Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật

Xuân Nương
Xuân Nương
Phu quân tử trận, ta nhặt được một nam nhân.
Nam nhân kia ngây ngô khờ dại, song lại mang một thân sức lực, giúp ta làm không ít việc, chắn không ít tai ương.
Rõ ràng thân thể cao lớn cường tráng, vậy mà cứ thích theo sau lưng ta, miệng gọi không ngừng: “Xuân nương, Xuân nương.”
Mãi đến khi người phủ Lạc Ninh hầu tìm đến tận cửa, ta mới biết, hắn là thế tử hầu phủ thất lạc bấy lâu.
Sau khi nối lại dược vật đặc chế quý giá, đầu óc hắn dần tỉnh táo.
Không chút do dự, đêm ấy hắn liền rời khỏi nơi này.
Ta tìm đến hầu phủ, lại bị gã tiểu đồng khinh rẻ đuổi ra ngoài.
“Thế tử nhà ta nói, chẳng quen biết Xuân nương nào cả.”
Hắn không nhận ra ta…
Ta lại thở phào một hơi.
Vài hôm trước, ta nhận được thư từ Bắc Cương gửi đến, nói rằng phu quân ta chưa ch.t, ngược lại còn lập được quân công, trở thành thiên phu trưởng.
Ta phải đi tìm chàng.
Bắc Cương non cao đường hiểm, ta cần có lộ phí: “Thế tử nhà ngươi ăn không ít lương thực của ta, phiền đưa cho ta hai lượng bạc.”
“Cho ta hai lượng bạc, từ nay về sau, ta và thế tử nhà ngươi, ân đoạn nghĩa tuyệt.”

Khi Người Vợ Không Tha Thứ
Khi Người Vợ Không Tha Thứ
Chồng tôi muốn ly hôn.
Anh ta đưa ra hai lựa chọn:
Một, nếu muốn giành quyền nuôi con thì phải ra đi tay trắng.
Hai, nếu từ bỏ quyền nuôi con, anh ta sẽ chia cho tôi một nửa tài sản.
Ở kiếp trước, tôi từ bỏ tài sản, chọn dắt con trai đi. Kết quả thân bại danh liệt, cuối cùng ch .t cóng ngoài phố không một bóng người.
Kiếp này, tôi không muốn chọn gì cả, cũng chẳng ly hôn. Tôi sẽ kéo dài thời gian, chờ anh ta bệnh ch .t là được rồi.

Chân Long Thiên Nữ
Chân Long Thiên Nữ
Nương ta là rồng, đẻ hai quả trứng và ta.
Bà nhận ra hai quả trứng, nhưng không nhận ra ta, tưởng ta là ký sinh trùng, liền ngậm lấy rồi ném đi.
Mãi đến khi đột nhiên nhớ ra bản thân từng nằm với một kẻ hai chân, bà mới lập tức trong đêm quay lại, nhặt ta về.

Kiếp Này Không Còn Tiếc Nuối
Kiếp Này Không Còn Tiếc Nuối
Kiếp trước, phu quân sau khi khải hoàn trở về đã dùng quân công cầu hôn nữ tướng quân, muốn nàng ta làm bình thê, còn bắt ta bỏ tiền chuẩn bị sính lễ cho hắn.
“Ta và Lăng Thu tình đầu ý hợp, sính lễ tất nhiên phải chọn thứ tốt nhất, tuyệt đối không thể qua loa với nàng ấy.”
Phu quân và phụ mẫu hắn ta một người hát mặt đỏ một người hát mặt trắng, cùng nhau khống chế và lừa gạt ta, lôi hết của hồi môn ta mang theo để bù đắp cho nhà chồng.
Ta từng cho rằng chỉ cần chịu đựng nhẫn nhịn thì sẽ đổi được tấm chân tình của hắn, nào ngờ lại bị phụ mẫu hắn và hắn giày vò cả một đời, cuối cùng ch:ết thảm trong cô độc.
Sau khi trọng sinh, ta trở về đúng ngày hắn khải hoàn hồi kinh.
Ta lập tức vào cung, cầu xin Hoàng thượng ban cho ta và hắn được hòa ly.
Kiếp này, kẻ ngu tình si ngốc ấy, ai muốn làm thì cứ làm!

