Xuyên Không
Nhân vật chính vô tình hoặc chủ động đi đến một thế giới khác (cổ đại, dị giới, game…). Từ đó mở ra một cuộc đời mới với nhiều biến cố bất ngờ.
Truyện mới cập nhật
Thói Quen Không Hoàn Hảo
Thói Quen Không Hoàn Hảo
Tôi xuyên không thành trợ lý của tổng tài, trở thành người đi đầu trong các drama.
Nữ chính vô tình làm đổ ly cà phê vừa pha lên chiếc áo sơ mi mười vạn tệ của tổng tài, tôi giả vờ hoảng hốt và trách mắng, nhưng trong lòng lại kinh ngạc tột độ.
【Chet tiệt, nước một trăm độ C đổ lên ngực thế này không phải sẽ b/ỏng rộp hết sao? Mỗi bên ngực một cái, ngày mai tổng tài mặc áo lót đi làm luôn đi!】
Tổng tài đang lạnh lùng bỗng khựng lại, quay đầu nhìn tôi với vẻ mặt khó coi.
Trọng Sinh 19 Tuổi: Chồng Tôi Ở Công Trường
Xuyên về năm mười chín tuổi, tôi tìm thấy chồng mình – cái anh chàng nhỏ bé đáng thương đang ngồi ở công trường gặm bánh bao.
Tôi vừa nhìn, anh ấy liền cảnh giác ôm chặt cái bánh, lùi lại một bước.
“Cô định làm gì? Bánh này tôi nhặt được trên đường, không phải trộm đâu.”
Tôi gặp Chu Đằng năm hai mươi tám tuổi, còn anh hai mươi bảy.
Tôi tái hôn, mang theo hai đứa con. Anh thì lần đầu kết hôn, có tiền có thế.
Năm đó, Chu Đằng như phát điên mà theo đuổi tôi. Tôi do dự thật lâu, cuối cùng cũng gật đầu.
Chúng tôi bên nhau hai mươi năm. Hai mươi năm ấy, tôi chưa từng hiểu rõ tại sao anh lại chọn tôi.
Chẳng lẽ vì tôi xinh? Nhưng ở Bắc Kinh to lớn này, người đẹp đâu thiếu.
Hay vì tôi có học vấn? Nhưng đây là Bắc Kinh, một viên gạch rơi xuống cũng có thể trúng mười ông thạc sĩ Bắc Đại.
Tôi mãi không hiểu, hỏi anh thì anh lại không nói.
Anh càng giấu, tôi càng tò mò, cho đến một ngày, tôi lật mở nhật ký của anh…
Đích Tỷ
Đích Tỷ
Từ nhỏ ta đã quen nghe lời đích tỷ của ta, nàng nói gì ta đều nghe theo.
Tỷ ấy nói đi đằng Đông, ta tuyệt đối không dám đi đằng Tây. Ngày nàng gả vào Tạ gia làm dâu cả, ta cũng nghe lời nàng mà gả cho con trai thứ của Tạ gia.
“Tỷ muội đồng lòng, tát biển Đông cũng cạn.”
“Thôi, nói ra muội cũng chẳng hiểu, tóm lại cứ nghe lời tỷ, tỷ sẽ bảo vệ muội cả đời!”
Ta quả thật không hiểu, nhưng ta biết nghe lời nàng thì sẽ không sai.
Sau này, hai huynh đệ Tạ gia cùng tử trận, nàng lại vội vàng chạy đến: “Thủ tiết vì nam nhân là chuyện mà chỉ kẻ ngốc mới làm! Mau thu dọn đồ đạc, tỷ đưa muội đi cùng.”
Ta nhìn đứa trẻ còn ngây thơ bên cạnh mình, lần đầu tiên không nghe lời nàng.
Lê Sanh Duệ Chi
Tôi xuyên không thành nữ phụ đ/ộc á/c…
Tin tốt là tôi mới chỉ năm tuổi.
Tin xấu là tôi sẽ được gia đình của nam phụ phản diện nhận nuôi, rồi gây chuyện đến mức bị nam chính ch/ặt x/ác, ném cho cá ăn.
May mắn thay, tôi giờ chỉ là một đứa trẻ con, vừa mới được nhà họ Nhậm nhận nuôi.
Anh trai tôi là nam phụ phản diện Nhậm Duệ Chi. Cái tên nghe có vẻ nho nhã, nhưng anh ta lại là một kẻ lòng dạ đen tối.
Nếu không phải vì bị tôi, nữ phụ đ/ộc á/c, kéo chân, anh ta đã có thể một mình tiêu diệt cả nam chính lẫn nữ chính.
