Chương 7
Những lời nói đêm hôm đó, đại khái là không có bao nhiêu chân thật.
Sau khi ta nhờ người gửi tin cho A Phù, Từ Sơ Trạch liền không đến viện của ta nữa.
Chắc là đã lấy lại được chút lý trí.
Khi bụng bắt đầu lộ rõ, ta mới gặp lại hắn ta.
"A tỷ, ta đã hòa ly rồi." Hắn ta mặc bộ quần áo ta làm mấy năm trước, vẻ mặt thất vọng: "Ta không cần gì cả, quyền thế không cần, vàng bạc không cần. A tỷ, chúng ta có thể quay lại những ngày tháng trước kia không?"
Ta nhìn hắn ta như nhìn một kẻ điên: "Từ Sơ Trạch, ngươi coi nữ nhân là gì? Là con rối chơi trò gia đình hay sao?"
Hắn ta quả thực như phát điên ôm chặt lấy ta:
"A Tỷ, cầu xin nàng, đừng giữ đứa bé này."
"Chọn ta đi, ta có thể cho nàng rất nhiều đứa, đừng giữ đứa này!"
Nhận ra hắn ta muốn làm gì, ta cố sức giãy giụa.
Nhưng chỉ có thể bị hắn ta ôm chặt kéo vào phòng.
Khi bị ném lên giường, bụng ta đau dữ dội: "Không... A Trạch, ta cầu xin ngươi..."
"Là ta cầu xin nàng!" Hắn ta đỏ mắt ngắt lời ta, hung hăng c.ắ.n lên môi ta: "Không có đứa này, sẽ còn có rất nhiều đứa khác! A tỷ, nàng là của ta, chỉ có thể là của ta!"
"Nàng đừng bỏ ta..."
Trong lúc giằng co, ta rút cây trâm bạc trên cổ ra, hung hăng đ.â.m vào vai hắn ta.
Máu tươi tuôn ra, nhưng hắn ta chỉ rên lên một tiếng, tiếp tục dùng sức xé rách quần áo ta.
Cùng với tiếng vải vóc rách toạc, ta tuyệt vọng gọi hắn ta:
"A Trạch, cầu xin ngươi."
"Con ta, cũng là người thân của ngươi! Nó phải gọi ngươi một tiếng cữu cữu chứ!"
Bàn tay trên n.g.ự.c ta khựng lại.
Từ Sơ Trạch run rẩy lặp lại: "Cữu, cữu?"
"A tỷ, nàng còn muốn ta làm cái đệ đệ này ư?"
---
Khoảnh khắc bị đưa đến cổng thành, ta vẫn cảm thấy không thể tin nổi.
Từ Sơ Trạch lại dễ dàng tha cho ta như vậy?
Cho đến khi ta trở về tới trại Thanh Long, phát hiện cả ngọn núi chỉ còn lại những người già, phụ nhân cùng trẻ nhỏ, ta mới biết hắn ta vẫn còn hậu chiêu.
Quả nhiên...
Thật nực cười, ta lại còn ảo tưởng có thể hắn ta còn lương tâm.
Ta hỏi người đi theo sau lưng: "Ngươi muốn gì mới có thể tha cho bọn họ?"
Từ Sơ Trạch nhếch khóe môi, trên mặt đầy vẻ trêu chọc khi nhìn một con chuột cố gắng giãy giụa nhưng vô lực thoát thân.
Nghe lời ta nói, hắn ta khoanh tay nhìn ta: "Ta muốn nàng cam tâm tình nguyện."
Hơn năm mươi mạng người nằm trong tay hắn ta, ta chỉ có thể "cam tâm tình nguyện" trở về cái tiểu viện đó.
Giống như một con cừu, bị nuôi nhốt.
Ngay khi ta nghĩ rằng mình sẽ phải sống như vậy cả đời, A Phù đã tìm đến ta.
Giọng nàng ta vẫn dịu dàng như lần đầu gặp mặt, nhưng không còn vẻ ngây thơ khờ dại như trước.
Thấy bụng bầu của ta, nàng ta trước tiên chúc mừng, sau đó nói:
"Vì thân phận của ta, làm hại ngươi bị hạ đường, là ta có lỗi với ngươi."
"Việc làm sai của Từ Sơ Trạch, ta sẽ không bỏ qua hắn. Nhưng ngươi là vô tội."
"Ta sẽ giúp ngươi."
Tim ta thắt lại: "Thẩm Mục Dã chàng ấy..."
"Ngươi yên tâm." A Phù sai người đỡ ta đi ra ngoài: "Phụ thân nói hắn rất dũng mãnh, đã cho hắn một thân phận, đưa bọn họ đi tòng quân rồi."
Ta thở phào nhẹ nhõm, lúc này đứa bé trong bụng nhẹ nhàng đạp ta một cái, có lẽ cũng đang vui mừng cho phụ thân của mình.
Ta đã trở về căn nhà ở trại Thanh Long.
Nhìn những phụ nhân trẻ nhỏ vây quanh, ta lấy chìa khóa phòng kho ra.
"Đừng lo lắng, bọn họ không ở đây, Tứ đương gia vẫn còn đây."
"Chúng ta cùng nhau quản lý trại Thanh Long thật tốt, cùng chờ đám người Đại đương gia trở về."
---
A Phù đã giúp đỡ bọn ta rất nhiều, cả công khai lẫn âm thầm.
Biết bọn ta không có tiền, nàng ta cho người gửi rất nhiều thỏ và cừu tới.
Còn cho người dạy bọn ta cách dùng lông cừu và lông thỏ, dệt thành chăn và quần áo đẹp.
Mười mấy vị tẩu tử cũng là những người tháo vát, ngày nào cũng dậy sớm thức khuya, tràn đầy nhiệt tình.
Theo đề nghị của ta, bọn ta dựng một túp lều tranh dưới chân núi Thanh Long, cung cấp trà nước miễn phí, cho khách bộ hành nghỉ chân.
Nơi từng là tụ điểm của sơn phỉ mà mọi người tránh như tránh tà, lại dần dần tấp nập khách qua lại.
Mỗi khi có người dừng lại, những đứa trẻ được ăn mặc sạch sẽ, sẽ mang những chiếc chăn do mẫu thân chúng dệt ra giới thiệu cho thương khách.
Dần dần, cũng tích lũy được không ít tiền bạc.
Ngày Tết năm đó, ta chủ trương nướng một con cừu.
Lũ trẻ vây quanh đống lửa chạy nhảy cười đùa, không khí cũng có chút mùi vị năm tháng yên bình.
Khi ta cầm d.a.o cắt miếng thịt cừu đầu tiên, cổng vào sơn trại truyền đến tiếng binh khí va chạm.
Một đứa trẻ hoảng hốt chạy vào:
"Rất nhiều quan binh!"
"Rất nhiều người, đều cầm đao!"
Mọi người từng bị quan binh vây hãm chợt hoảng loạn.
Sợ cuộc sống yên ổn khó khăn lắm mới có được lại xảy ra biến cố.
Ta đột ngột đứng dậy, bụng chợt co thắt, ngay sau đó một dòng nước lớn chảy xuống chân.
"Không xong rồi, sắp sinh rồi——"