Xuyên Không
Nhân vật chính vô tình hoặc chủ động đi đến một thế giới khác (cổ đại, dị giới, game…). Từ đó mở ra một cuộc đời mới với nhiều biến cố bất ngờ.
Truyện mới cập nhật

SỰ CỨU RỖI CỦA KẾ MẪU
Ta trời sinh độc ác, lòng dạ lạnh như băng.
Tổ mẫu đột nhiên lâm trọng bệnh, ta nghiền nát thuốc cứu mạng của bà, mỉm cười nhìn bà trút hơi thở cuối cùng.
Thứ muội rơi xuống nước, ta đứng chờ bên hồ, nàng vừa bò lên một lần, ta liền đạp xuống một lần, cứ thế ép cho đến khi nàng chec đuối.
Ngay cả khi viện của kế mẫu bắt lửa, ta cũng không ngại vất vả bò dậy giữa đêm, đích thân khoá trái cửa lớn, trơ mắt nhìn bà bị thiêu đến mặt mũi chẳng còn nhận ra, rồi bị đưa ra trang viện chờ chec.
Thế nhưng… vị kế mẫu mới vào cửa lần này lại có vẻ khác hẳn.
Bà nói, bà đến là để cứu rỗi ta.
Có điều, trông bà ngốc nghếch đến đáng thương — không đấu lại di nương, chẳng được phụ thân coi trọng, ngay cả quyền quản gia cũng chẳng chạm tới được.
Ta nhìn bà khom người thổi lửa nấu canh dưỡng thân cho ta, khói hun đến chảy nước mắt vẫn cặm cụi không dừng tay, bất giác khẽ thở dài:
— Bảo vệ một người… đúng là vất vả hơn giec người thật.
...

Cái Đuôi Nhỏ Của Nữ Phụ Độc Ác
Tôi vẫn tưởng mình là nữ chính.
Thật đấy, da trắng dáng xinh, eo thon chân dài, ba mẹ yêu thương, gia thế hiển hách, còn có một vị hôn phu thanh mai trúc mã đối xử không tệ với tôi – chuẩn hình mẫu nữ chính trong truyện ngọt!
Nói thẳng ra thì, tôi đúng là người thắng cuộc trong đời rồi còn gì.
Nhưng tôi lại quên mất, những điều kiện như thế không chỉ có ở nữ chính, mà nữ phụ độc ác cũng có thể sở hữu.
Ồ~ thực sự là biết ơn ghê.

Nam Phụ Thâm Tình Là Ba Tôi
Nam Phụ Thâm Tình Là Ba Tôi
Ngày suýt ch//ết đói trên phố, tôi tự kiếm cha cho mình
Tiêu Doanh, với mái tóc vàng chói, chỉ vào mặt tôi giận dữ:
“Ông đây mới mười tám! Nhìn giống cha nhóc không?”
Tôi mếu máo nhìn anh ta, nước mắt nước mũi giàn giụa, nhất quyết không nói năng gì.
Tiêu Doanh đành bó tay, phải dắt tôi về nhà.
Từ đó, cả khu phố đều biết tên tiểu lưu manh khét tiếng nuôi một đứa con gái.
Cho đến ngày định mệnh anh ta gặp nữ chính.
Dưới mưa, nữ chính múa may quay cuồng để thu hút nam chính.
Đáng lẽ anh ta phải xót xa, chạy tới bên che ô cho nữ chính, Tiêu Doanh lại ôm chặt tôi lên và giáo huấn:
“Nhìn kỹ nhé, loại người này đều bị đi//ên cả. nhóc mà dám bắt chước, anh đ//ánh đòn nát đ//ít!”
Tôi gật đầu ngoan ngoãn, rúc vào lòng anh ta.
Kế hoạch cứu nam phụ bi thảm thành công!

Điền Tâm Dưỡng Mộng
Điền Tâm Dưỡng Mộng
Tôi trượt chân ngã khỏi sân khấu tuyển chọn, rồi bị một cô gái cổ đại chiếm lấy thân xác.
Cô ấy nói mình tên là Lâm Đại Ngọc.
Vì muốn giúp tôi hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, cô ấy cắn răng thay tôi tiếp tục tham gia chương trình tuyển chọn “Thiếu nữ Quốc Phong 101”.
Ban đầu cô ấy chỉ định góp mặt cho có, ai ngờ lại từ lớp F một đường tiến thẳng lên lớp A.
Sau này, cả mạng xã hội đều đuổi theo cô ấy gọi “em gái ơi”.
Từ khóa hot nhất trên Weibo: “Lâm muội muội cuối cùng cũng bước ra khỏi Đại Quan Viên rồi.”

Kiếp Này, Ta Vì Chàng Mà Đến
Thuở nhỏ, ta từng tranh ăn cùng bầy chó hoang, suýt nữa đã vùi thây nơi đầu đường xó chợ. Khi ấy, có một tiểu quan đã sẻ nửa chiếc màn thầu cho ta.
Vì một nửa chiếc màn thầu ấy, ta giả làm nam nhi, nguyện ở lại bên người, làm một tiểu đồng hầu hạ.
Người từng là Thái tử cao quý nhất thiên hạ, hưởng trọn vinh hoa phú quý. Thế nhưng vận mệnh trêu ngươi, sớm sa cơ, bị kẻ thù hãm hại, chà đạp không thương tiếc.
Về sau, ngài trở thành một vị Hoàng đế điên cuồng, khiến thiên hạ khiếp sợ, triều thần run rẩy.
Thế nhưng, vào một đêm tuyết rơi tĩnh mịch, ngài đột ngột tự vẫn. Trước khi lìa đời, trong cơn mê sảng, ngài khẽ khẩn cầu:
“Vân Linh... đừng chạm vào trẫm... Trẫm bẩn lắm...”
Khi ta mở mắt ra lần nữa, thời gian đã quay về hai mươi năm trước.
Thái phó lòng lang dạ sói, tướng quân ôm dã tâm mưu bá nghiệp, hoàng đệ ngấm ngầm nuôi mộng phản loạn.
Chỉ có một mình tiểu Điện hạ, vẫn ngây ngô trong sáng, chưa hay biết chi chuyện đời.
Kiếp này, ta sống lại... chỉ vì bảo hộ người mà đến.