Nam chính Tiêu Châu là hàng xóm của chúng tôi. Nữ phụ trong truyện gốc thích anh ta, nhiều lần tính kế hãm hại nữ chính tiểu bạch hoa mà anh ta yêu, khiến anh ta ghi hận.
Sau đó, Tiêu Châu đã lợi dụng lúc gia đình họ Nhậm gặp khủng hoảng, thuê người b/ắt c/óc nữ phụ và ném cho cá ăn.
Để không bị ném cho cá ăn, tôi quyết định tránh xa nam chính.
Kính Từ
Kính Từ
Sau khi tiễn đứa cháu út vào đại học, tôi sung sướng nằm trên giường, cuối cùng cũng được yên tĩnh!
Thế nhưng, vừa chợp mắt thì lại xuyên không, tỉnh dậy đã thành Hoàng Thái hậu.
Thôi kệ, an hưởng tuổi già ở đâu chẳng được?
Đang cảm thán, một cục bột nhỏ lấm lem lăn đến bên chân, rên ư ử.
Gì nữa đây? Lẽ nào mệnh ta đã định, cứ phải nuôi cháu mãi sao?
Xuyên Thành Thôn Nữ Có Không Gian : Nuôi Con Làm Giàu
"PS: Nữ chính bộ này vừa ngầu lại vừa hài, Ad mê lắm luôn 😚. Nếu các bạn cũng thấy ghiền thì nhớ để lại bình luận nhé!"
Thương Vãn – Nữ Cường Nhân từng tung hoành giữa mạt thế, sát tang thi như chém rau, đầu đội trời, chân đạp đất – vậy mà vừa mở mắt đã thấy bản thân xuyên tới Đại Chu triều, trở thành tam thiếu phu nhân của Lục gia, một đại hộ giàu có nức tiếng ở huyện Đông Ninh.
Tưởng đâu vận may đổi đời, sắp hưởng chút phú quý an nhàn, nào ngờ chưa kịp ấm chỗ, tai họa ập xuống đầu:
Phu quân bị tống ngục vì đầu độc huyện lệnh, Lục gia lập tức sợ bị liên lụy, không chút lưu tình đoạn tuyệt quan hệ, đuổi nàng ra khỏi nhà, một đồng cũng không bố thí.
Bên cạnh chỉ còn một bé gái mới tròn một tuổi – nữ nhi nàng, Tiểu Viên Viên – còn đang oe oe đòi bú, cùng hai người hầu thất thần không biết nương vào đâu. Ba người chui rúc trong căn nhà tranh rách nát: mái dột, tường thủng, chuột chạy loạn xạ, không còn nổi một hạt gạo – đói đến mức nhìn nhau cũng nghe tiếng bụng réo.
Nhưng Thương Vãn không biết sợ là gì. Từng sống trong mạt thế ăn thịt uống máu, chút khốn khó này tính là gì? Nàng xách giỏ tre vào núi, tay không bắt gà rừng, nướng thỏ hoang, bắt cá suối – không một món nào thoát khỏi tay nàng!
Kẻ có tiền tới bắt nạt?
Nhà chồng trở mặt đòi bòn rút?
Thương Vãn chẳng buồn nhiều lời – xắn tay áo lên là đánh!
Dựa vào linh tuyền trong không gian, nàng bắt đầu xây dựng lại cuộc đời: trồng thảo dược, chữa bệnh cứu người, mở tiệm thuốc, lập thương đội, gầy dựng danh tiếng, một đường làm giàu không ai ngăn nổi!
Thổ phỉ cản đường? Đánh!
Sơn tặc cướp bóc? Đánh!
Tiểu nhân giở trò sau lưng? Tiếp tục đánh!
Mà đâu chỉ mình nàng, Tiểu Viên Viên tuy chân ngắn nhưng lanh lẹ, thấy ai dám động tới mẹ liền lao lên trước, một cước đá bay hán tử cao bảy thước, hét to:
“Không được ức hiếp nương thân ta!”
Nam chính là một thư sinh yếu ớt, sắc vóc tựa mỹ nhân, nhưng ra tay tàn nhẫn vô tình, không chớp mắt bẻ gãy cổ kẻ địch. Đánh xong còn thong thả cúi người lau sạch vết máu trên giày – đôi giày do nương tử tặng, không thể để dính bẩn.
Hai người hầu đi theo cũng không tầm thường, vung đao chiến đấu chẳng kém ai:
“Thiếu phu nhân nghỉ ngơi đi! Mấy việc đánh nhau này, cứ để bọn ta lo!”
Thương Vãn khoanh tay nhìn một đám người tranh nhau ra trận vì mình, chỉ đành xoa cằm cảm thán:
— Nước linh tuyền quả thực hữu hiệu. Cho uống tiếp!
