Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật

Mười Năm Làm Vợ
Mười Năm Làm Vợ
Năm thứ mười sau khi kết hôn, Thẩm Yến Lễ ngoại tình.
Anh ta bao trọn một khu trượt tuyết chỉ vì cô gái nhỏ đó nói muốn ngắm tuyết.
Anh ta tưởng mình che giấu rất giỏi, có thể ung dung hưởng thụ phúc khí của một kẻ có nhiều phụ nữ.
Nhưng anh ta không biết, chiếc thẻ anh ta dùng để thanh toán chính là thẻ phụ được tôi liên kết, và ông chủ đứng sau khu trượt tuyết kia… cũng là tôi.
Còn cô con gái luôn sùng bái anh ta, suốt ngày nũng nịu gọi “ba ơi ba à”, lúc này đang nằm trong lòng tôi, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào màn hình camera giám sát trong khu trượt tuyết.
“Con đang nghĩ năm sau nên tặng ba loại hoa nào.”
“Hoa cúc trắng hay hoa cúc vàng thì hợp hơn hả mẹ?”

Trả Anh Về Với Gió, Mẹ Con Em Có Nắng
Trả Anh Về Với Gió, Mẹ Con Em Có Nắng
Tôi từng nghĩ mình đã gả cho tình yêu, có được cuộc hôn nhân hoàn hảo nhất thế gian.
Chồng tôi, Trần Mặc, là một người đàn ông thành đạt ngoài xã hội, là người chồng dịu dàng chu đáo trong gia đình.
Con gái chúng tôi bé Nhạc Nhạc thông minh đáng yêu. Gia đình ba người của tôi, lẽ ra nên là hình mẫu của hạnh phúc.
Cho đến ngày Quốc tế Thiếu nhi mùng 1 tháng 6 đó, tôi lái xe chở Nhạc Nhạc đi chơi công viên với lòng đầy háo hức.
Một cú phanh gấp chói tai tôi đâm vào đuôi xe phía trước.
Chiếc xe tôi đâm trúng, là chiếc Cayenne màu đen quen thuộc của chồng tôi, Trần Mặc.
Nhưng người ngồi ở ghế phụ lại không phải tôi, cũng chẳng phải bất kỳ nữ đồng nghiệp nào tôi từng gặp ở công ty.
Mà là một cô gái trẻ trang điểm tinh tế, nụ cười còn rực rỡ hơn cả ánh nắng.
Khoảnh khắc đó, giấc mộng cổ tích tôi đã vun vén suốt bảy năm… tan tành.

Ba Mùa Xuân Rực Nắng
Ba Mùa Xuân Rực Nắng
Ba tôi mất tích trên đường đem bán con trâu già duy nhất trong nhà để mua áo ngực cho mẹ kế.
Một tháng sau, ông trở về từ dưới vực, mình đầy thương tích. Ông còn nhớ tôi, nhưng lại quên mất người vợ trẻ mà ban đêm không rời nửa bước.
Mẹ kế đóng cửa phòng, đòi ông đưa sổ tiết kiệm.
Chẳng mấy chốc bà khóc lóc lao ra ngoài, đến cả tiền sính lễ chưa trả cũng không thèm lấy nữa.
“Ba mày đúng là thứ không ra gì! Thân tàn ma dại như vậy rồi mà vẫn còn định làm chuyện đó với tao—”
Trên áo bà một mảng đỏ loang lổ, nhìn như dính máu, lại giống như thịt vụn.
Mẹ kế bỏ đi, người đánh tôi ít đi một, ban đầu tôi còn thấy nhẹ nhõm.
Nhưng rồi tôi nhanh chóng phát hiện, ba có gì đó không đúng.

