Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật

Nhất Họa Tình Si
Vì cứu ái nữ, ta rơi xuống vách núi, trọng thương sau đó mất trí nhớ.
Kinh thành đều lan truyền tin ta đã vong mạng.
Vệ Trừng cũng cho là như thế.
Một năm sau ngày ta mất tích, chàng đã lấy người khác.
Tân phu nhân Vệ gia về dung nhan hay tính tình cũng tương tự không khác ta là mấy.
Nàng ta cùng Vệ Trừng vợ chồng hòa thuận, đến cả nhi tử của ta cũng dần sinh lòng thân cận.
Ngày ta hồi phủ, Vệ Trừng ôm lấy tân nương đang rưng rưng lệ, đứng ngăn trước mặt nàng, ánh mắt đối với ta chỉ lạnh như sương:
“Phù Nhân là do ta tam thư lục lễ nghênh về cửa, tuyệt không có đạo lý vì nàng trở về mà nhường lại địa vị.”
Ta nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Vì mất đi ký ức nhiều năm, ta sớm đã tái giá từ lâu rồi.
…

Nữ Phụ Phát Điên
Nữ Phụ Phát Điên
Tôi phát hiện trong xe chồng có một cây nến sáp lạnh đã dùng một nửa.
Nhưng hắn là giáo sư đại học, xưa giờ luôn nghiêm túc cổ hủ, lạnh lùng cấm d/ụ/c chưa bao giờ cùng tôi dùng mấy thứ kiểu này.
Tôi còn đang thắc mắc thì trước mắt bất ngờ xuất hiện một loạt bình luận hiện lên.
【Đồ thích gây chuyện lại đến rồi, lại bắt đầu nghi thần nghi quỷ.】
【Tất nhiên là mấy trò chơi người lớn giữa nam chính và nữ chính rồi, nữ phụ chắc lại sắp làm ầm lên. Không được như ngươic ta ganh tị hay gì?】
【Nam chính ly hôn với cô ta nhanh lên đi, phát chán với con người này rồi!】
Chà, nghe thôi mà rạo rực thế nhỉ?
Thì ra tôi là nữ phụ lót đường trong truyện yêu đương cẩu huyết, sự tồn tại của tôi chỉ để làm nền cho chuyện tình ngọt ngào giữa nam chính và cô học trò mê hắn.
Tôi sững người một giây, rồi đưa cây nến cho hắn.
“Giữ kỹ nhé, lần sau còn dùng tiếp. Không đủ thì cứ để em mua thêm cho.”

Hái Trái Lê Đường
Hái Trái Lê Đường
Thuở nhỏ vì cứu hoàng thái tôn, ta ngã xuống nước rồi trở nên ngốc nghếch.
Thái tử phi trong lòng áy náy, liền định thân để bồi thường.
Từ đó, ta trở thành cái đuôi nhỏ sau lưng Triệu Cảnh Xuyên, bám theo suốt bảy năm.
Thế nhưng hắn lại ghét ta dây dưa, ghét ta ngu muội, luôn tìm cách bỏ ta lại phía sau thật xa.
Đợi đến khi ta tròn mười sáu, việc đầu tiên hắn làm là thỉnh chỉ đi tuần du phương Nam.
“Quốc gia đại sự là trọng, nhi thần nên sớm rèn luyện.”
“Thẩm Đường Lê? Không cần báo cho nàng, để nàng phơi vài tháng cho gió thổi bớt nước trong đầu đi.”
Ta vô tình nghe được một câu ấy, trên đường trở về liền hớn hở hỏi tổ mẫu:
“Chỗ nào gió lớn nhất ạ?”
“Tất nhiên là Tái Bắc rồi.”
Hôm sau, thu dọn xong túi vải thêu hoa nhỏ, ta liền ngồi lên xe ngựa đi Tái Bắc, trong lòng vui như mở hội.
Trước kia Triệu Cảnh Xuyên luôn nói Tiểu Đường đầu óc vào nước, dù có ăn tiên đan cũng không cứu nổi.
Thế gian chẳng có tiên đan, nhưng có gió mà.
Gió ở Tái Bắc lớn, thổi cho sạch sành sanh, Tiểu Đường ta nhất định sẽ trở nên thông minh.
Mai sau gặp lại, thấy Tiểu Đường thông minh lanh lợi như thế, hắn sẽ không còn lý do để chê ta ngốc nữa.

