Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật

Đào Hoa Lại Nở Một Mùa Xuân
Từ nhỏ, ta đã là chiếc đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau biểu ca.
Tận mắt thấy hắn lần đầu gặp công chúa, mặt đỏ bừng như người say nắng.
Cũng thấy hắn và công chúa hẹn hò trong rừng trúc, tình ý nồng nàn, như trời đất cũng nghiêng lòng.
Năm ta mười sáu tuổi, công chúa bị ép đi hòa thân, hắn liền đính hôn với ta.
Hắn bảo ta chờ, nói sẽ tìm cách hủy bỏ hôn ước.
Thế nhưng hai năm sau, hôn lễ vẫn cử hành đúng hẹn.
Đêm động phòng hoa chúc, hắn khoác giáp xuất chinh, quay về lại mang theo người trong lòng.
Ta nói:
“Vừa mới thành thân đã hòa ly, ta khó mà tái giá. Huynh có thể giới thiệu vài vị tướng quân dưới trướng cho ta được không?”
Hắn cười lạnh:
“Muội tính toán thật chu toàn.”

Vạn Sự Hữu Duyên
Vạn Sự Hữu Duyên
Tôi trọng sinh sau kỳ thi đại học. Lần này, tôi sẽ không quay lại lớp học, cũng sẽ không ở bên Hàn Thanh nữa.
Tôi và Hàn Thanh là thanh mai trúc mã, nhà ở cạnh nhau, lớn lên cùng nhau, cùng học cùng chơi. Ba mẹ anh ấy hay đùa:
“Du Du sau này làm con dâu của dì đi.”
“Dì nhất định sẽ thương Du Du.”
Lúc ấy tôi chỉ biết đỏ mặt im lặng, còn Hàn Thanh luôn thản nhiên, chưa bao giờ đáp lời.
Tôi hiểu anh ấy chưa từng thích tôi đến mức đó.
Sau kỳ thi đại học, chúng tôi cùng vào trường A, thuận lợi tốt nghiệp, đi làm vài năm, rồi dưới sự tác hợp của hai bên gia đình, kết hôn.
Tôi cứ ngỡ rằng mọi thứ là chuyện đương nhiên, ai ngờ lại là tiếc nuối suốt đời của anh.
Phải nói thật, Hàn Thanh là một người chồng tốt, người cha mẫu mực.
Sau khi cưới một năm, chúng tôi có con. Anh chăm lo chu đáo, không tăng ca, về nhà đúng giờ, sẵn sàng chia sẻ việc nhà, hiếu thuận với ba mẹ tôi, ai nhìn vào cũng khen ngợi.
Con gái ra đời, mọi bước trưởng thành đều có anh bên cạnh.
Anh luôn cẩn thận, chu đáo hoàn hảo ở mọi khía cạnh.
Bởi vì anh là người có trách nhiệm, được dạy dỗ tử tế.

Người Giữ Lửa Núi Rừng
Người Giữ Lửa Núi Rừng
Sau khi cha mất, tôi quyết định ly hôn với người chồng là đại đội trưởng của mình, và ở lại ngôi làng nhỏ này mãi mãi.
Ngày đầu tiên, tôi lừa anh ta ký vào đơn ly hôn.
Ngày thứ năm, tôi nộp đơn xin nghỉ việc tại đơn vị cũ.
Ngày thứ bảy, tôi nấu một bàn cơm ngon để chia tay tất cả bạn bè.
Lục Việt Xuyên nhíu mày, trách móc tôi vì sao lại nấu món mà thanh mai của anh ta không thích ăn.
Tôi đứng dậy, nâng ly rượu kính cô ta:
“Từ nay về sau, giữa tôi và Lục Việt Xuyên, không còn quan hệ gì nữa.”
Nửa tháng sau, tôi gặp lại Lục Việt Xuyên đang trở về từ một nhiệm vụ.
Chỉ là lần này, gió chiều quê thổi hồng đôi mắt anh.

