Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật

Cha Ruột Và Bố Dượng
Cha Ruột Và Bố Dượng
Năm 8 tuổi, bố đã đuổi hai mẹ con tôi ra khỏi nhà.
Mười năm sau, một người không ngờ lại xuất hiện.
Cô ta chế nhạo tôi là con hoang không ai cần, còn giở đủ trò để c/ướp bạn trai cao phú soái của tôi.
Nhưng cô ta đâu biết, sau khi hai mẹ con tôi chuyển đến nhà bố dượng, chúng tôi đã gặp được một cơ hội trăm năm có một: Giải tỏa đền bù.
Bố dượng coi tôi như ngôi sao may mắn, cho ăn ngon mặc đẹp.
Ngay cả em trai sau này sinh ra, địa vị trong nhà cũng không bằng tôi.

Tình Nhân Giả Mạo
Tình Nhân Giả Mạo
Sau 3 năm giả vờ nghèo khó, cuối cùng tôi cũng vượt qua được bài thử của Chu Kinh Hoài.
Anh ta cho rằng tôi là người xứng đáng để anh kết hôn.
Để thuyết phục tôi gả cho anh, anh đã mua toàn bộ màn hình LED quảng cáo ở Nam Thành chỉ để công khai xin lỗi.
Sau đó, cả thành phố rực sáng pháo hoa suốt một tháng trời, để cầu hôn tôi.
Thế nhưng đến năm thứ 4 sau khi kết hôn, anh bao nuôi một cô gái trẻ trung, non nớt.
Bị tôi bắt gặp, anh chẳng hề hoảng loạn, chỉ ngạo mạn dập tắt điếu 🚬, thờ ơ nhìn tôi nói:
“Em chắc là muốn làm loạn sao? Tin nhắn thông báo số dư trong tài khoản ngân hàng chưa đủ khiến em cảm động à?”
Tôi sững lại, miệng mấp máy nhưng chẳng thốt được một lời.

Tôi Có Một Sở Thú
Tôi Có Một Sở Thú
Tôi bắt đầu nghe thấy những âm thanh không có thật, lúc nào cũng có cảm giác như mấy con vật nhỏ đang ríu rít bên tai.
Đi khám thì bác sĩ bảo tôi bị căng thẳng quá độ, cần phải nghỉ ngơi, thả lỏng.
Vậy là tôi ôm theo 17 con mèo, 2 con chó, 6 con cá chép Nhật, 1 con rùa, quay về ngôi nhà cũ.
Tôi trở về với thiên nhiên, sống chậm lại, thoải mái đến mức cả quần áo cũng đổi sang cỡ XXL.
Dần dà, đám thú cưng của tôi ngày một đông hơn, rồi tôi còn nhặt được một con gà rừng lông đỏ.
Gà đẻ trứng, trứng nở thành gà, chẳng bao lâu gà rừng đầy sân, cuối cùng tôi bị người ta tố cáo.
Tôi tức quá, chạy đi tìm con gà hỏi cho ra nhẽ:
“Anh bạn, anh cũng không nói với tôi là anh thuộc dạng động vật được bảo vệ cấp hai, là gà lửa bụng đỏ hả?!”

Xem Bói Trong Trường Quý Tộc
Xem Bói Trong Trường Quý Tộc
Năm lớp 12, ba mẹ ép tôi dùng kỹ thuật xem bói mà bà nội truyền lại để kiếm tiền.
Tôi lừa họ đầu tư cho tôi vào trường quý tộc: “Tiền kiếm được chia hai tám!”
Ngay ngày nhập học đầu tiên, bộ đồng phục cũ khiến tôi bị cả trường cười nhạo.
Cho đến khi con trai duy nhất của chủ trường túm cổ áo tôi:
“Không làm bài tập cho tao? Đợi tao thừa kế tài sản xong, sẽ cho cả nhà mày không sống nổi luôn!”
Tôi nhẩm tính một chút rồi bật cười:
“Mày mà cũng đòi thừa kế tài sản á?”
“Trước tiên phải hỏi coi hai đứa con riêng bên ngoài của ba mày có chịu không đã.”
Cô gái mặc đồ Chanel bên cạnh hét lên:
“Vu khống! Mày có tin tao chỉ cần nói một câu là mày bị đuổi học không?”
Tôi cười nhạt:
“Mày là đồ giả mạo mà còn ở đây vênh váo cái gì?”

