Xuyên Không
Nhân vật chính vô tình hoặc chủ động đi đến một thế giới khác (cổ đại, dị giới, game…). Từ đó mở ra một cuộc đời mới với nhiều biến cố bất ngờ.
Truyện mới cập nhật
Ấu Nương
Ấu Nương
Ta bị treo lơ lửng trên cổng thành, thủ lĩnh phản quân hù/ng hổ hô lớn với phu quân ta:
“Thế tử gia, tình cũ và thê tử, ngài chọn một người đi!”
Bên cạnh, Lý Diểu Diểu chính khí lẫm liệt:
“Tùy An ca ca, đừng để tâm tới muội, mau công thành đi! Hãy nói với Thái tử, kiếp sau ta sẽ gả cho huynh ấy!”
Hai mũi tên lao vút trong gió, phản quân đang nắm giữ mệnh môn của Lý Diểu Diểu lập tức gục xuống.
Ta lặng lẽ nhìn Thẩm Tùy An và Thái tử đạp gió tiến đến, cả hai đều vội vàng vây lấy Lý Diểu Diểu.
Không ai để ý tới sợi dây trói ta đã bị c/ắ.t đ/ứt.
Chàng Vì Nàng Mà Quên Ta
Chàng Vì Nàng Mà Quên Ta
Thiên hạ đều biết, Đại Lý Tự khanh Trần Diễn Lễ yêu thương thê tử như mạng.
Thành thân 10 năm, hắn không nạp thiếp, không giữ tư tài, dù đã ngồi nơi cao vị, vẫn mỗi lần hạ triều đều đích thân đi mua ô mai về cho ta.
Cho đến khi hắn đến Giang Nam thẩm án, mang về một nữ pháp y, còn khăng khăng muốn cưới nàng ta làm bình thê.
Hắn quỳ trước mặt ta, mắt đỏ hoe nói:
“Cả đời này, năm đó tuổi trẻ đỗ đạt công danh, là để vì mẫu thân, vì nàng mà chống đỡ một phương trời. Làm quan mười năm, cần kiệm liêm chính, chưa từng vượt quá nửa bước.”
“Nhưng nay, ta muốn sống một lần vì chính bản thân mình.”
Hắn lập được đại công, lại cự tuyệt phong thưởng, chỉ cầu thánh thượng ban hôn, để nâng giá cho nữ tử kia.
Ta cuối cùng cũng đã ch .t tâm.
Mười năm trước, hắn từng quỳ bên phần mộ của tổ phụ ta, thề hẹn một đời một kiếp một đôi người.
Mười năm sau, ta tiến cung dâng lại kim bài miễn tử do tiên đế ngự ban, chỉ để cầu một đạo thánh chỉ hòa ly.
Nghiệp Báo Gia Đình
Tôi bị người ba ngh/iện c/ờ b/ạc đẩy xuống từ ban công, rơi trúng ngay bà nội vừa đi chợ về, khiến bà ch/ết ngay tại chỗ. Khi mở mắt ra lần nữa, tôi lại đang nằm trong bệnh viện… đi kh/ám th/ai.
Hai cô gái nhỏ tuổi đứng bên cạnh tôi, đôi mắt long lanh gọi tôi một tiếng “Mẹ ơi!”.
Tôi sững sờ tôi đã xuyên hồn vào chính bà nội của mình!
Vậy trong bụng tôi bây giờ là… ba tôi ư?!
Bác sĩ cầm kết quả siêu âm, khuôn mặt đầy tươi cười:
“Đứa bé rất khỏe mạnh, đã được bốn tháng rồi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm. May quá, vẫn còn kịp.
“Bác sĩ, ph/á th/ai đi.”
Câu nói ấy khiến cả phòng bệnh chấn động.
Chồng tôi tức là ông nội kiếp trước của tôi nắm tóc tôi kéo dậy, giáng cho tôi mấy cái t/át ngay giữa bệnh viện.
“Thưa người nhà! Đây là bệnh viện! Nếu còn ra tay nữa, chúng tôi sẽ gọi cảnh sát!”
Bác sĩ và y tá vội vàng xông vào can ngăn.
