Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật

Yên Hạ Yểm
Yên Hạ Yểm
Ta lớn lên trong hầu phủ đến 6 tuổi, vẫn luôn chỉ là một tiểu thứ nữ không ai để tâm đến.
Chỉ có An di nương ở Đình Lan viện, mỗi khi mang điểm tâm cho nhị ca đi học đường, cũng sẽ lặng lẽ gửi cho ta một phần.
“Tiểu Lục, nhị ca ngươi chẳng có khẩu vị… hộp điểm tâm này đều cho ngươi vậy.”
Nhị ca dung mạo tuấn lãng, lại chăm chỉ đọc sách, được đại bá vì mất nhi tử mà đưa về làm trưởng phòng đích tử, từ đó chưa từng quay lại Đình Lan viện thăm nàng lần nào.
An di nương đứng trong ánh chiều hạ nhật, bóng nước hồ chiếu lên gương mặt ưu sầu dịu dàng, tựa như một đóa liên thanh tao bị người lãng quên.
Ta ôm hộp điểm tâm ấy, ăn đến khi bụng căng tròn, trong lòng bỗng lóe sáng.
“Hôm nay nhị ca không ăn được điểm tâm này, chẳng biết phải ghen tỵ với Tiểu Lục, phải hối tiếc đến chừng nào!
Tiểu Lục ăn ngon miệng, di nương lại khéo tay.
Di nương với Tiểu Lục, thật đúng là một đôi trời sinh!”

Trọng Sinh Không Là Thiên Kim
Trọng Sinh Không Là Thiên Kim
Kiếp trước, tôi là con ruột thất lạc của nhà họ Lâm. Sau khi được tìm về, cha mẹ ruột lại để tôi hầu hạ con gái giả suốt 3 năm. Đến khi “vô tình” ch .t trong một vụ t a/i n..ạ n xe, trái tim tôi còn bị cấy cho con gái giả kia.
Bây giờ tôi sống lại, đúng vào ngày công bố kết quả giám định huyết thống. Đối diện với lời đề nghị đưa tôi về nhà từ nhà họ Lâm, tôi dứt khoát từ chối. Làm tiểu thư nhà họ Lâm? Ai muốn thì cứ làm, riêng tôi thì không.

Ta Có Thể Nghe Được Lời Đối Thoại Giữa Nữ Tử Xuyên Thư Và Hệ Thống
Lần trọng sinh này, ta xuất hiện ngay giữa yến tiệc trong cung.
Đứng bên cạnh ta là vị muội muội thứ xuất. Nàng rõ ràng môi không hề mấp máy, song bên tai ta lại vang lên một giọng lạnh lẽo vô tình:
【Ký chủ, nếu lấy trăng làm đề, chi bằng chọn bài Tĩnh Dạ Tư? 】
“Đồ ngu, bài thơ ngắn ngủn như thế, làm sao bổn cô nương có thể kinh diễm toàn trường, đè bẹp nữ chính? Mau đổi cho ta một bài dài hơn!”
【Vậy thử Thủy Điều Ca Đầu của Tô Thức? 】
“Bài này thì miễn cưỡng tạm ổn.”
Nữ tử xuyên thư lập tức cầm bút, hạ xuống từng nét chữ.
Chỉ là, nàng đâu biết, toàn bộ cuộc đối thoại cùng “hệ thống” trong đầu kia, ta đều nghe được rành rọt.

LÀ ĐỨA TRẺ MỒ CÔI, TÔI GOM NHẶT MỘT GIA ĐÌNH
Từ nhỏ tôi đã không có cha, không có mẹ.
Ở đầu làng có bà góa mất con trai, tôi chạy tới hỏi:
“Thím có muốn làm mẹ con không?”
Ở cuối làng có bác lực điền to khỏe, tôi cũng hỏi:
“Bác có muốn làm cha con không?”
Thế là chúng tôi gộp lại thành một nhà.

Ái Tình Không Chỗ Trốn
Khi trưởng thành, tôi bị xem như món đồ chơi để dựa dẫm vào hào môn.
Bị đưa đến cho đại lão Cảng Thành – Chu Lâm Uyên.
Đêm hôm phát hiện mình mang thai ngoài ý muốn.
Tôi dốc hết mọi chiêu thức quyến rũ khiến anh ta ý loạn tình mê rồi mới dè dặt hỏi thăm.
“Chồng à, nếu có người lén sinh con của anh thì anh sẽ làm sao?”
Chu Lâm Uyên dập tắt điếu thuốc sau cuộc hoan ái, ánh mắt lạnh lùng: “Ngày sinh của đứa bé chính là ngày giỗ của mẹ nó.”
Hu hu hu, tôi biết ngay mà!
Nhân lúc Chu Lâm Uyên ra nước ngoài, tôi ôm bụng con chạy trốn không để lại chút bóng dáng.
Nửa năm sau, tôi chống cái bụng bầu đi dự tiệc chia tay độc thân của bạn.
Người đã cô đơn bấy lâu, tôi đang nuốt nước miếng nhìn chằm chằm nam người mẫu thì.
Chu Lâm Uyên mặt không biểu tình đẩy cửa bước vào: “Giang Hiển Ngư.”
“Mấy năm em gả cho tôi, khi nào tôi chưa từng thỏa mãn em?”
“Gọi nhiều đàn ông như vậy, là em quá coi trọng bản thân, hay là đang sỉ nhục tôi?”

