Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật

Tôi Không Còn Là Của Anh
“Cô Lâm, nếu muốn làm visa thân nhân đi cùng ra nước ngoài, cần phải là vợ chồng hợp pháp.”
Lâm Miên Miên cứng đờ, tay vẫn cầm tờ giấy chứng nhận kết hôn.
Ánh mắt của nhân viên tiếp tân nhìn cô cũng thêm phần khó hiểu.
“Theo thông tin hệ thống hiển thị, vợ của ngài Phó Tương Hằng là cô Trình Vãn, không phải cô.”
Biết được người bạn trai yêu nhau suốt năm năm đã âm thầm đăng ký kết hôn với người yêu cũ từ một tháng trước, Lâm Miên Miên không hề ngạc nhiên, trái lại còn cảm thấy như được khai sáng.
Bất chấp ánh mắt khinh thường của nhân viên, cô cầm lại tờ giấy chứng nhận giả rồi bước ra khỏi trung tâm dịch vụ hành chính.
Tùy tiện bắt một chiếc taxi bên đường, Lâm Miên Miên mở khung chat với chị họ, xóa đi tin nhắn từ chối còn chưa gửi, thay vào đó:
[Chị, em đồng ý đi Dự thị với chị.]
Mãi đến tận rạng sáng hôm sau, Lâm Miên Miên mệt mỏi trở về nhà.

Thiên Kim Bán Cá
Thiên Kim Bán Cá
Sau khi gia đình tôi phá sản, tôi bị đưa về nhà bố mẹ ruột.
Anh trai tổng tài vừa thấy mái tóc vàng chóe của tôi, hạt Phật châu trên tay rơi đầy đất.
“Cô đến đòi tiền bảo kê à?”
Tôi huýt sáo một tiếng thật dài, xắn tay áo lên, để lộ hình xăm dán: trái Thanh Long, phải Bạch Hổ.
“Anh bạn à! Nhà tôi ph/á sả/n rồi, cho tôi vay ít tiền tiêu chơi đi~”
Bố mẹ nuôi tôi vừa tạm ngưng chuyến du lịch, vội vàng quay về, vừa thấy cái khuyên mũi lấp lánh của tôi liền tối sầm mặt, biểu cảm như vỡ vụn:
“Trời ơi! Con gái nhà mình sao lại thành loại phá pháp thế này?!”

Khúc Ngẫu Hứng Mơ Màng
Khúc Ngẫu Hứng Mơ Màng
Tôi xuyên vào tiểu thuyết 18+ thể loại mệt tâm, vừa đến đã đâm thẳng vào ổ phản diện.
Tin tốt: anh nào cũng đẹp trai.
Tin xấu: thằng nào cũng không điêng thì khùng.
Nữ chính cuối cùng cũng xuất hiện, nhưng còn chạy nhanh hơn tôi:
“Một lũ bí*n thái, thích cô ta thì không thể thích tôi à?!”

Sau Khi Không Nuôi Con Thay Em Gái Vong Ân Bội Nghĩa
Sau Khi Không Nuôi Con Thay Em Gái Vong Ân Bội Nghĩa
Em gái tôi còn đang học đại học thì lại mang thai.
Mẹ tôi nói, “Đúng lúc đấy, không cần cha, giữ con. Sinh ra thì để chị con nuôi.”
Kiếp trước, bị hai người họ dỗ ngọt hết nước hết cái, tôi đồng ý.
Thế là tôi trở thành một bà mẹ đơn thân chưa chồng đã có con.
Bạn trai chia tay tôi.
Công việc thì vì chuyện chăm trẻ mà bị đuổi.
Khó khăn lắm mới nuôi nấng đứa cháu nên người, thì em gái và bố đứa nhỏ lại nối lại tình xưa, rồi kết hôn.
Họ tuổi tác lớn không thể sinh thêm, bèn muốn đón con về nuôi.
Tôi không đồng ý.
Họ bèn xúi cháu tôi, nói là tôi đã cướp nó khỏi tay cha mẹ, chính tôi đã chia cắt một gia đình hạnh phúc, khiến nó phải lớn lên trong đơn thân.
Thằng bé bị tẩy não, thừa lúc tôi không đề phòng đã đ/ẩ/y tôi từ tầ/ng m/ười bả/y xuố/ng.
Mẹ và em gái tôi tận mắt nhìn thấy mà vẫn chọn bao che, còn đứng ra làm chứng giả.
Tôi ch .t rồi.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ thản nhiên thừa kế nhà, xe, tiền bạc mà tôi dành dụm cả đời, rồi sống cuộc đời mẹ hiền con hiếu như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Oán khí ngút trời khiến tôi trùng sinh.
Trở lại đúng ngày em gái nói với tôi là nó mang thai.

