Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật

Anh Trai Tôi Là Nhân Vật Phản Diện
Anh Trai Tôi Là Nhân Vật Phản Diện
Sau khi nam nữ chính ngọt ngào ở bên nhau, anh trai tôi thất vọng đến mức muốn tìm đến cái chet.
Anh nằm trong bồn tắm với gương mặt tái nhợt, m/áu từ cổ tay chảy ra nhuộm đỏ cả làn nước.
Tôi đứng sững sờ ngoài cửa, trước mắt bỗng xuất hiện một loạt bình luận chạy ngang qua.
【Bé con chắc vẫn chưa biết, anh trai của cô bé là một tên phản diện đ/iên c/uồng vì tình yêu không được đáp lại, đ/ộc á/c, bệnh hoạn và cố chấp. Nữ chính là tia sáng cuối cùng trong cuộc đời tăm tối của anh ta.】
【Bé con vẫn luôn sợ anh trai mình đúng không? Chưa bao giờ cho anh vào phòng, cũng không nói chuyện với anh.】
【Đây cũng là một trong những lý do khiến tên phản diện muốn chet. Em gái mà anh yêu thương từ bé lại ghét bỏ mình như vậy, thảo nào sau này tên phản diện càng trở nên u uất.】
【Cho nên sau này khi nam nữ chính nhận nuôi bé con, cô bé mới nhanh chóng quên đi anh trai của mình.】
【Bé con không hề biết anh trai yêu thương mình nhiều đến thế nào. Chỉ cần cô bé nói một câu, anh trai có thể sống lại ngay lập tức.】
Tôi đẩy cửa phòng tắm bước vào.
“Anh, hôm nay là thứ Năm, Tần Kha hẹn em đi ăn KFC.”
Anh trai tôi sững sờ. “Tần Kha nào? Thằng con lai hotboy của lớp em à?”
Tôi đỏ mặt gật đầu. Anh trai tức giận bật dậy khỏi bồn nước.
“Thẩm Miên Miên, anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, không được yêu sớm!”

CHIẾC VÁY LỤA XANH GIỮA ĐỒNG CỎ THƠM
Ngày mẫu thân hòa ly, bà mặc một chiếc váy lụa xanh biếc.
Ta bĩu môi:
“Mẫu thân tuổi đã xế chiều, da dẻ lại sạm, váy xanh chỉ càng khiến sắc da thêm tối. Chi bằng để Tình di mặc đi, da nàng ấy trắng, dung mạo lại kiều diễm, nàng mặc mới hợp.”
Mẫu thân thoáng hiện vẻ ấm ức quen thuộc.
“Khi ta và phụ thân con mới gặp, ông ấy từng nói ta mặc váy xanh rất đẹp.”
Ta lắc đầu:
“Không phải mẫu thân đẹp, mà là phụ thân thích nhìn người khác mặc váy xanh. Trong tập tranh của phụ thân, Tình di mặc váy lụa xanh… mới thật sự là đẹp.”
Mẫu thân khựng lại:
“Phụ thân con nói với con ư?”
Thấy ta gật đầu, bà khẽ lẩm bẩm:
“Thì ra… vốn chẳng phải là ta. Vốn dĩ… chưa từng là ta.”
Mẫu thân quay người bỏ đi.
Lần gặp lại, bà hất tay ta ra:
“Ngươi đã có Tình di của ngươi, không cần nhận ta làm mẹ nữa.”
...