Em Không Cần Anh Nữa
Em Không Cần Anh Nữa
Ba năm yêu thầm trong bóng tối với bạn thân của anh trai, mọi thứ kết thúc khi cô em gái nuôi của anh ấy trở về.
Tôi quyết định chia tay, lặng lẽ gật đầu với cuộc hôn nhân do gia đình sắp đặt.
Lễ đính hôn diễn ra kín đáo, chỉ mời những người thật sự thân cận.
Đang lúc dâng trà đổi cách xưng hô, điện thoại của anh trai reo lên.
Anh vừa nghe máy vừa cười khẽ, nửa đùa nửa trách:
“Đám cưới của em gái mà cậu cũng không chịu tới, từ nhỏ nó vẫn chạy theo gọi cậu là anh đấy.”
Đầu dây bên kia, giọng của Thẩm Dự An chợt khựng lại:
“Cậu nói… ai đính hôn?”

Trò Chơi Của Người Nghèo
Tôi bước vào một trò chơi, thử thách là sống 7 ngày chỉ với 50 tệ, người chiến thắng sẽ nhận được 120 triệu.
Ở đây, một chai nước giá 15 tệ, một cái sandwich 40 tệ, ai cũng nói tôi chắc chết.
Bọn họ không biết, tôi là dân chuyên sống nghèo, trò chơi này đúng kiểu đưa đầu vào họng súng của tôi.
Tôi sẽ là kẻ nghèo khổ duy nhất bước ra khỏi địa ngục này.

Cửa Hàng Tiện Lợi Định Mệnh
Buổi tối tan học về nhà, tôi bị người ta bám theo, liền thấy hiện ra những dòng bình luận chạy ngang trước mắt:
【Trời ơi! Bạch nguyệt quang của phản diện sắp bị tên biến thái kéo vào ngõ tra tấn rồi! Nhưng phản diện còn đang làm việc trong cửa hàng tiện lợi!】
【Sau này phản diện mới biết hiện trường vụ án chỉ cách hắn một con phố, hối hận không nguôi! Gầy rộc đi 15 kg!】
【Nhưng tên đàn ông kia chính là cha ruột nữ chính đó! Phản diện giết cha nữ chính xong, nữ chính liền hận hắn, liên thủ với nam chính tiễn phản diện ăn mấy viên đậu phộng.】
【Bạch nguyệt quang mau chạy đi! Cha nữ chính bị bệnh thần kinh! Sau vụ án hắn cũng chẳng chịu khổ cực gì mấy!】
【Chạy gì mà chạy? Nếu bạch nguyệt quang không chết thì nam chính làm sao gặp nữ chính được?】
Tra tấn? Bạch nguyệt quang?
Tôi nghiến răng siết chặt dây kéo túi xách, vội vàng rẽ vào cửa hàng tiện lợi mà bình luận nhắc đến, kéo lấy vạt áo phản diện:
“Bạn học, cậu có cần việc làm không?
“Tôi ở đây có một công việc, bảo vệ riêng 24 giờ.
“Lương tháng 5000, bao ăn ở, cậu có hứng thú không?”