Chúng Ta Đã Từng
Chúng Ta Đã Từng
Chồng tôi đã ch .t.
Bởi vì mối tình đầu của anh ta 44.
Trước khi đi, cô ta để lại một bức thư: “Giá như kiếp sau có thể làm vợ anh thì tốt biết mấy.”
Khi đó, Lục Kim An vẫn điềm nhiên như không.
Nhưng tối hôm đó, tôi nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Đẩy cửa bước vào, tôi thấy anh nằm bất động trong bồn tắm đầy nước.
Bên cạnh là một bức thư viết ngoáy nguệch ngoạc:
“Được, anh đến tìm em.”
Kết hôn 5 năm, tôi không ngờ Lục Kim An lại yêu cô ta sâu đậm đến vậy.
Mở mắt ra, tôi quay về thời cấp ba.
Tôi nhìn Lục Kim An đang nghiêm túc làm đề dưới chiếc quạt trần trong lớp học, nói:
“Nói cho cậu một bí mật nhé, Lâm Đường chính là vợ tương lai của cậu đấy.”

Yêu Kiểu 502
Yêu Kiểu 502
「Chùm nho tím này đúng là giống cô thật đấy… vừa đen vừa to。」
Tôi khen thân hình nóng bỏng của vợ bạn mình trong phòng xông hơi.
Ai ngờ lúc ăn cơm, cô ta lại buông câu đó ngay trước mặt bao người.
Cả bàn ăn lập tức im phăng phắc, chồng tôi thì chỉ cúi đầu ăn cơm lia lịa.
Tôi chậm rãi lau miệng:
“Nếu không phải cái mặt cô vẫn còn dán cái mác thẩm mỹ, chỉ nhìn mỗi cái bụng thôi thì tôi còn tưởng là chó Shar Pei đấy.”
Chồng tôi đột nhiên ném mạnh đũa xuống bàn:
“Em so đo với Thanh Thanh làm gì? Cô ấy từng sinh con rồi mà!”
Tôi hoảng hốt đưa tay che miệng:
“Trời ơi, xin lỗi nha, em đâu biết đứa bé là của anh.”

Một Đời Không Quay Đầu
Một Đời Không Quay Đầu
Ngày ta cùng phu quân trở về Thiên giới, ta mang thai song thai.
Ta không nói gì, chỉ muốn dành cho chàng một bất ngờ.
Về đến Thiên giới, Bạch Nguyệt Quang của chàng Thánh nữ đến tìm ta, bị thương ở mắt.
Phu quân khẳng định ta vì ghen tuông mà cố ý hãm hại.
“Chỉ Lan là Thánh nữ Thiên giới, lương thiện thuần khiết, sao có thể vu oan ngươi?”
“Quả nhiên là người phàm hạ tiện, thủ đoạn bẩn thỉu!”
Chàng tự tay m…ó..,c mắt ta để tạ tội cho Thánh nữ.
Sai người giam giữ nghiêm ngặt, chỉ cho ta ăn đồ thừa cơm cặn.
Ta mang song thai, không đủ dinh dưỡng, đau đớn co quắp.
Ta cầu xin vì đứa trẻ, nhưng chàng lại nói ta không từ thủ đoạn.
“Tam đại đơn truyền của Thiên tộc ta, một phàm nhân như ngươi có thể mang thai song thai sao?”
“An Lạc, ngươi đúng là không thấy quan tài không đổ lệ, đến giờ còn dám lừa ta!”
Chàng sai người cắt luôn khẩu phần của ta, đến cả cơm thừa cũng không cho.
Để sống sót, ta đành tranh ăn với chó.
Cho đến ngày chàng cưới Thánh nữ, bắt ta người vợ phàm nhân đến hành lễ.
“Bắt An Lạc lăn đến đây, hành lễ thiếp thân với Chỉ Lan. Nếu nàng biết lỗi, thì cho người mang cơm đến.”
Cả điện hoảng sợ.
Bởi vì đường lên Tru Tiên Đài đã nhuộm đỏ bởi máu ta.

