Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật
Làm Dưỡng Mẫu Cũng Tốt Mà!
Sau khi rời khỏi Hầu phủ, ta đã nuôi dạy ba đứa trẻ.
Một đứa khuynh quốc khuynh thành, trở thành yêu phi danh tiếng một thời.
Một đứa tâm tư khó lường, trở thành quyền thần hô phong hoán vũ.
Và một đứa tàn nhẫn quyết đoán, lật đổ cả đám huynh đệ, trở thành Thái tử của địch quốc.
Đến nỗi khi con ruột của ta tìm đến, ta vẫn ngây người không nói nên lời.
"Ngươi nói, ngươi là trưởng tử của ta sao?"
Hắn ngạo nghễ đáp: "Không sai. Nay ta đã đỗ Nhị giáp, đặc biệt đến mời mẫu thân trở về phủ."
Hắn nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng: "Không biết nay mẫu thân thấy ta công thành danh toại, trong lòng có từng hối hận không?"
...
Hữu Trinh
Khi ta mang thai, Lục Hành An lại đi nuôi một ngoại thất.
Hắn bảo đó chỉ là thứ tiêu khiển, qua vài hôm sẽ bỏ.
Nhưng ả đàn bà ấy đã làm ta phải sinh non, vậy mà hắn vẫn đứng chắn trước mặt ả.
“Chuyện cũng đã lỡ, nàng hà tất phải truy cứu đến cùng. Ngọc nhi cũng đã cảm thấy áy náy rồi.”
Về sau, hắn còn lén lấy nhau thai của con ta, dùng làm dược dẫn để bào chế cao dưỡng nhan cho ả ngoại thất kia.
“Dù sao giữ lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, đứa trẻ không thể sống lại, cần gì phải lãng phí.”
Người xưa có câu: ‘Kẻ bất lương ắt có trời trừng phạt.’
Nhưng lần này, ta sẽ thay trời để trừng phạt các ngươi.
...
Hàm Tương
Mẫu thân ta vừa sinh ta ra thì qua đời.
Năm đó gặp đại nạn mất mùa, trong nhà vẫn còn mấy miệng ăn, từng bữa chỉ biết ngóng trông từng hạt gạo.
Phụ thân chẳng còn cách nào khác, cài cho ta một đóa hoa đỏ thắm rồi đem ra chợ rao bán.
Người mua ta chẳng nói một lời.
Ta len lén nhìn hắn, áo gấm rực rỡ, nét mặt thanh tú như ngọc.
Hắn cho phép ta ngồi lên xe ngựa, dù cả người ta rất dơ bẩn.
Đêm ấy, khi hoàng cung đại loạn, giữa biển xác người ngổn ngang, chỉ có ta kiên nhẫn lật từng thi thể để tìm hắn.
Ta tìm đến kiệt sức, hắn bước tới từ phía sau, nhẹ nhàng che mắt ta lại, giọng khẽ khàng:
“Nguyễn Hàm Tương, ta thắng rồi, ôm ta một cái đi.”
...
Mạnh Thu
Năm ta mười tuổi, huynh trưởng vì ham mê cờ bạc mà bán ta vào thanh lâu để gán nợ.
May mắn thay, khi ấy có một vị lão gia giàu lòng nhân hậu đi ngang qua, ông đề nghị mua ta về làm nha hoàn hầu hạ tiểu thư.
Đó là lần đầu tiên ta được ăn no, mặc ấm. Tiểu thư còn dạy ta học chữ.
Trước khi tiểu thư xuất giá, huynh trưởng ta vì nợ cờ bạc mà bị người đánh c.h.ế.t, ta đành trở về quê lo liệu tang sự.
Tiểu thư nhét vào tay ta hai tấm ngân phiếu: “Khi về nhớ mang nhiều bánh hoa mai của huyện Chiếu Thủy nhé, đã lâu rồi ta không được ăn. Nhớ mang nhiều một chút để chia cho các tỷ muội trong viện.”
Xong xuôi mọi việc, ta vội mua bánh rồi tức tốc lên đường, chỉ mong kịp trở về trước lễ xuất giá của tiểu thư vài hôm.
Nào ngờ, vừa về đến nơi, ta chỉ kịp nhìn lão gia và phu nhân lần cuối cùng.
...
Thê Môn
Xuyên không tới đây, lại được cho không một phu quân, hắn vừa đẹp trai, lại vừa có phần ngây ngốc. Thật tốt, ta sẽ tẩy não hắn mỗi ngày.
Ta nghiêm chỉnh ngồi thẳng, trầm giọng hỏi: “Mỗi sáng tỉnh dậy, việc đầu tiên phải làm là gì?”
A Thọ nghiêm mặt, đáp lại rất chân thành: “Tìm nương tử.”
Ta giữ nguyên nét mặt, tiếp tục hỏi: “Ngoài nương tử ra…”
A Thọ liền đáp lưu loát: “Những người khác đều là kẻ lừa gạt.”
Ta: “Hôm nay mà không nghe lời nương tử…”
A Thọ: “Sau này chỉ có thể ăn khổ qua.”
Ta: “Ngày ngày ăn khổ qua…”
A Thọ: “Cuộc sống sẽ đắng chát không còn gì vui vẻ.”