Sinh Sinh Bất Tức
Sinh Sinh Bất Tức
Khi ta xuyên không tới đây, câu chuyện đã gần đi đến hồi kết. Thiên hạ đã thái bình, tân đế đăng cơ.
Người con gái đã cùng hắn sẻ chia gian khổ, không rời không bỏ lại bị ban một chén rượu đ/ộc.
Còn ta, lại là đích nữ của vương gia, danh môn vọng tộc, là Hoàng hậu sắp được hắn nghênh cưới.
Ta nhìn người con gái đang uống rượu đ/ộc và hỏi: “Nàng có biết vì sao ta đến không?”
Nàng cười lạnh một tiếng, mồ hôi đầm đìa: “Sợ ta chưa chet?”
“Không phải.” Ta lấy từ trong tay áo ra một viên thuốc, nhét vào miệng nàng: “Là sợ nàng chet.”
CỘT THU LÔI CỦA TIÊN GIỚI
Ta là cột thu lôi duy nhất trong giới tu tiên.
Các sư huynh đệ độ kiếp ai dùng rồi cũng khen.
Nhưng ta lại vì không giúp tiểu sư muội độ kiếp chống sét mà bị đưa lên đài xét xử.
Mặc dù ta đã nhấn mạnh nhiều lần, tiểu sư muội mới Trúc Cơ thì chỉ có thể coi là bị điện giật thôi.
Sau khi nhìn rõ bản chất mê gái của bọn họ, ta quyết đoán gia nhập tiên môn ở ngọn núi kế bên.
"Chưởng môn, có cần cột thu lôi không? Loại có thể dẫn dòng điện sang tiên môn kế bên ấy."
LẠC KHA RỬA HẬN
Phu quân trước khi ra trận, đã đưa cho ta một phong thư hòa ly.
"Chuyến đi này hiểm nguy, chưa chắc đã trở về, nàng đừng vì ta mà phí hoài cả đời."
Kiếp trước, ta chỉ cho rằng hắn yêu ta sâu đậm. Dẫu sao, hắn từng nói có một loại yêu gọi là buông tay.
Sau này vẫn không có tin tức hắn tử trận, ta liền chờ hắn cả một đời. Trước khi cô độc bệnh chết, lại nghe tin hắn ở biên cương đã có vợ con đề huề.
Sự chờ đợi si tình của ta, chẳng qua chỉ là một trò đùa.
Thần Y Trở Về Thập Niên 80
Thần Y Trở Về Thập Niên 80
Giới thiệu truyện:
La Thường, một cô gái tinh thông cả y thuật lẫn thuật xem bói, bất ngờ xuyên không trở về những năm 80. Cô trở thành một nữ bác sĩ trẻ của khoa Trung y, bệnh viện số 8 Thanh Châu. Vận xui đeo bám ngay từ đầu—bệnh viện đang cải cách, khoa Trung y bị giải thể, phần lớn bác sĩ bị sa thải… và La Thường không may cũng nằm trong danh sách ấy.
Không để sĩ diện níu chân, La Thường dứt khoát rời bệnh viện, tự mở một phòng khám Trung y nhỏ cho riêng mình. Chẳng mấy chốc, cái tên "La Thường" vang danh khắp nơi, đến mức khi cô trở lại bệnh viện số 8, đã là chuyên gia Trung y được mời về từ một cơ sở y tế lớn.
Hàn Trầm, sau khi hoàn thành khóa tập huấn dài ngày trở về, mới hay biết căn phòng nhà mình đã được cho thuê làm phòng khám. Gặp La Thường lần đầu, cô gái nhỏ ngọt ngào gọi: “Anh Hàn.” Gương mặt anh lạnh tanh, cảnh giác đầy mình.
Khám bệnh thì khám bệnh, sao lại còn bày trò xem bói? Nhìn gương mặt non nớt của cô, Hàn Trầm càng thấy cô giống mấy “thần y chữa bách bệnh” hay dán quảng cáo trên cột điện—trông chẳng đáng tin. Thế là anh quyết định âm thầm theo dõi một thời gian.
Cho đến một ngày, anh đổ bệnh nặng. Sốt cao không dứt, bị ông nội "bê" thẳng đến phòng khám của cô gái nhỏ kia, anh mới bàng hoàng nhận ra: mình đã quá sai!
Ngày người nhà họ La đến thăm, thấy trong phòng khám có một thanh niên cao lớn đang bận rộn hỗ trợ, La Thường thản nhiên giới thiệu:
“Đây là chủ nhà của con.”
Hàn Trầm: “…”
Hừ! Có việc thì gọi “anh Hàn”, không việc thì biến thành “chủ nhà”? Anh là công cụ đa năng à?