Mối Tình Kẹo Ngọt
Mối Tình Kẹo Ngọt
Tôi mất trí nhớ.
Mở Douyin ra, thấy nickname tài khoản là:
【Vợ nhỏ nhà Lâm Thành】.
Ơ… Vậy là tôi có chồng rồi à?
Tối đó, tôi lập tức thu dọn hành lý, kéo vali đến thẳng nhà Lâm Thành.
Vừa vào cửa đã nhào tới ôm anh, giọng dẻo quẹo đáng yêu:
“Chồng ơi~ Em muốn hun hun, ôm ôm, bế bổng lên cao cao~”
Lâm Thành: “…”
Một tháng sau khi “chung sống”, cô bạn thân kéo tôi ra nói như không tin vào tai mình:
“Cậu… cậu cưa đổ được Lâm Thành thật hả?”
Tôi chớp mắt, ngơ ngác:
“Ơ? Không phải anh ấy là chồng tớ à?”
Bạn thân sặc nước:
“Có khi nào cậu đơn phương không đó?”
Tôi đơ người.
Lập tức mở lại Douyin.
Lướt xuống, là hàng loạt clip quay trộm:
Lâm Thành đang ăn, đang làm việc, đang chơi bóng rổ…
Chết thật, góc quay nào cũng là góc nhìn của “kẻ yêu thầm”.

Tương Lai
Tương Lai
Đêm trước buổi phỏng vấn chọn vũ công chính của đoàn ballet, tôi bị một nhóm côn đồ chặn đường.
Khi cảnh sát đến, tôi đã ngồi bệt dưới đất, tuyệt vọng đến tột cùng.
Bố người bố tổng tài của tôi vì bỏ lỡ cuộc gọi cầu cứu của tôi, đã ôm tôi khóc nức nở, miệng không ngừng lặp đi lặp lại rằng nhất định sẽ khiến đám côn đồ đó phải trả giá đắt.
“Ôn Noãn, đừng sợ, bố nhất định sẽ tìm đội ngũ bác sĩ phục hồi tốt nhất cho con, đảm bảo không để lại vết sẹo nào trên gương mặt con. Bố cũng sẽ mời chuyên gia chỉnh hình giỏi nhất nối lại chân phải cho con, để con có thể đứng dậy nhảy múa một lần nữa.”
Ánh mắt tôi trống rỗng, sắc mặt tàn tạ như tro tàn.
Tôi vẫn luôn cho rằng đó chỉ là sự bất hạnh ngẫu nhiên, rằng tôi xui xẻo bị đám người xấu kia nhắm đến.
Cho đến khi tôi nghe được cuộc trò chuyện giữa bố và dì Lệ trong bệnh viện.

Anh Là Quá Khứ
Anh Là Quá Khứ
Tôi nhìn chằm chằm vào lịch sử chuyển khoản trên màn hình điện thoại, thấy Giang Vân Thâm đã chuyển cho Bạch Hiểu Lộ năm trăm nghìn tệ.
Ghi chú: “Bảo bối, đây là tiền đặt cọc mua nhà mới của chúng ta.”
Nhà mới?
Chúng tôi đã kết hôn ba năm, vẫn sống trong căn nhà bố mẹ tôi tặng làm của hồi môn. Bao giờ anh ta tính mua nhà mới?
Điều khiến tôi lạnh lòng hơn cả là thời gian chuyển khoản mười một giờ tối hôm qua.
Lúc đó anh ta vẫn còn nằm bên tôi, vừa chúc ngủ ngon, vừa hôn trán tôi.
Tay tôi run rẩy, tiếp tục kéo xuống xem lịch sử chuyển tiền: năm vạn, mười vạn, hai mươi vạn… Tất cả đều gửi cho Bạch Hiểu Lộ.
Ba năm qua, tổng cộng hơn hai triệu tệ.
Số tiền đó… đều là tiền sinh hoạt phí tôi đưa anh ta.