Vợ Cũ Lật Mặt
Vợ Cũ Lật Mặt
Con gái đi học mẫu giáo về chui vào lòng bố nũng nịu: “Bố ơi, mua bánh cuộn Thụy Sĩ cho con đi mà?”
Chồng tôi lập tức nghiêm mặt nhìn tôi: “Hôm qua em vừa mua bánh cuộn Thụy Sĩ mà? Em không mang về cho con à?”
Con gái mặt mày ủ rũ: “Bố ăn ba cái, con ăn ba cái, hai cái còn lại bị mẹ ăn hết rồi. Mẹ là đồ tham ăn, ăn đồ ngọt của con.”
Chồng cũng giọng nặng hơn: “Anh vất vả kiếm tiền bên ngoài không phải để em phá của đâu.”
Tôi hoàn toàn chán nản, cười lạnh một tiếng, quẳng toàn bộ đồ ngọt trong tủ lạnh vào mặt hai người họ: “Ăn nhanh đi! Ăn xong ly hôn!”

Khi Ký Chủ Bỏ Mặc Gặp Phản Diện Người Cá
Khi Ký Chủ Bỏ Mặc Gặp Phản Diện Người Cá
Biết được phản diện là một nhân ngư, mỗi lần khóc sẽ rơi ra ngọc trai, tôi lập tức từ thùng rác móc lại q/ue th/ử th/ai mình vừa vứt.
Rồi đi lên sân thượng.
“Này, nhân ngư bọn anh mỗi lần sinh là mấy đứa con vậy? Ăn thức ăn cá hay bú sữa bột?”
Giang Dạ đang đứng trên tầng thượng tính nhảy lầu, nghe vậy chân loạng choạng suýt ngã từ tầng 18 xuống.
Tôi lắc đầu thở dài: “Thôi quên đi, sinh xong tôi vứt thẳng xuống biển luôn cho rồi.”
Sau này, khi đứa nhỏ chào đời, Giang Dạ đến ngủ cũng không dám, sợ tôi sẽ nhân lúc anh ta không để ý mà mang con đi “phóng sinh”.
Lần nữ chính và nam chính giận dỗi nhau rồi tìm đến tận cửa, thì anh ta đang gào lên khi nhìn bảng điểm bơi lội của con lớn:
“Con là nhân ngư đấy! Làm sao lại sợ nước chứ?!”

Rồi Cũng Có Ngày Gặp Lại
Rồi Cũng Có Ngày Gặp Lại
Sau 3 năm dây dưa với Thương Viễn, tôi mình đầy thương tích, cuối cùng chọn kết hôn với người luôn âm thầm ở bên cạnh mình là Tô Chấp Dự.
Bảy năm hôn nhân, chúng tôi có một cô con gái đáng yêu.
Tôi từng nghĩ, anh và con chính là ánh sáng cuối ngày tôi may mắn nắm được.
Cho đến khi tôi tình cờ đọc được cuốn nhật ký năm 18 tuổi của anh:
“Nếu có thể, đừng sinh con với người mình không yêu.”
Thì ra, trước kia anh không muốn có con… là vì lý do này.
Thì ra, người anh thích lại là người khác.
Thì ra, tình yêu của anh dành cho tôi, chỉ là sự tiếp cận có chủ đích.
Ngay cả con gái tôi, cũng thích người phụ nữ ấy.
Tôi quyết định ra nước ngoài.
Nhưng hôm đó, anh và con gái lại nắm tay đứng dưới nhà.
“Mẹ ơi, khi nào mẹ về nhà?”
“Vợ à, khi nào em về nhà?”