Tôi Không Cần Cứu Rỗi
Tôi Không Cần Cứu Rỗi
Anh trai của chồng tôi vừa qua đời, vậy mà chồng tôi, không thèm hỏi ý kiến tôi đã ngang nhiên đưa chị dâu đang mang thai về nhà để “dưỡng thai”, thậm chí còn ép tôi nghỉ việc ở nhà chăm sóc cô ta.
Tôi không đồng ý.
Chị dâu liền khóc lóc đòi nh/a/y l/ầ/u, còn quay sang chồng tôi mà nức nở:
“Cuộc hôn nhân ba người này chật chội quá… Đã không còn chỗ cho em trong căn nhà này nữa, vậy thì để người dư thừa như em ch .t đi cho xong!”
Chồng tôi không những không dỗ dành tôi mà còn tát tôi một cái trời giáng, rồi ép tôi phải xin lỗi chị dâu.
Tôi nghe lời anh ta, cúi đầu xin lỗi.
Rồi sau đó, tôi cũng đưa bạn trai cũ về sống chung, nở nụ cười nhẹ nhàng với hai người kia:
“Đừng lo, ba người thì hơi chật, nên tôi kiếm thêm người nữa, bốn người chơi mạt chược là vừa.”

Cứu Rỗi Thái Tử Bệnh Kiều
Cứu Rỗi Thái Tử Bệnh Kiều
Cứu rỗi Thái tử bệnh kiều thành công, hệ thống ân chuẩn cho ta hồi gia.
Ta hân hoan từ biệt hắn:
“Ngày mai ta sẽ về nhà rồi, sau này chàng phải làm một minh quân cho tốt nhé.”
Hắn cụp mắt đáp lời, sai người tiễn ta hồi cung.
Hôm sau, ta sung sướng tỉnh giấc trên chiếc giường nhung êm ái, thì hệ thống lại báo lỗi:
【Cảnh báo cảnh báo!! Hắc hóa giá trị của Tiêu Dục đạt 200%! Kích hoạt cứu rỗi lần hai!】
Ta bị đưa về cổ đại một lần nữa — nhưng lần này, đã mười năm trôi qua, Thái tử bệnh kiều năm nào nay đã hóa thành bạo quân.
Ngay khoảnh khắc ta xuất hiện, hắn vừa xử tử một nữ tử dám nịnh bợ.
Hắn cụp mi mắt, giọng điệu ôn nhu:
“Ai cho phép ngươi dùng gương mặt của nàng để quyến rũ trẫm?”

Hôn Nhân Thời Tiền Tệ
Mười năm hôn nhân, cuối cùng tôi cũng được “vị tiểu tam sinh viên trẻ trung” của chồng ghé thăm.
Cô ta ôm bụng bầu, cười nhạt đầy ẩn ý:
“Có con gà mái già không đẻ được trứng, lại cứ ôm khư khư ổ gà nhà hào môn.”
Tôi vừa đưa tay vuốt lại mấy sợi tóc lòa xòa thì Chu Thành Huy đã vội nghiêng người che chắn cho cô ta.
Phản ứng nhanh như chớp khiến tôi không nhịn được bật cười.
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta, từng chữ rạch rõ ràng:
“Con gà non mới anh nuôi? Tươi quá nhỉ. Còn anh? Gà trống già?”
Anh ta không dám cãi, chỉ đứng yên chắn trước cô gái mềm yếu kia.
Tốt lắm.
Anh ta quên rồi à? Quên mình đã từng là “tiểu Chu” thế nào mới leo lên làm “Tổng Giám đốc Chu”?
Vậy thì… để tôi giúp anh trở lại điểm xuất phát.

PHƯƠNG TIỂU VIÊN
Ta là thiếp thất do lão phu nhân cố ý mua về, nhằm đối đầu với con dâu bà — Thẩm thị.
Thế nhưng, Thẩm phu nhân chẳng những không hề làm khó ta, còn ban cho ta một gian phòng ấm áp, mỗi ngày đều có chân giò kho thơm nức mũi.
Lão phu nhân thường gửi thư tới, hỏi ta có tận lực khiến Thẩm phu nhân bực bội hay không.
Ta hồi âm rằng: “Mọi sự đều nằm trong lòng bàn tay.”
Vậy mà bà vẫn không yên tâm, đích thân tới phủ xem xét.
Vừa đến nơi, liền trông thấy phu nhân đang cầm một cây thước tre nhỏ, chuẩn bị đánh ta.
Lão phu nhân liền cười híp mắt, buông lời đầy hài lòng:
“Phải phải phải, tốt nhất là giận quá mà ngã một cú, để cái thai trong bụng rơi ra ngoài luôn!”
Lão phu nhân cười vui vẻ bỏ đi, chỉ là vì tai đã kém, nên chẳng nghe rõ lời Thẩm phu nhân nói phía sau:
“Phương Tiểu Viên, ngươi thật có bản lĩnh đấy! Ba nha hoàn cũng chẳng giữ nổi chân ngươi lẻn vào bếp ăn vụng. Cứ ăn cho đầy bụng đi, rồi để xem ta còn có mời đại phu đến bắt mạch cho ngươi nữa hay không!”
...