Thiên Hạ Của Thục Nữ
Thiên Hạ Của Thục Nữ
Thành hôn 4 năm, Quý Tu lại nuôi một ngoại thất ở trang tử.
Ta bình tĩnh đề xuất hòa ly.
Hắn kinh ngạc, tức thì nổi giận.
“Ta vẫn nể tình nghĩa phu thê, chưa từng đưa nàng ấy vào phủ, đều là nữ nhân, sao ngươi lại không dung người như thế! Ôn gia sớm đã suy bại, người nên tự biết thân biết phận, ngươi tưởng ngươi còn là thiên kim cao môn khiến người người ngưỡng mộ năm nào sao?”
Hắn cười lạnh bỏ đi.
Từ đó dọn ra trang ngoài, công khai ra vào với tiểu thiếp kia, còn rầm rộ chuẩn bị nghi lễ bình thê, lại buông lời cuồng vọng giữa bữa tiệc cười đùa:
“Đến lúc đó chén trà bình thê ấy, nàng uống cũng phải uống, không uống cũng phải uống.”
Mọi người đều nhìn ta cười nhạo.
Ta hoàn toàn chẳng bận tâm, bận rộn thu xếp mọi việc còn dang dở.
Chỉ vì mới không lâu trước, có thư từ Kiềm Châu đưa đến.
Phụ thân cùng huynh trưởng được minh oan, chẳng bao lâu nữa sẽ vào kinh, được Hoàng đế ban thưởng.

Trở Về Năm 1999: Làm Học Bá Vì Con Gái
Trở Về Năm 1999: Làm Học Bá Vì Con Gái
Tôi nghỉ việc hơn 2 năm để kèm con học, vậy mà con gái tôi thi đại học chỉ được 200 điểm.
Tôi sốc đến mức nghẹn thở, ngất xỉu luôn tại chỗ.
Lúc mở mắt ra, mẹ tôi đang dùng ngón tay chọc vào trán tôi:
“200 điểm? Mễ Tiểu Lộ, con là heo à? Heo học ba năm chắc cũng không thấp đến thế đâu!”
Khoan đã, câu này… sao nghe quen thế? Chẳng phải tôi vừa mắng y chang thế với con gái mình sao?!

Cưới Ai?
Cưới Ai?
Và sau bảy năm yêu đương dài lâu với Bùi Vân Châu, cuối cùng chúng tôi cũng đã định ngày kết hôn.
Thế nhưng, ngay đêm trước ngày cưới, người con gái trong lòng Bùi Vân Châu – Diệp Thính Tuyết bị bắt gặp say xỉn ngoài phố, bị người ăn xin kéo vào trong ngõ, và cảnh đó bị quay video đăng lên mạng.
Bùi Vân Châu lại dùng khả năng của mình, nhanh chóng thay mặt Diệp Thính Tuyết trong video bằng khuôn mặt của tôi, rồi cho đội quân mạng nói rằng tôi trước ngày cưới thì ăn chơi trác táng, đó là quả báo.
Anh ta nói với tôi:
“Không thể phá hoại hình ảnh trong sáng thuần khiết của Diệp Thính Tuyết được. Dù sao thì em cũng sẽ cưới anh rồi, hình tượng gì không quan trọng, anh không chê, sẽ cưới em như thường.”
Tôi cười tức giận, xé rách bộ váy cưới, “Tôi không cưới anh nữa.”
Anh ta khinh bỉ nói:
“Không cưới anh thì cưới ai? Ngoài anh ra ai thèm lấy em?”
Tất nhiên là có người muốn.
Chính là kình địch của anh ta, Tổng Giám đốc Cố.
Người bạn học tiểu học từng nói dù lúc nào cũng có thể cưới tôi.

Hết Mình Cũng Chỉ Vì Em
Hết Mình Cũng Chỉ Vì Em
Trong giờ học, tôi cố tình nhắn tin cho vị giáo sư dạy thay:
“Chồng à, tối nay có thể ‘bịch bịch bịch’, nhưng mà chỉ cần anh cười thôi là coi như vô hiệu.”
Khóe môi người đang đứng trên bục giảng khẽ cong lên.
…
Tối đó, tôi tức giận mắng anh không tuân theo luật chơi.
Giáo sư thì chậm rãi mở một hộp bcs siêu mỏng 0.01 mới toanh.
“Anh cười rồi thì đúng là vô hiệu thật mà.”
Tôi: “??”