Hệ Thống Bảo Công Lược Nam Chính, Tôi Lại Chọn Sai Người
Hệ thống bảo tôi phải công lược nam chính điên cuồng.
Vì vậy, tôi lo lắng từng chút một mà tiếp cận Tạ Văn Chu.
Nhưng sau khi tiếp xúc, mới phát hiện anh ta chẳng những không điên, mà còn dịu dàng, bám người như một chú chó nhỏ ngoan ngoãn.
Muốn sờ thì sờ, muốn hôn thì hôn, muốn ngủ chung cũng được.
Suýt nữa khiến tôi sa vào trong đó.
Nhưng đột nhiên, hệ thống chậm trễ kia phát ra tiếng nổ chói tai:
「Bảo cô công lược nam chính, sao cô lại chiếm được tên phản diện bệnh kiều giỏi nhất trong việc giả vờ!」
Tôi hoảng hồn thất sắc.
Lúc này mới phát hiện mình công lược nhầm người.
Vừa định bỏ chạy, quay đầu lại liền đụng phải Tạ Văn Chu.
Hắn xé bỏ lớp ngụy trang, đang giẫm lên đầu nam chính ban đầu, cười âm u bệnh hoạn:
“Chạy gì chứ?”
“Nếu chị thích kẻ điên, tại sao không bỏ tên phế vật này, thử tôi xem?”
Ngón tay ấm áp chậm rãi lướt qua môi tôi, “Tối nay nhất định sẽ để chị biết, tôi điên đến mức nào.”

Phúc Dục Khai Hoa
Phúc Dục Khai Hoa
Phu quân ta chiến tử nơi sa trường, được đưa về kinh không chỉ có di thể, mà còn có một nữ y đang mang thai, tự xưng là đang hoài cốt nhục của chàng.
Nàng ta vừa khóc vừa quỳ trước mặt ta, nói rằng chẳng cầu mong điều gì, chỉ mong sinh hạ được đứa con của chàng.
Ta gỡ tay nàng ta ra, khẽ mỉm cười:
“Chỉ là, ai dám chắc đó thật là cốt nhục của tướng quân?”
Nụ cười ta lướt qua nàng, rơi thẳng vào hư ảnh sau lưng nàng.
Là hồn phách của Quách Quân.

Biển Lặng, Sông Trong
Biển Lặng, Sông Trong
Hồi kinh ngày ấy, ta gặp lại người khuê mật năm xưa.
Nàng nắm lấy tay áo ta, dè dặt dò hỏi:
“Đã 5 năm rồi, muội cũng nên làm lành với Hầu gia đi chứ?”
Ta và Tạ Hằng từ nhỏ đã được Hoàng thượng ban hôn, môn đăng hộ đối, tình đầu ý hợp, là mối lương duyên trời định.
Thế nhưng 5 năm trước, Tạ Hằng thà chịu tội kháng chỉ vào ngục cũng không chịu cùng ta bái đường thành thân.
Hắn nói trái dưa ép không ngọt, muốn thả ta tự do, để ta được ở bên người mình yêu thật lòng.
Rồi hắn nắm tay tiểu nha hoàn bên cạnh, ép nàng ta cùng hắn bái đường.
Ta nghẹn lời không thể biện minh, ta từ khi nào có người trong lòng chứ?
Nhưng hành động vứt bỏ ấy của hắn, khiến ta không còn chốn dung thân nơi kinh thành, đành phải rời đi.
“Thực ra Hầu gia vẫn luôn nhớ thương muội, còn nói năm xưa nếu không bị muội phụ lòng, giờ này đã sớm con đàn cháu đống rồi.”
“Hắn còn nói, chỉ cần muội chịu cúi đầu, hắn lập tức bỏ vợ chính thất, rước muội về làm Hầu phủ phu nhân.”
Ta khẽ bật cười.
Muốn cưới ta, cũng phải hỏi qua phu quân và nhi tử của ta đã.
…

Ma Nhỏ Mang Tài Lộc
Nửa đêm tỉnh dậy muốn đi vệ sinh.
Không ngờ lại thấy hai con ma đang trò chuyện ngay ngoài cửa sổ.
Một bé gái nói: “Ai cũng ngủ hết rồi, chán quá đi mất.”
Một người phụ nữ trung niên đáp: “Ai bảo? Không phải vừa có một đứa mới tỉnh dậy sao.”