Túi Quần Anh Có Gì?
Công ty tổ chức tiệc liên hoan, ông sếp cao lãnh của tôi uống say khướt, ôm chặt lấy tôi rồi bắt đầu phát rồ lên:
“Bảo bối à, mật khẩu thẻ ngân hàng của anh là 168658, trong thẻ có năm trăm triệu, mật khẩu thanh toán là 990203, mật khẩu điện thoại là 980980, trong túi quần còn có năm chục nghìn tiền mặt…”
Một kẻ tham tiền như tôi đột nhiên cảm thấy trời lạnh cắt da, chỉ muốn thò tay vào túi quần anh ta để… sưởi ấm.
Không ngờ chưa kịp mò thấy tiền, đã sờ phải một thứ cứng cứng lạ lạ…
Tôi: “?”
Gì vậy trời?
Ngay giây tiếp theo, ông sếp bụng dạ khó lường nở một nụ cười mờ ám, ép tôi vào góc giường, ánh mắt lạnh lẽo, giọng khàn khàn dụ dỗ:
“Bảo bối, một đường đi thẳng vào tim anh, được không?”

Ly Hôn Rồi, Tôi Bay Như Gió
Tôi bắt gặp sếp tổng công ty và cô thư ký đang đút vịt quay cho nhau ăn.
Sau đó, cô thư ký đỏ mặt dúi vào tay tôi một bao lì xì to tướng:
“Phí bịt miệng đấy.”
“Chị cứ yên tâm, đợi em làm bà chủ rồi, sẽ tăng lương cho chị.”
Tôi lặng lẽ tháo nhẫn cưới sau lưng, chúc cô ta sớm toại nguyện.
Buổi tối, sếp nhìn vào ngón tay trần của tôi, lạnh lùng hỏi:
“Nhẫn đâu?”
Tôi ngẫm nghĩ rồi đáp:
“Chắc… rơi vào bồn cầu rồi.”

Hai Thế Giới
Hai Thế Giới
Tôi là đứa nghèo rớt mồng tơi, chỉ mong tìm được chỗ nào thuê càng rẻ càng tốt.
Anh môi giới nói như pháo rang, nước bọt bay tứ phía, hăng say giới thiệu:
“Căn này đang có khuyến mãi: nhà không thang máy giảm 20%, nhà cũ kỹ thì giảm 50%, nhà từng có người mất thì giảm 70%, mà nếu mất kiểu thê lương ám ảnh thì… chỉ còn đúng 10% giá ban đầu!”
Tôi gật đầu như gà mổ thóc, hớn hở hỏi:
“Có căn nào vừa cũ nát, không thang máy, chủ mất thảm khốc không anh?!”
Và thế là tôi dọn vào chốn ở mới. Giá thuê mỗi tháng: âm 3.000 tệ.
Vâng, bạn không nghe nhầm đâu – bên môi giới trả thêm tiền cho tôi.
Đêm đầu tiên.
Vòi nước trong nhà vệ sinh bỗng dưng ào ào chảy như sông mùa lũ.
Đèn phòng ngủ nhấp nháy như sàn disco, tắt mở liên tục.
Không chịu được nữa, tôi bật dậy, gắt lên với cái bóng lập lờ trong góc phòng:
“Điện giá thương mại: một tệ hai một số đó nha!”
“Nước cũng không rẻ đâu: năm tệ rưỡi một khối!”
“Tiền mấy thứ đó, anh tính trả giùm tôi hả?!”