Chạy Trốn Trước Khi Bị Tuẫn Táng
Chạy Trốn Trước Khi Bị Tuẫn Táng
Xuyên không cùng chị em thân thiết đến thời cổ đại.
Nàng gả cho nhị công tử phủ Hầu, ta thì gả cho đại ca của chàng
Tưởng đâu được cầm kịch bản sủng văn ngọt ngào,Ngày ngày ân ái mặn nồng, sống cuộc đời không biết xấu hổ là gì.
Cho đến khi hai huynh đệ mang một mỹ nhân về nhà,Tối đó liền tống ta với nàng vào từ đường quỳ gối chịu phạt.
Chà chà! Cảm giác cẩu huyết ngược luyến đầy mình!
Bạn thân ta vừa gặm móng heo vừa khóc hu hu:
“Hu hu hu người ta còn chưa ngủ đủ với chàng mà…”
Ta thì ôm đống trang sức cười khúc khích:
“Ra ngoài rồi, ta thuê cho ngươi mười tên tiểu quan đẹp trai phục vụ tận răng!”
Bạn thân ngồi trên bồ đoàn, vừa gặm móng heo vừa chấm nước mắt:
“Triều Triều à, ngươi nói xem… đời này ta còn gặp được ai đẹp trai hơn Cố Hoài Dã không?”
HỒNG TỤ KHÔNG TRỞ GIÓ
Kiếp trước, nàng là Thái tử phi đứng trên vạn người, tận tâm tận lực vì người mà nàng yêu, giẫm lên máu và nước mắt bao người, chính tay giúp hắn dẹp yên quyền loạn.
Đổi lại… là một ly rượu độc.
Là một câu nói lạnh như băng:
"Ta không cần một nữ nhân quá thông minh ở bên cạnh mình."
Đến chết, Triệu Tuyết Giao mới hiểu:
Nàng là kiếm, nhưng hắn chỉ cần một bông hoa biết cười.
Trùng sinh trở lại, nàng thề không bước chân vào Đông Cung thêm một lần nào nữa. Không yêu. Không phục tùng. Không rơi lệ.
Chỉ muốn đoạn tuyệt với con đường cũ — kể cả phải giả chết, kể cả phải đốt sạch dĩ vãng.
“Kiếp trước là cờ thí, kiếp này… nàng là kẻ đặt tay lên bàn cờ.”
Giấc Mộng Bốn Mươi Năm
Giấc Mộng Bốn Mươi Năm
Xuyên không đã 40 năm, phu quân từng hứa hẹn cùng ta một đời một kiếp một đôi người nay lại đưa về một nữ tử xuyên không 16 tuổi, muốn nạp nàng ta làm quý thiếp.
Ta nói đối phương quá trẻ, tuổi còn có thể làm nữ nhi hắn.
Hắn lại đáp:
“Thấy nàng, ta như thấy lại dáng vẻ tiêu dao tự tại năm xưa của nàng.”
“Vì một lời hứa, 40 năm qua ta chỉ giữ lấy mình nàng, như thế còn chưa đủ sao?”
Ta không đồng ý.
Con trai do chính thê sinh ra liền mắng ta nhỏ nhen ghen tuông.
Nàng dâu vốn là kẻ hưởng lợi cũng khuyên ta nên độ lượng bao dung.
Ngay cả cháu nội, cháu dâu cũng ầm ĩ chê ta tuổi già mà vẫn ương ngạnh tùy hứng.
Ta giận quá mà ngã ngửa ra sau, vậy mà không một ai đỡ lấy ta.
May thay, hệ thống đã lâu không xuất hiện lại hiện lên hỏi ta có muốn trở về hiện đại hay không.
Ta không chút do dự mà gật đầu.
Một đạo bạch quang lóe lên, khi ta mở mắt, trong phòng vẫn là đám người ấy.
Bên tai vang lên tiếng giận dữ:
“Hôm nay nạp thiếp, bất kể nàng có đồng ý hay không, ta cũng nhất định phải làm!”
…Khốn thật.
Lại mang bọn họ theo về luôn rồi!