“Vậy kết luận lại nào.”
“Yêu nương tử, kiếp này, kiếp sau, cả kiếp sau nữa.”
“Ăn cơm thôi.”
Hắn cung kính nhắm mắt, chắp hai tay lại thành kính:
“Thê môn.”
Nghi thức trước bữa ăn kết thúc.
...
A Phúc Ngoan, Không Ăn Thịt Nhé!
Mẫu thân của ta là nữ đồ tể duy nhất trong trấn.
Khi những nhà khác còn thiếu ăn thiếu mặc, thì ta đã sớm trắng trẻo, mập mạp, khiến không ít bậc cao niên trong trấn phải xuýt xoa khen ngợi.
Đối diện tiệm thịt nhà ta có một tên ăn mày, hắn tàn tạ đến mức ngay cả những con c.h.ó đi qua cũng không ngần ngại đá hắn vài cái.
Về sau, khi cổng thành bị phá, tiệm thịt nhà ta phải đóng cửa, nhưng tên ăn mày năm xưa lại trở thành tân Hoàng đế.
Tưởng Đại Nương
Phụ thân ta ở rể trong nhà người ta.
Còn ta chỉ là đứa con riêng của ông bên ngoài.
Năm ta tròn năm tuổi, phụ thân dẫn mẫu thân bỏ trốn, để lại ta bơ vơ một mình.
Khi đói, ta từng nhai rơm khô trên mái nhà, từng húp nước canh loãng từ thùng chứa thức ăn thừa.
Có lần, khi ta bị lũ trẻ ăn mày đánh đến gần đất xa trời, một người đàn bà ở chợ—bà ấy nổi danh là mụ đồ tể—xuất hiện tựa như thần linh giáng thế.
Bà ấy là chính thê của phụ thân ta, bà không có con cái.
Người đời thường chỉ vào bà, mắng nhiếc rằng “mụ cọp cái cô độc,” cuộc sống của bà cũng chẳng hề dễ dàng.
Ta theo bà học nghề mổ lợn, bán thịt, trải qua bao phen khói lửa chiến tranh, cuối cùng cũng khổ tận cam lai.
Ta trở thành một nữ ngự y được Hoàng đế ban danh, còn bà thì hưởng niềm vui con cháu quây quần bên gối.
Lúc ấy, phụ thân ta bỗng dưng xuất hiện, nói muốn bù đắp cho ta, lại còn đòi nối lại tình xưa với bà.
Ta chỉ cười lạnh, đưa ra văn thư đoạn tuyệt quan hệ, còn bà thì rút dao mổ lợn, đuổi phụ thân ta chạy qua năm dãy phố dài.
...
Nhất Diệp Tri Thu
Nhị công tử của gia tộc họ Diệp giàu có nhất trong trấn sắp lìa đời.
Khắp thành đua nhau tìm kiếm một cô nương có bát tự tương hợp để kết hôn nhằm xung hỉ cho hắn.
Vì một trăm lượng bạc, phụ thân đã đem ta – một người c.â.m– gả vào nhà đó.
Đêm tân hôn, nhị công tử chỉ còn chút hơi tàn khuyên ta mau chóng bỏ trốn.
Hắn không muốn liên lụy ta chịu cảnh bồi táng theo hắn.
Nhìn hắn, lần đầu tiên ta mở miệng nói:
"Ngươi sẽ sống thọ trăm tuổi!"
Sau này, hắn thật sự sống đến trăm tuổi.
Bởi vì mỗi lời ta nói ra đều thành sự thật!
...
Người Câm Ăn Hoàng Liên
Ta tên Hoàng Liên, vốn là một nữ nhân có tính cách bạo lực.
Phụ thân đã gả ta cho một người câm.
Các ngươi đều hiểu rõ, ‘người câm ăn hoàng liên’ thì có khổ cũng chẳng thể nói ra.
...
Ta Chỉ Muốn Hôn Nương Tử Thôi!
Sau khi đỗ Trạng Nguyên, việc đầu tiên Lục Tướng làm chính là hưu thê.
"Họ Thẩm vốn là người hiền đức, nhưng quá mức tẻ nhạt."
Hắn cưới một nữ nhân chốn phong trần, còn ta tái giá với một công tử ăn chơi.
Lục Tướng cho rằng ta vì giận dỗi nên mới lấy một kẻ vừa không có học vấn, vừa không có nghề nghiệp.
Hắn nghĩ rằng, con gái nhà họ Thẩm vốn coi trọng nữ đức như ta, chắc chắn sẽ bị kẻ phóng túng đó chán ghét, nhanh chóng bị bỏ rơi.
Nửa năm trôi qua, vẫn không thấy chuyện ta bị phu quân ruồng bỏ.
Lục Tướng không kìm được mà đích thân đến gặp. Lúc ấy, ta đang cầm thước gõ lên đầu phu quân, giọng điệu vừa bất lực vừa trách móc:
"Phu tử đã giảng ba lần rồi, chàng vẫn chưa hiểu sao?"
Tên phu quân kia lại chẳng hề bận tâm, kéo ta vào lòng, cười đùa vô lại:
"Không hiểu, chỉ muốn hôn nàng thôi."
...