Chiến Dịch Nuôi Dưỡng Bạn Gái
Đôi khi Phùng Thiệu Chuẩn rất muốn cạy não Lê Thượng Uy ra xem, anh rất nghi ngờ cấu tạo não của cô có giống người bình thường hay không.
Anh cũng rất muốn bổ tim Lê Thượng Uy ra, xem nó có hoạt động bình thường không.
Bởi vì anh không thể hiểu nổi một chuyện, làm sao có thể có một cô gái đối với sự theo đuổi của anh lại thờ ơ đến vậy?

Vợ là tượng điêu khắc
Buổi tối hôm đó, khi Giang Dự Phong và dì tôi hôn nhau da diết khắc cốt, tôi bị người ta nhét vào bức điêu khắc vừa làm xong.
Trước khi chết, chính mắt tôi nhìn thấy Giang Dự Phong không hề hay biết, từng chút một dùng đất sét niêm phong tôi vào bên trong.
Sau đó, bức điêu khắc được đặt trong thư phòng nhà họ Giang.
Mất tích nhiều ngày, có người khuyên Giang Dự Phong hãy đi tìm tôi.
Hắn chỉ thờ ơ cười nhạt: “Cố Thắng Nam sao có thể nỡ rời xa tôi…”
Một lần, Giang Dự Phong vô tình làm ngã bức điêu khắc.
Bàn tay phải đeo nhẫn cưới của tôi từ trong rơi ra ngoài.
Trong lòng bàn tay đã cứng lạnh vẫn còn nắm chặt một tờ giấy xác nhận mang thai.
Khoảnh khắc biết được sự thật, tôi không bỏ lỡ sự kinh hoàng và đau đớn trong mắt hắn.

Miệng Qụa
Tôi sinh ra đã có cái miệng xui xẻo, vào ngày mẹ sinh em trai tôi, lúc ấy tôi mới bốn tuổi, đã thốt lên câu đầu tiên trong đời — “oan hồn đòi nợ đến rồi”. Bố tôi nghe thấy, liền cầm cây kim đâm rách miệng tôi, máu chảy rất nhiều.
Bà ngoại ôm tôi vào lòng đầy đau xót, mắng bố tôi: “Chỉ là một đứa trẻ thôi, con làm quá rồi đấy!”
Tôi không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào bố, khẽ nói bằng giọng chỉ có bà ngoại nghe thấy:
“Ông ấy sắp chết rồi.”
Hôm sau, chiếc xe tải lớn bố tôi lái gặp tai nạn, khi người ta phát hiện thì ông đã bị đè nát thành một đống thịt bầy nhầy.

Anh Trai Nhà Bên Rất Thương Tôi
Anh Trai Nhà Bên Rất Thương Tôi
Trúc mã của chị gái vừa cao vừa đẹp trai.
Lúc còn nhỏ, anh rất thích ôm tôi, hôn tôi.
Chị gái thích anh.
Tôi cũng thích anh.
Tôi không dám bày tỏ, mang suy nghĩ không tốt đẹp rời khỏi nhà.
Anh lại tìm đến trường tôi học, chặn tôi ở góc tường:
“Có lẽ em trai không biết, con trai cũng có thể yêu đương với con trai?”

HÀNG BÁNH BAO NHÀ TA KÉN RỂ, LẠI KÉN ĐƯỢC MỘT VỊ VƯƠNG GIA
Ta là nữ nhi nhà hàng rong, buôn bán bánh bao tại phố Tây kinh thành.
Cha mẹ muốn ta cưới một vị tế tử nhập cục, cùng ta kế thừa gia nghiệp.
(Tế tử nhập cục: ý chỉ người đàn ông gả vào nhà vợ, làm rể ở rể)
Vậy nên, ta liền đưa Cửu Hiền Vương về nhà.
Vị vương gia này cần cù siêng năng, ăn uống cũng chẳng nhiều.
Ta đối với chàng vô cùng hài lòng.
Thế nhưng, khi ta quyết định chọn chàng làm tế tử, trời ta liền sụp đổ.
Thì ra, mỹ nữ tài danh nhất kinh thành – Cố Thanh Trúc – mỗi ngày đều ăn bánh bao do chính tay Cửu Hiền Vương mang tới.
Tất nhiên, cũng là do chính tay chàng... đút cho nàng ăn.
Việc này sao có thể được?
Chẳng lẽ hai người kia liên thủ, định ăn bánh bao nhà ta mà chẳng trả một đồng?