Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật

GAME KINH DỊ CHỮA KHỎI BỆNH TRẦM CẢM CỦA TÔI
Game kinh dị đã giáng lâm.
Trước khi bước vào trò chơi: tôi là đứa con bị ba mẹ hắt hủi, ngày ba bữa cơm rau dưa, có khi chẳng làm gì cũng ăn đòn thừa sống thiếu chết. Nỗi trầm cảm cứ thế ngấm sâu, nhưng sáng nào cũng phải dậy sớm nấu cơm cho cả nhà.
Sau khi bước vào trò chơi: Lạnh cóng, có ma rìu mang áo bông dày cộm đến cho.
Đói bụng, có ma chết đuối làm đầu bếp riêng.
Chán nản, có ma tóc dài đến thắt bím tóc, chơi đồ hàng với tôi…
Những người chơi khác kinh ngạc: "Chúng ta chơi cùng một game thật sao?"

Xuyên Nhanh: Sau Khi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Tôi Thức Tỉnh
Giới thiệu:
[Xuyên nhanh – 1v1 – Song khiết – Nam chính chiếm hữu]
Một ngày nọ, Giang Vãn tỉnh dậy và biết rằng bản thân phải xuyên nhanh để thực hành những nhiệm vụ, mang theo hệ thống để duy trì trật tự các thế giới.
Nhiệm vụ lần này của cô là nhập vai bạch nguyệt quang của nam chính, sau đó rời đi, rồi lại không ngừng dây dưa, nhằm thúc đẩy tình cảm giữa nam và nữ chính.
Chỉ là… ai có thể nói cho cô biết, vì sao tính tình của nam chính lại đột ngột thay đổi không?
Không những không để ý đến nữ chính, ngược lại còn không ngừng dây dưa với cô?
Thế giới 1: Học bá lạnh lùng sau khi thành công phát đạt như ý muốn thì: “Vãn Vãn, em thật tàn nhẫn. Nhưng lần này, anh sẽ không cho em cơ hội rời khỏi anh nữa…”
Thế giới 2: Vị tướng quân ý khí ngút trời: “Gọi ta là tỷ phu? Dù là tỷ phu thì sao? Vốn dĩ nàng phải là thê tử của ta.”
Thế giới 3: Cường giả dị năng trong thế giới mạt thế: “Em nói đi, trên ngườitôi còn thứ gì giá trị để em quay về lợi dụng?”
Thế giới 4: Công tử quý tộc ôn nhu như ngọc: “Vãn Vãn, lần ntôi lại phải dùng lý do gì để tha thứ cho em đây…”

BÀ LÃO 80 TUỔI LẬT NGƯỢC CUỘC ĐỜI
Ngày đầu tiên sau khi thành thân, anh ta để lại một câu "Chờ anh" rồi lập tức ra tiền tuyến.
Tôi chờ đợi suốt 65 năm, cả đời không tái giá. Thế nhưng khi anh ta quay về, lại đã là ông nội, ông ngoại đầy con cháu.
Chỉ vì tranh giành tài sản, cả nhà họ đã đẩy tôi vào chuồng heo, để tôi chết cóng trong đau đớn.
Đến lúc hấp hối, tôi mới ngộ ra: Hóa ra đây là một cuộc hôn nhân lừa đảo đã được lên kế hoạch từ lâu.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về khoảnh khắc bà mối đến nhà tôi để bàn chuyện hôn nhân.
Tôi đuổi bà ta đi, đánh cho tên đàn ông cặn bã kia một trận, còn tự tay sắp đặt để người trong lòng hắn chết ngay trước mắt hắn.
Kẻ phụ tôi, tất cả đều phải xuống địa ngục!

KHI HOA NỞ
Trong buổi tiệc, tôi lỡ uống nhầm ly rượu “có bỏ thêm thứ gì đó”, cả người nóng ran, trống rỗng, khó chịu, định đi tìm chồng sắp cưới của mình.
Bỗng nhiên, tôi bắt gặp Lục Nhượng và cô thanh mai đang hôn nhau cuồng nhiệt đến mức khóe miệng còn dính cả sợi chỉ bạc.
À, quên nói, Lục Nhượng chính là chồng sắp cưới của tôi.
Chúng tôi đã bên nhau năm năm, tháng sau sẽ kết hôn.
Tôi hỏi anh ta… “Tại sao?”.
Anh ta coi như tôi không khí, càng quấn quýt dữ dội với cô thanh mai hơn.
Tôi cắn răng chịu nhục, chịu đựng nỗi đau rồi quay người rời đi.
Đang đi thì chạm mặt kẻ thù không đội trời chung…
Tôi nhào thẳng vào lòng anh.
Kẻ thù hừ lạnh:
“Tri Hạ, em đừng tưởng làm vậy là anh sẽ tha thứ cho em.”
Nhưng cánh tay đó lại siết chặt vòng eo tôi.