Khúc Ngẫu Hứng Mơ Màng
Khúc Ngẫu Hứng Mơ Màng
Tôi xuyên vào tiểu thuyết 18+ thể loại mệt tâm, vừa đến đã đâm thẳng vào ổ phản diện.
Tin tốt: anh nào cũng đẹp trai.
Tin xấu: thằng nào cũng không điêng thì khùng.
Nữ chính cuối cùng cũng xuất hiện, nhưng còn chạy nhanh hơn tôi:
“Một lũ bí*n thái, thích cô ta thì không thể thích tôi à?!”

Đề Đăng Nhập Mộng
Đề Đăng Nhập Mộng
Tôi là sủng phi của Bạo quân, nhưng bây giờ tôi thực sự muốn mặc kệ.
Bạo quân ăn gà, tôi cướp đi cái đùi gà.
Bạo quân ngủ, tôi lại cướp chăn của hắn.
Viên ngọc quý mà bạo quân ban tặng, ngay hôm sau tôi đã treo nó lên cổ chó cưng.
Bạo quân nổi giận, nói sẽ dùng trượng đánh c.hết tôi.
Tôi tiếp tục mặc kệ, trực tiếp cởi quần áo nằm dài trên sạp,
“Mau, tới đ.ánh chế.t ta đi.”
Thế nhưng, hắn lại đột nhiên thay đổi ý định rồi.

Tôi Không Phải Nữ Chính, Tôi Là Trùm Phản Diện
Khi choàng tỉnh sau một giấc ngủ không hề dễ chịu, tôi bàng hoàng nhận ra mình đã không còn ở thế giới quen thuộc. Thay vào đó, tôi đang mắc kẹt trong thân xác của nữ chính Bạch Liên Hoa trong một cuốn tiểu thuyết ngược luyến máu chó đã cũ mèm. Theo kịch bản định sẵn, cuộc đời tôi sẽ chìm trong bể khổ, bị hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần bởi một gã tổng tài bá đạo. Còn nếu dám phản kháng? Một hệ thống bí ẩn sẽ giáng xuống những món quà miễn phí là những cơn điện giật kinh hoàng. Thôi rồi, mơ làm công chúa đâu không thấy, chỉ thấy kịch bản “tôi tớ” hiện rõ mồn một. Thay vì cam chịu làm thảm lót đường, tôi quyết định vùng lên, lật ngược thế cờ, biến mình thành một nữ phụ độc ác. Cứ đợi đấy, rồi sẽ có ngày, chính những kẻ đã gây ra tội ác kia sẽ phải quỳ gối van xin tôi tha mạng.

Phượng Mệnh Nghịch Thiên
Ta từng có một giấc mộng.
Trong mộng, ta cùng con tin của địch quốc kết thân làm phu thê, mấy chục năm trời ân ái mặn nồng, như keo như sơn, không rời không bỏ.
Nào ngờ, đúng ngày ta lâm bồn, hắn ta liền nổi binh tạo phản.
Trước mặt ta, hắn một kiếm chém đầu phụ hoàng, máu nhuộm bậc thềm điện ngọc.
Tình nhân của hắn, đứng trước mặt ta mà cười nhạt, ả nói ta ngông cuồng tàn độc, chia rẽ uyên ương.
Hạng đàn bà như ta, đáng lẽ phải sung quân làm kỹ nữ, cho binh sĩ mặc tình giày xéo.
Sau khi tỉnh mộng, trước mắt ta chỉ là một thiếu niên mặt mày đỏ bừng, rụt rè khẩn cầu ta thương sót lấy hắn.
…

Cứu Rỗi Quá Khứ, Thay Đổi Tương Lai
Mẹ tôi bán thân để nuôi gia đình, ba tôi bị đánh đến tàn phế vì ăn trộm, còn tôi – đứa con duy nhất, đã cố gắng hết sức để thay đổi số phận và thi đỗ vào Đại học Thanh Hoa. Đây chính là gia đình đầy hỗn loạn của tôi.
Ba mẹ tôi đúng là không phải người tốt, nhưng khi tôi còn nhỏ, họ đã cố gắng che chở cho tôi, dù có nghèo khó đến đâu, họ vẫn cho tôi một mái nhà ấm áp.
Ngày nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, tôi nắm chặt tay họ, trịnh trọng nói:
“Ba mẹ, con đã lớn rồi. Sau này con sẽ bảo vệ hai người.”
Mẹ tôi mỉm cười gật đầu, nhưng tối hôm đó, bà và ba tôi cùng nhau uống hết một chai thuốc trừ sâu.
Họ để lại cho tôi một tờ giấy nhỏ với những dòng chữ nguệch ngoạc:
[Sau này, con phải sống thật tốt, dù một mình cũng phải kiên cường.]
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi phát hiện mình đã quay về hai mươi bốn năm trước.
Năm đó, mẹ tôi vẫn chưa bị cha dượng của bà cưỡng hiếp, ba tôi cũng chưa bị đưa vào trại giáo dưỡng.