Phản Công
Phản Công
Trong buổi tiệc mừng công của công ty, ba tôi công khai thừa nhận ngoại tình.
Trước mặt ban lãnh đạo cấp cao, ông nói với đứa con riêng:
“Sau này công ty của ba, con có một nửa.”
Cô ta bước lên định đứng cạnh tôi, tôi lạnh lùng đẩy mạnh một cái, khiến cô ta ngã lăn từ bậc cao xuống.
Tôi quay đầu, nhìn ba, cười nhạt:
“Bùm.”

Sự Thật Là Vậy Sao?
Sự Thật Là Vậy Sao?
Chồng tôi dan díu với nữ sinh nghèo mà vợ chồng tôi từng tài trợ.
Cô ta hỏi:
“Em đang mang thai con của anh, bao giờ anh mới cưới em?”
Chồng tôi đáp:
“Vợ anh không thể sinh con, em cứ sinh đứa bé ra đi.”
“Đợi con trai chúng ta lớn lên, thừa kế tài sản của cô ấy rồi ly hôn cũng chưa muộn.”
Cô ta nũng nịu nói:
“Chồng à, anh thật thông minh, em hiểu mà, anh đang muốn chiếm sạch tài sản.”
Vừa nói vừa cười, hai kẻ khốn nạn ấy quấn lấy nhau.
Tôi cười lạnh, giả vờ như không thấy gì rồi lặng lẽ rời khỏi gara.
Chỉ vài tháng sau, chồng tôi bế về một đứa bé bị bỏ rơi, Tôi xem nó như con ruột mà nuôi nấng khôn lớn.
Khi con trai được hai mươi bốn tuổi, tôi giao toàn bộ công ty cho nó quản lý.
Tôi bắt đầu đi du lịch trong và ngoài nước để thư giãn.
Đến khi tôi quay về, Cô nữ sinh nghèo năm nào giờ kiêu ngạo đứng trước mặt tôi, ra lệnh:
“Đứa con chị nuôi là do tôi sinh, tôi có kết quả xét nghiệm ADN!”
“Bây giờ, chị lập tức cút khỏi công ty cho tôi!”
Con trai tôi cũng vênh váo nói:
“Tôi ra lệnh cho bà, lập tức ly hôn với ba tôi.”
“Ba mẹ tôi mới là một gia đình, nếu bà còn chần chừ, tôi sẽ đuổi bà ra đường!”
Tôi mỉm cười, đứng dậy:
“Được thôi, ly hôn thì ly hôn!”

Thuỷ Triều Lên
Thuỷ Triều Lên
Sau khi gia đình Thanh Ngạn phá sản, anh ta đem tôi dâng cho Thái tử gia đất Kinh Thành để trừ nợ.
Về sau gặp lại trong một buổi tiệc rượu.
Thanh Ngạn nói tôi tính tình lạnh nhạt kiêu ngạo, mong Thái tử gia bao dung nhiều hơn.
Thái tử gia nghe xong, khẽ cười khinh.
“Bao dung? Tôi chưa mở miệng, cô ấy cũng không dám nói một câu.”
Mọi người nhao nhao khen Thái tử gia giỏi thuần phục người.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, tôi đẩy cửa bước vào.
Tôi ngồi xuống, anh lau bàn.
Tôi liếm môi, anh đưa trà.
Tôi nhíu mày, anh khoác áo.
……
Mọi người: “???”
Quả thật là không cần mở miệng nói câu nào cả!
Thái tử gia kiêu ngạo liếc nhìn gương mặt đen như đáy nồi của Thanh Ngạn:
“Đồ phế vật, không có bản lĩnh thì cứ nói thẳng.”

Số 8 Tai Hoạ
Số 8 Tai Hoạ
Vào đúng ngày cưới, tôi và Vệ Trình Ngôn cãi nhau về tiền sính lễ ngay trên đường đi rước dâu.
Ban đầu nhà hắn định đưa 88.800 tệ, còn nhà tôi sẽ cho một căn nhà và 100.000 tệ làm của hồi môn.
Vậy mà giữa đường hắn lại đổi ý, “88.800 tệ chẳng khác nào đòi mạng cả nhà tôi. Anh đưa em 8.888 tệ lấy lệ là được rồi.”
Tôi cau mày cãi lại vài câu, không ngờ hắn cùng đám phù rể kéo tôi xuống khỏi xe hoa, còn nói, “Khi nào em nghĩ thông rồi, anh sẽ quay lại đón.”
Trong cái lạnh cắt da, tôi mặc chiếc váy cưới mỏng tang, đứng đó suốt nửa tiếng.
Giây phút đó, tôi cuối cùng cũng tỉnh táo lại, lập tức báo với họ hàng bạn bè, hủy cưới.

