ như vậy, đừng làm hư những bông hoa của Tổ quốc!”
Con trai họ nguy kịch, cậu ba bác sĩ nhi khoa hàng đầu: “Xin lỗi, tôi cũng lực bất tòng tâm.”
Đến lượt tôi: Chả sao cả, tôi tự đi tìm bố mới!
NHU PHI
Tỷ tỷ chết đói, phụ thân liền đem mẫu thân ta bán làm dê hai chân.
Ta sợ chết, đành vào cung làm cung nữ giặt y phục.
Mười ngón tay lở loét, cơm chẳng đủ ăn, ta nhẫn nhịn từng chút một, chỉ mong được sống.
Cho đến một ngày, trong y phục chuyển từ Trữ Tú cung đến có một lỗ rách, công công quản sự không dám đối chất với người của Trữ Tú cung, bèn vu cho ta giặt hỏng, đánh ta ba mươi trượng.
Ta bị đánh đến da tróc thịt bong, sốt cao suýt mất mạng.
Khi ấy, ta mới hiểu, muốn sống sót trong cung này, quả thực khó như lên trời.
Ta đem toàn bộ số bạc tích cóp suốt một năm đưa cho ma ma quản sự, rồi quỳ gối dưới chân bà, khẩn cầu:
“Xin ma ma cứu mạng…”
Ma ma nhìn mặt ta, cười rạng rỡ:
“Ngươi có gương mặt này, ngày lành tháng tốt còn ở phía trước đấy.”
...
Thằng Đàn Ông Khốn Nạn
Thằng Đàn Ông Khốn Nạn
Khi tôi đang ở những tháng cuối thai kỳ, tôi bị người ta lôi vào một con hẻm nhỏ.
Khi được cứu ra, tử cung đã vỡ, đứa bé đã thành hình cũng chết trong bụng.
Chồng tôi tức giận, đem mấy tên đó tống hết vào tù.
Em gái nuôi của chồng, cũng là bác sĩ sản khoa, đỏ mắt, tự tay phẫu thuật cắt bỏ tử cung cho tôi.
Trong cơn mê man, tôi nghe thấy tiếng em gái nuôi nghẹn ngào.
“Anh à, tuy đại sư nói đứa bé trong bụng chị Tranh Tranh sẽ khắc chết con trai chúng ta, nhưng có rất nhiều cách để khiến chị ấy sảy thai mà, làm vậy có phải quá tàn nhẫn rồi không? Em thấy rất hối hận, lẽ ra em nên khuyên can anh.”
Chồng tôi nghiến răng: “Tôi chỉ bảo tên kia làm cho cô ta sảy thai, ai ngờ hắn dám làm nhục Tranh Tranh!”
“Chỉ tại chị ấy tâm tư không tốt, lúc nào cũng muốn dựa vào con cái để trèo cao, lần này coi như cho chị ấy một bài học.”
“Mất đi sự trong sạch cũng không sao, có danh phận phu nhân nhà họ Cận bảo vệ, chẳng ai dám xem thường cô ta. Sau này chỉ cần cô ta ngoan ngoãn, tôi sẽ bù đắp cho cô ta thật tốt.”
Nước mắt lặng lẽ trào ra.
Thì ra mối nhân duyên mà tôi vẫn ngỡ là ông trời ban cho, chỉ là một màn lừa gạt được sắp đặt kỹ lưỡng.
Ngay từ đầu đến cuối, tôi chỉ là tấm bình phong che giấu mối quan hệ mờ ám giữa hai anh em bọn họ.
Lau khô nước mắt, tôi gọi cho đối thủ của Cận Lâm Thừa: “Cậu Tần, có một vụ giao dịch lớn, cậu có muốn làm không?”
Tôi Ly Hôn Trong Tiệc Mừng Thọ Của Anh
Tôi Ly Hôn Trong Tiệc Mừng Thọ Của Anh
Ông xã tôi, Hạ Hoài An, trong tiệc mừng thọ 60 tuổi, đột nhiên tuyên bố muốn cùng bạch nguyệt quang về quê sống ẩn dật.
Mọi người đều nghĩ tôi sẽ phản đối, nhưng tôi lại gật đầu đồng ý.
Mấy chục năm còn chẳng làm anh ta yêu tôi, vậy thì… thả tự do cho anh ta thôi.
Nhưng trước khi anh ta đi, tôi yêu cầu, ra đi tay trắng.
Bởi vì căn nhà này, khối tài sản này, gần như đều do tôi một tay gây dựng.
Hạ Hoài An lạnh lùng cười nhạo:
“Cô chỉ biết tiền! Tôi về quê sống đời thanh đạm, không cần tiền cũng sống tốt!”
Tôi chỉ thấy anh ta quá ngây thơ.
Cái mà anh ta tưởng tượng là “ẩn cư nơi điền viên” sống trong ngôi nhà tiện nghi, trồng ít rau, có hàng xóm thân thiện.
Nhưng thực tế anh ta sắp đối mặt chính là, căn nhà cũ nát từ lâu, mỗi sáng mở mắt ra là đống việc đồng áng không bao giờ hết, một thôn làng vắng ngắt không bóng người, gián và chuột chạy đầy nhà, bệnh tật thì không có nổi một bệnh viện kịp thời cứu chữa.
Gia Đình Khốn Nạn Của Bạn Trai
Gia Đình Khốn Nạn Của Bạn Trai
Vừa mới qua sinh nhật 28 tuổi, mẹ tôi đã bắt đầu giục cưới dữ dội.
Tôi chuẩn bị quay về để nói lời chia tay với thằng bạn trai đã yêu nhau một năm, cái thằng mà suốt ngày đòi chia đôi tiền nong từng ly từng tí.
Không ngờ hắn lại nói: “Tư Nguyệt, mẹ anh bảo nên cưới sớm, tiền đặt cọc mua nhà thì vẫn chia đôi như cũ, nhưng bà sẽ lo tiền tiệc cưới, nên bên em chỉ cần tặng một chiếc xe làm của hồi môn là được, mẫu anh chọn sẵn rồi…”
Tôi: “…”
Nghĩ đến mức lương 5 triệu một tháng của hắn, tôi nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.
Ngày nào cũng chia đôi, chia đến mức đầu óc hỏng luôn rồi chứ chẳng chơi.
Anh trai à, yêu đương với anh thì được.
Nhưng cưới anh á?
Tôi xin miễn!
Sau Lưng Là Ánh Mặt Trời
Sau Lưng Là Ánh Mặt Trời
Em gái tôi vừa thi đại học xong, tôi dự định sẽ đưa con bé đi du lịch thư giãn.
Bạn trai tôi sau khi biết chuyện liền âm thầm tìm tôi nói:
“Sau này em gả vào nhà họ Vương, là người nhà anh. Sao có thể tùy tiện tiêu tiền cho người ngoài được?”
Nói xong, anh ta đẩy em gái mình đến trước mặt tôi:
“Em hoàn vé máy bay của em gái em đi. Vừa hay em gái anh cũng vừa thi xong, em làm chị dâu, dẫn nó đi chơi thư giãn một chuyến.”
Em gái anh ta cũng gật đầu:
“Đúng đó chị dâu. Ăn cơm nhà họ Vương mà chân ngoài dài hơn chân trong thì không hay đâu.”
Tôi nhìn ba tấm vé đã đặt trước, mặt không đổi sắc mà hoàn lại một tấm.
Họ nói không sai.
Tôi đâu phải người ngốc.
Vì sao tôi phải chăm sóc cho em gái người khác chứ?