Tôi Không Làm Cơm Tình Thương Nữa
Tôi Không Làm Cơm Tình Thương Nữa
Tôi nấu cơm miễn phí cho các cụ già trong làng đã ba năm nay.
Mỗi ngày một bữa tối, có thịt có rau, nhà nào có trẻ nhỏ bị bỏ lại thì tôi sẽ phần thêm một suất.
Ba năm qua, chưa từng lấy của họ một xu.
Chi phí nấu nướng đều do tôi quay video ngắn, livestream kiếm tiền để trang trải.
Hôm đó, như thường lệ, tôi nấu xong nồi giò heo lớn, đợi các cụ đến nhận cơm.
Không ngờ lại đợi được ông trưởng thôn mới nhậm chức, dẫn theo một đám người khí thế hừng hực đến trước mặt tôi.
“Cô đã quay video người già trong làng suốt ba năm nay để kiếm tiền, vậy số tiền đó lẽ ra phải chia cho cả làng chúng tôi!”
Tôi giải thích: “Tôi đâu có không bỏ công sức đâu, ngày nào tôi cũng tự tay nấu cơm, làm đồ ăn ngon cho các cụ mà.”
Bọn họ nổi giận: “Trưởng thôn đã nói rồi! Cái kiểu nấu cơm này của cô chỉ là làm bộ tốt bụng, thực chất là để câu view! Tiền cô bỏ túi hết, còn người già trong làng bị quay lên thì không được một đồng nào!”
Ngay sau đó, họ đập luôn bộ đồ nấu của tôi, còn vứt nồi giò heo tôi mất ba tiếng để nấu đi.
Họ còn tuyên bố: nếu tôi không chia tiền cho dân làng thì không được phép tiếp tục nấu cơm kiếm tiền nữa.
Mà cũng tốt thôi, làm ba năm rồi, tôi cũng mệt rồi.
Tôi cũng muốn xem vị trưởng thôn mới này sẽ làm cách gì để lo cho các cụ già neo đơn trong làng.

Đồ Của Tôi Ai Dám Lấy?
Đồ Của Tôi Ai Dám Lấy?
Mẹ kế thừa lúc chồng tôi ngủ say, lén leo lên giường hắn.
Nhưng bà ta đâu biết, chồng tôi là kiểu người bệnh hoạn kiểm soát cực mạnh, dù ngủ rồi cũng phân biệt được có phải tôi hay không.
Hắn mở mắt ra, một cú đá đạp mẹ kế lăn xuống đất: “Cút, bà mà cũng xứng dùng đồ của cô ấy à?”
Mẹ kế sững sờ.
Chồng tôi quay đầu nhìn tôi, vẻ tội nghiệp: “Vợ ơi, anh thấy bẩn quá, cần được khử trùng.”

Bạn Trai Đem Chó Của Tôi Tặng Cho Bạch Nguyệt Quang
Bạn Trai Đem Chó Của Tôi Tặng Cho Bạch Nguyệt Quang
Bạn trai tôi dắt chó đi dạo, lại làm lạc mất nó.
Hắn còn thản nhiên nói:
“Khương Lạc tự nhiên cắn anh, con chó này không nuôi nổi nữa.”
Tôi và hắn cãi nhau một trận nảy lửa.
Đột nhiên, trên màn hình hiện lên hàng loạt dòng chữ:
【Chó của nữ phụ bị nam chính tặng cho nữ chính mù làm chó dẫn đường, sắp bị xe đ/â.m ch /t rồi!】
【Gấp lắm rồi! Nếu nữ phụ nhìn được dòng chữ này thì tốt quá! Mau đến công viên cổng nam khu Rung Cảnh!】
【Đáng ghét thật! Nếu là truyện ngôn tình thông thường thì tôi còn hóng được, chứ đem chó người ta nuôi bao năm đi tặng người khác, nam chính đúng là cặn bã!】
【Hu hu hu! Chó con không thể rời xa mẹ nó được!!】
Tôi lập tức túm lấy chìa khóa xe, lao ra ngoài.
Ai nói mấy dòng chữ hiện lên kia là vô dụng?
Tôi thấy vẫn có nhiều người tốt lắm!