Hai Kiếp Làm Người
Từ lúc ta cất tiếng khóc chào đời đã biết, trong tộc từng xuất hiện một vị quý phi được sủng ái nhất lục cung.
Nghe nói, Hoàng đế yêu nàng ấy đến tột cùng, đến khi quý phi băng hà, những phi tần được sủng ái về sau, dung nhan nơi khóe mắt, giữa hàng mi đều thấp thoáng bóng dáng của nàng.
Theo năm tháng, khi ta dần lớn, tộc nhân lại vui mừng phát hiện, ta chẳng những dung mạo giống hệt nàng, mà tính tình cũng chẳng khác là bao.
Ai ai cũng nói, Tống thị một lần nữa sẽ sinh ra một vị quý phi.
Đêm trước khi ta lên đường vào kinh, a nương ôm ta mà khóc:
“Người ta đều nói, chốn cung đình là nơi ăn thịt người không nhả xươ/ng. Dù cô cô con được sủng ái, cũng chỉ là vẻ vang bên ngoài, nếu không đã chẳng yểu mệnh mà hương tiêu ngọc vẫn. Sao con lại phải tự nhảy xuống vực sâu như thế?”
Ta đương nhiên biết.
Bởi kiếp trước, ta đã ch .t thảm trong chốn thâm cung ấy.

Thiên Vị
Bạn gái tôi làm việc từ 9 giờ sáng đến 10 giờ tối, lại chỉ được nghỉ một ngày mỗi tuần.
Vậy mà mẹ cô ấy ngày nào cũng gọi điện, mỗi lần gọi là hàng tiếng đồng hồ.
Tôi nói với cô ấy:
“Mẹ em vốn dĩ chẳng thương em đâu!”
Cô ấy không phục:
“Gọi điện là cha mẹ quan tâm con cái, anh đúng là ăn không được thì chê nho xanh!”
Tôi cười nhạt:
“Không tin à? Vậy cá cược nhé!
Chỉ cần mẹ em gọi điện mà ba câu đầu không nhắc tới thằng em trai em, thì nguyên tháng lương này anh đưa hết cho em!”

Hai Quả Trứng
Lúc tham gia một chương trình tạp kỹ, tôi nấu mì gói cho em gái, nhưng nó lại khăng khăng nói tôi nấu sai cách.
“Mẹ lúc nào nấu mì cũng bỏ hai quả trứng.”
Nhưng từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ ăn mì gói có trứng.
Ngay tại chỗ, chúng tôi liền gọi điện cho mẹ.
Mẹ thừa nhận: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, sao con phải so đo thế, chị mà nhỏ mọn quá.”
Hôm đó, một chủ đề lặng lẽ leo lên top tìm kiếm, tiêu đề là:
【Thì ra lòng người vốn dĩ đã lệch, cha mẹ sẽ chẳng bao giờ công bằng trong tình yêu của họ.】

Thái Vi
Thái Vi
Sau đại thắng trở về, Hoàng thượng muốn học theo các vị Hoàng đế trong sách, bày tiệc rượu để tước binh quyền.
Nhưng khác ở chỗ, thay vì rượu, thứ hắn ta đưa cho Thẩm Hoài lại là th/i th/ể của ta, được phủ bằng tấm vải trắng.
Muội muội của ta, Hoàng hậu đương triều, nhìn chàng từ trên cao xuống.
“Nghe nói Thụy Vương và phu nhân là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm, tiếc là phu nhân bạc mệnh, không may qua đời vì bệnh nặng khi vào cung thăm ta. Giờ đây, ta và bệ hạ ban thưởng cho tướng quân mười mỹ nhân, ngàn lạng vàng để an ủi nỗi đau mất vợ, tướng quân thấy thế nào?”
Mọi người đều chờ đợi chàng run sợ, lo lắng tạ ơn.
Nhưng họ không biết rằng Thẩm Hoài từ trước đến nay chưa bao giờ là trung thần lương tướng, chàng làm tất cả những điều đó đều là vì ta.
Ấy vậy mà họ lại để chàng trở về nhìn thấy th/i th/ể của ta.