108 Lời Cầu Hôn, 8 Năm Tù Giam
108 Lời Cầu Hôn, 8 Năm Tù Giam
Sau lần cầu hôn thứ 108 của Giang Yến Thâm, cuối cùng tôi cũng đồng ý lấy anh ta.
Tối hôm nhận giấy đăng ký kết hôn, tôi nhận được một đoạn video gửi đến từ một người ẩn danh.
Trong video, Giang Yến Thâm đang quỳ trên nền đá cẩm thạch giữa trung tâm thương mại, trước mặt anh là một người phụ nữ mặc váy trắng.
“Nhược Tuyết, anh sai rồi, xin em đừng rời xa anh.” Giọng nói của anh vang vọng rõ ràng trong không gian trống trải của trung tâm.
Xung quanh là đám đông tụ tập quay video, trong phòng livestream có người để lại bình luận:
“Chậc chậc, ngày cưới đã quỳ gối trước người phụ nữ khác, tên này đúng là cặn bã.”
“Lâm Nhược Tuyết là ai vậy? Không phải Giám đốc Giang mới cưới hôm nay à?”
“Anh em ơi, đặt cược nào, đoán xem tối nay Giám đốc Giang ngủ với ai!”
….

Em Gái Tôi Không Phải Để Làm Nhục
Em Gái Tôi Không Phải Để Làm Nhục
Ngày em gái lấy chồng, bố chồng yêu cầu em ch/ui qua đ/ũng quầ/n chú rể:
“Ch/ui q/ua đũ/ng qu/ần chú rể, mới mong làm vợ ngoan trong tương lai.”
Nhà trai lập tức hiểu ý, nhao nhao phụ họa.
Ngay cả em rể – người mà ngày thường luôn tự nhận là thật thà – cũng đứng về phe họ, nói em tôi đừng làm mất vui.
Nhìn em gái tôi – một đứa từng mù quáng vì yêu – hối hận đến mức suýt khóc, tôi liền đứng dậy, lấy một cái chậu than khổng lồ ra, khóa trái cửa.
Sau đó cầm mâm cưới đ/ậ/p th/ẳng vào đầu chú rể cho tỉnh táo lại.
“Tụi tôi ở đây cũng có tập tục: chú rể phải chân trần bước qua chậu than, trừ xui xẻo và đốt vía tiểu nhân.”
“Bước đi, bắt đầu từ chú rể.”
“Ai không bước thì đừng hòng ra khỏi cửa ngày hôm nay.”

Nếu Được Lựa Chọn Lần Nữa
Nếu Được Lựa Chọn Lần Nữa
Năm thứ 5 sau khi kết hôn với Trạch Mục, giấy chứng nhận kết hôn của chúng tôi hết hạn.
Cục điều tra hôn nhân đến hỏi tôi và Trạch Mục có đồng ý gia hạn hôn nhân không.
Nếu cả hai người đều đồng ý, cuộc hôn nhân sẽ được kéo dài thêm 5 năm nữa.
Còn nếu một trong hai không đồng ý, cuộc hôn nhân đó sẽ tự động mất hiệu lực.
Trạch Mục mặt không cảm xúc, dửng dưng nói với người của cục điều tra:
“Tôi đồng ý gia hạn.”
Tôi nhìn anh ta.
Từ ngày cưới tôi, dường như rất hiếm khi tôi thấy anh ta cười.
Trước khi cuộc điều tra bắt đầu, tôi còn nghe thấy anh gọi điện cho Toàn Uyển, hỏi cô ta lần kiểm tra hôn nhân này có muốn gia hạn với chồng không.
Tôi không biết Toàn Uyển đã trả lời thế nào.
Nhưng sau cuộc điện thoại, Trạch Mục như khúc gỗ, ngồi bất động trên sofa suốt cả đêm.
Và hôm nay, anh ta chọn gia hạn hôn nhân với tôi.
Anh ta chắc chắn rằng tôi sẽ không bao giờ rời bỏ anh ta.
Rằng tôi mãi mãi là lựa chọn dự phòng mà anh ta có thể quay lại bất cứ lúc nào.
Tôi nhìn anh ta.
Không hiểu sao lại bật cười.
Sau đó tôi ngẩng đầu lên, nói với người của cục điều tra hôn nhân:
“Xin lỗi, tôi không gia hạn.”