Nữ Phụ Không Làm Nền Cho Ai Cả
Nữ Phụ Không Làm Nền Cho Ai Cả
Khi đưa vé số cho Chu Văn Trung, trước mắt tôi đột nhiên hiện lên một vài hàng chữ giống như hiệu ứng bình luận trực tiếp.
[Nữ phụ đem tấm vé trúng thưởng 10.000 tệ đưa cho nam phụ rồi, nữ chính của chúng ta cuối cùng cũng có tiền học đại học.]
[Còn phải cảm ơn nữ phụ độc ác đã nhường lại suất vào đại học nữa, nữ chính của chúng ta sắp bay cao rồi.]
Tôi khựng lại một bước, siết chặt tấm vé số trong tay rồi xoay người bỏ đi.
SỰ CỨU RỖI CỦA KẾ MẪU
Ta trời sinh độc ác, lòng dạ lạnh như băng.
Tổ mẫu đột nhiên lâm trọng bệnh, ta nghiền nát thuốc cứu mạng của bà, mỉm cười nhìn bà trút hơi thở cuối cùng.
Thứ muội rơi xuống nước, ta đứng chờ bên hồ, nàng vừa bò lên một lần, ta liền đạp xuống một lần, cứ thế ép cho đến khi nàng chec đuối.
Ngay cả khi viện của kế mẫu bắt lửa, ta cũng không ngại vất vả bò dậy giữa đêm, đích thân khoá trái cửa lớn, trơ mắt nhìn bà bị thiêu đến mặt mũi chẳng còn nhận ra, rồi bị đưa ra trang viện chờ chec.
Thế nhưng… vị kế mẫu mới vào cửa lần này lại có vẻ khác hẳn.
Bà nói, bà đến là để cứu rỗi ta.
Có điều, trông bà ngốc nghếch đến đáng thương — không đấu lại di nương, chẳng được phụ thân coi trọng, ngay cả quyền quản gia cũng chẳng chạm tới được.
Ta nhìn bà khom người thổi lửa nấu canh dưỡng thân cho ta, khói hun đến chảy nước mắt vẫn cặm cụi không dừng tay, bất giác khẽ thở dài:
— Bảo vệ một người… đúng là vất vả hơn giec người thật.
...
Cái Đuôi Nhỏ Của Nữ Phụ Độc Ác
Tôi vẫn tưởng mình là nữ chính.
Thật đấy, da trắng dáng xinh, eo thon chân dài, ba mẹ yêu thương, gia thế hiển hách, còn có một vị hôn phu thanh mai trúc mã đối xử không tệ với tôi – chuẩn hình mẫu nữ chính trong truyện ngọt!
Nói thẳng ra thì, tôi đúng là người thắng cuộc trong đời rồi còn gì.
Nhưng tôi lại quên mất, những điều kiện như thế không chỉ có ở nữ chính, mà nữ phụ độc ác cũng có thể sở hữu.
Ồ~ thực sự là biết ơn ghê.
Nam Phụ Thâm Tình Là Ba Tôi
Nam Phụ Thâm Tình Là Ba Tôi
Ngày suýt ch//ết đói trên phố, tôi tự kiếm cha cho mình
Tiêu Doanh, với mái tóc vàng chói, chỉ vào mặt tôi giận dữ:
“Ông đây mới mười tám! Nhìn giống cha nhóc không?”
Tôi mếu máo nhìn anh ta, nước mắt nước mũi giàn giụa, nhất quyết không nói năng gì.
Tiêu Doanh đành bó tay, phải dắt tôi về nhà.
Từ đó, cả khu phố đều biết tên tiểu lưu manh khét tiếng nuôi một đứa con gái.
Cho đến ngày định mệnh anh ta gặp nữ chính.
Dưới mưa, nữ chính múa may quay cuồng để thu hút nam chính.
Đáng lẽ anh ta phải xót xa, chạy tới bên che ô cho nữ chính, Tiêu Doanh lại ôm chặt tôi lên và giáo huấn:
“Nhìn kỹ nhé, loại người này đều bị đi//ên cả. nhóc mà dám bắt chước, anh đ//ánh đòn nát đ//ít!”
Tôi gật đầu ngoan ngoãn, rúc vào lòng anh ta.
Kế hoạch cứu nam phụ bi thảm thành công!