Oan Gia ICU: Tỉnh Dậy Có Con
Năm đó, tôi hận nhất chính là lần hai nhà tụ họp ăn cơm, trúc mã của tôi lén lút trốn mọi người vào bếp nấu súp nấm, chỉ để đầu độc cho tôi câm họng.
Ai ngờ mẹ tôi nhiệt tình quá, còn múc thêm cho anh ta một bát, thế là cả hai chúng tôi cùng nhau được đưa vào ICU.
Vừa mới hồi lại chút sức, chúng tôi lập tức mở màn đấu khẩu.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một bé con mặc váy công chúa xinh xắn như chiếc bánh kem nhỏ đi vào.
“Bố, sao bố mắng mẹ là con heo vậy?”
“Mẹ, sao mẹ lại bảo bố đi chết?”
“Cái gì mà sinh con trai không có mông chứ? Con là con gái mà.”
1.
Mở mắt ra, việc đầu tiên tôi thấy chính là gương mặt vừa tỉnh lại của Lộ Châu.
“Đồ ngu, sao mày không chết đi cho xong?”
Lộ Châu còn chưa kịp mở mắt hẳn, theo phản xạ đã bật lại:
“Ờ, mày thông minh lắm mà, heo mà uống hết nửa nồi còn ráng nói được cơ à?”
Tôi tức đến mức lồng ngực phập phồng, nhìn chằm chằm bình truyền nước nhỏ từng giọt từng giọt.
“Đây là mưu sát! Lộ Châu, mày cố tình muốn hại chết tao! Tao nguyền rủa mày sinh con trai không có mông luôn!”
Mặt hắn trắng bệch, khẽ ho một tiếng.
“Cái nấm đó là Tần Minh Huy đưa, nói có thể khiến dây thanh tạm thời bị hư, mày ngày nào cũng ong ong bên tai làm tao nhức đầu.”
“Chứ không phải có thể hồi phục à? Đúng là đồ Tần Minh Huy, cái súp nấm này chẳng có tác dụng gì, sao mày vẫn còn sức để chửi tao?”
“Tao tự uống luôn rồi đấy! Mày sủa cái gì?”
Nhìn cái bộ dạng còn tiếc rẻ của hắn, tôi gắng sức với tay lấy cái bình hoa cạnh giường, định đập chết thằng ngu này cho xong.
Ngay lúc bình hoa rơi vỡ, cửa lại bật mở.
Cả hai chúng tôi cùng quay ra nhìn, một bé gái búi tóc củ tỏi rụt rè ló đầu vào.
“Mẹ…”
Trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, đôi mắt bé con ấy đỏ hoe.
Tôi yếu ớt ngồi dậy, gượng cười khô khốc hai tiếng.
“Nhóc, con vào nhầm phòng rồi.”
Lộ Châu thì vui sướng hả hê:
“Dư Miểu Miểu, mới mười tám mà đã có đứa lớn cỡ này hả?”
Tôi trừng mắt lườm hắn.
Trước mặt trẻ con mà cũng bịa đặt cho được.
Nào ngờ bé con không chịu đi ra, mà còn cả người lách vào trong. Nó mặc chiếc váy xòe trắng hồng, mắt ngấn lệ:
“Bố, sao bố mắng mẹ là heo?”
“Mẹ, sao mẹ lại bảo bố đi chết?”
“Cái gì mà sinh con trai không có mông? Con là con gái mà.”
Tôi bình thản quay sang nhìn Lộ Châu:
“Diễn viên ở đâu mày thuê tới vậy? Trò đùa này cũng mới mẻ đấy.”
Bình thường thằng ngu này chỉ biết chơi mấy trò rẻ tiền, nhét mấy thứ kinh tởm vào chăn, vào giày hay vào quần áo tôi.
Mà lần nào cũng tự mình ngồi nhìn, đến tôi còn đoán được ra là hắn giở trò.
Không ngờ lần này lại bày được trò “cao cấp” thế này, thật ngoài sức tưởng tượng với cái đầu heo của hắn.
Lộ Châu thì đơ mặt:
“Con nhóc kia, gọi vớ vẩn cái gì đấy? Ai là bố mày? Tao mới mười tám, còn là thiếu nam hoa chưa nở nhé…”
Hắn còn chưa nói hết, bé con đã òa khóc nức nở, lao thẳng vào lòng tôi:
“Bố hung quá…”
Cả người tôi cứng đờ, theo phản xạ lại đưa tay ôm lấy nó.
Tiếng khóc của con bé to đến mức bên ngoài có người vội vã chạy vào.
“Mẹ…”
Tôi khô khốc gọi một tiếng, lúng túng đẩy đứa nhỏ ra.
“Đứa bé nhà ai chạy lung tung vào đây thế?”
Mẹ tôi vốn đã bực bội, nghe câu này thì sững người:
“Đây là con của con mà!”
Tôi còn chưa kịp lên tiếng, Lộ Châu bên cạnh đã hét toáng, âm thanh khó nghe y như lừa bị chọc:
“Dì ơi, dì nhầm rồi chứ?! Đứa này nhìn cũng phải ba bốn tuổi rồi, ai mà súc sinh đến mức làm loại chuyện đó với Dư Miểu Miểu chứ?!”

Bẫy Tình
Anh rể Lục cưới tôi chỉ vì muốn chọc tức chị gái tôi.
Sau khi kết hôn, anh ta tìm đủ mọi cách để nhắm vào tôi.
Ăn cơm thì không cho đũa, ngủ thì không cho chăn, ra ngoài còn phải báo cáo mọi lúc mọi nơi.
Tôi khổ không kể xiết, nhưng lại chẳng dám phản kháng.
Cho đến một ngày, tôi vô tình nghe thấy anh ta gọi điện cho chị gái tôi.
Tôi sụp đổ mà hét lên:
“Em gái chị đúng là khúc gỗ mà!”
“Có là khúc gỗ thì cũng nên biết điều rồi chứ! Tôi đã chủ động thế này thế kia rồi!”
“Miếng đất ở phía tây thành phố cũng cho chị! Nghĩ cách để em gái chị đêm nay phải lên giường với tôi!”
Tôi: “?”

Tương Vãn
Em gái ngoài giá thú của tôi trở thành tâm điểm trên mạng xã hội.
Mọi người đều ca ngợi nhà họ Giang giàu có đã sinh ra những cô gái tài năng.
Chị là thủ khoa khối A, còn em là thủ khoa của Học viện Múa Bắc Kinh.
Ngay khi cô em gái ngoài giá thú kia định lợi dụng sự nổi tiếng này để đường hoàng bước vào nhà, tôi đã sai người đ/ánh g/ãy chân cô ta.