Ly Rượu Tan Mười Năm Tình
Ly Rượu Tan Mười Năm Tình
Trong buổi tụ họp bạn bè, Giang Nhiên hỏi tôi:
“Cậu có chốt bạn trai chưa đấy?”
Hỏi thì là hỏi tôi, nhưng ánh mắt lại cố tình nói cho Tần Mục Xuyên nghe.
Bởi ai cũng biết, tôi và anh đã dây dưa suốt mười năm, đến giờ vẫn chưa rõ ràng mối quan hệ.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía anh.
Anh dựa lưng vào ghế, lười biếng cười cợt:
“Nhìn tôi làm gì? Tôi với Chi Chi là anh em cơ mà.”
Giang Nhiên suýt nữa tức đến bật cười:
“Con gái thì tuổi xuân có hạn đấy, Nam Chi, phải nhanh lên thôi.”
Tôi gật đầu đồng tình:
“Ừ, nên tôi chuẩn bị kết hôn rồi.”
Mọi người sững sờ.
Tôi mỉm cười giải thích:
“Gia đình mới giới thiệu gần đây, tìm hiểu một thời gian thấy cũng ổn.”
Tần Mục Xuyên – người xưa nay luôn phóng khoáng điềm đạm, giữa bao ánh mắt, lại bóp nát ly rượu trong tay.

Nữ Phụ Đỏng Đảnh Và Anh Thợ Sửa Xe Mặt Lạnh
Nữ Phụ Đỏng Đảnh Và Anh Thợ Sửa Xe Mặt Lạnh
Để trốn hôn, tôi dọn đến ở nhờ nhà nam chính.
Nửa đêm, tôi gõ cửa phòng anh ta.
“Tôi muốn ngủ trên giường anh.”
Thịnh Tiêu liếc qua vết hằn đỏ do ga trải giường rẻ tiền để lại trên da tôi, ánh mắt trầm xuống:
“Đại tiểu thư à, trong nhà chỉ có hai cái giường, cô chắc chắn muốn ngủ phòng tôi?”
Tôi vừa định gật đầu thì dòng bình luận hiện lên trước mắt:
【Nữ phụ đúng là phiền thật, suốt ngày gây rối cho nam chính. Sau này nam chính phát đạt, vừa gặp đã yêu nữ chính, còn nữ phụ thì hãm hại bất thành, bị ném vào núi rồi mới biết điều lại.】
Tôi nhếch môi, đối diện ánh mắt của Thịnh Tiêu:
“Anh thấy… tôi đang gây rối cho anh à?”
Anh bật cười khẽ:
“Không có chuyện đó đâu.”
Thế nhưng sau này…
Cũng chính trên chiếc giường ấy.
Thịnh Tiêu giữ chặt mắt cá chân tôi, kéo tôi vào lòng, hôn đi giọt nước mắt nơi khóe mắt.
“Đại tiểu thư, em thích bị tôi ‘gây rối’ như thế này không?”

Người Thân Mất Nết
Người Thân Mất Nết
Kết thúc mười năm lăn lộn ở Bắc Kinh, tôi quay về quê tìm chị họ đòi lại nhà, lại bị chị thẳng thừng từ chối.
Chị khoanh tay, hùng hồn nói:
“Hồi đó vì em cho chị mượn nhà ở nên chị mới bỏ lỡ cơ hội mua nhà giá rẻ. Chị không bắt em bồi thường là may rồi, còn có mặt mũi mà đòi nhà à?”
“Với lại, chị đã ở đây mười năm rồi, em dựa vào cái gì mà đòi lấy lại? Em về đúng lúc, đi với chị làm thủ tục sang tên luôn.”
Tôi sững người.
Nghe nói tôi định kiện, chị lại đổi giọng:
“Muốn lấy nhà cũng được, nhưng phải trả tiền sửa sang cho chị.”
Tôi bật cười, quay đầu báo án vì tội cố ý phá hoại tài sản.
Chị khóc lóc nói:
“Chị không ở nữa, tiền sửa nhà cũng không cần, em gỡ đơn được không?”
Muộn rồi!