THANH HẠNH
"Thanh Hạnh" – nghĩa đen là quả mơ còn xanh.
"Thanh Hạnh" mang nghĩa tượng trưng:
Một cô gái trẻ tuổi, thanh thuần, còn chưa hiểu sự đời.
Hoặc tượng trưng cho những điều dang dở, chưa chín muồi (giống như quả mơ còn non, vị chua gắt, chưa thể ăn ngay).
GIỚI THIỆU:
Phụ thân trước khi lâm chung, đã đem ta phó thác cho Lục Hoài Chi.
Thế nhưng sau khi thành thân ta mới hay, trong lòng hắn sớm đã có người.
Ngày nàng hòa ly trở về nhà mẹ đẻ, ta bị bỏ quên nơi bến thuyền giữa cơn mưa như trút.
Hôm ấy, ta không xuống thuyền, mặc cho thương thuyền lắc lư trôi dạt suốt dọc Giang Nam.
Ta nghĩ, làm phu nhân của Lục gia, thật quá mỏi mệt.
Ta nhớ trà mơ Giang Nam, cũng nhớ cây hòe to trước sân viện của mẫu thân...
Giờ Tuất, khi Lục Hoài Chi trở về phủ, phía sau dẫn theo một cỗ xe ngựa.
Phù Ninh ở kinh thành không người thân thích, hắn đành đưa nàng tạm trú nơi Lục phủ, may mà mẫu thân xưa nay vẫn yêu thích nàng.
Giá như phu nhân cũng có thể như nàng, chịu khó lấy lòng mẫu thân nhiều hơn thì tốt biết mấy.
Lục Hoài Chi nghĩ vậy, trong lòng bất giác bực bội.
Thương thuyền xuôi Nam nửa tháng mới có một chuyến, lỡ lần này, đợi phu nhân quay về, lại không biết sẽ làm ầm ĩ đến mức nào.
Giờ Hợi, Lục Hoài Chi trở lại tiểu viện, trong phòng vẫn tối đen như mực.
Xem ra lần này thật sự giận đến mức không chịu quay về rồi.
Lục Hoài Chi cười khổ.
Vào trong phòng, không thấy bóng người.
Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một cơn hoảng loạn mơ hồ.
Ra khỏi viện, hắn tiện tay kéo lấy một nha hoàn vừa đi ngang qua:
“Phu nhân đã hồi phủ chưa?”

Bá Đạo Quá! Xin Nhận Một Lạy Của Chúng Tôi
Giới thiệu:
Tống Sư Yểu sau khi chết đi, linh hồn bay ra khỏi chiếc máy tính, mới phát hiện ra cuộc đời mình thực chất chỉ là một show truyền hình thực tế bị người khác thao túng và dẫn dắt. Một tỷ khán giả theo dõi buổi phát sóng trực tiếp này, chỉ trỏ và chế nhạo cuộc đời cô, còn đội ngũ đạo diễn thì tìm mọi cách sắp đặt những cạm bẫy, hết lần này đến lần khác dồn cô vào chỗ chết.
Sau đó, Tống Sư Yểu trọng sinh, và lần này, ký ức của cô không còn bị phong ấn nữa.
————
Đây là một thế giới điên cuồng, nơi con người cảm thấy cuộc sống thật nhàm chán, vô vị, mất hết hứng thú với mọi loại hình giải trí, và phải không ngừng tìm kiếm những kích thích mạnh hơn để có được những cảm xúc mãnh liệt.
Và rồi, họ đã tìm thấy một báu vật nhân gian. Cô ấy hoàn mỹ không tì vết, họ nâng niu cô trong lòng bàn tay, vì cô mà điên cuồng, tôn cô làm thần minh, sùng bái đến cuồng tín.
Lưu ý: Truyện sảng văn cực đỉnh, tô vẽ chân trời, tác giả đã từ bỏ điều trị căn bệnh ảo tưởng sức mạnh giai đoạn cuối.

TRÙNG SINH TRƯỚC NGÀY LÊN KIỆU HOA
Đại hỏa qua đi, ta được hồi sinh, trở về bảy năm trước, khi ta vẫn chưa gả cho Dung Lâm.
Nhìn thứ muội Nguyễn Cừ và Dung Lâm đang bước tới, lòng ta ngập tràn oán hận. Ông trời đã ban cho ta cơ hội sống lại, vậy thì lần này, chúng ta hãy từ từ tính sổ!
Kiếp trước, các người rạng rỡ chốn cung đình, quyền uy ngập trời, vậy thì kiếp này, hãy tận hưởng chuỗi ngày tối tăm nơi ngục tù đi!
Lửa bốc lên tứ phía, một cây xà ngang trên đầu ta sụp đổ, nhắm thẳng vào ta. Ta đành buông xuôi theo số phận, ánh mắt dán chặt vào nó.
Ngay khoảnh khắc ý thức sắp tan biến, ta nhìn thấy một bóng hình không ngờ đang lao đến, bên tai vang lên tiếng kêu x/é lòng của hắn.
“Xin lỗi…” Ta nhắm mắt, khẽ thì thầm. Cuối cùng, đối với hắn, ta chỉ còn lại một lời xin lỗi muộn màng này.

Bệnh kiều ngọt ngào
Dạo gần đây, tôi để ý thấy cái cậu bệnh kiều trong lớp ngày càng trở nên lạ lùng.
Cậu ta thường xuyên nhìn chằm chằm về phía chúng tôi với ánh mắt u ám, và bắt đầu tìm cách giao tiếp với mọi người.
Tôi lén kể cho cô bạn cùng bàn hoa khôi về những thay đổi này, dặn cô ấy nên cẩn thận hơn một chút.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, ai đó làm ơn giải thích giùm, tại sao chân tôi lại có một sợi xích làm bằng vàng ròng thế này?
“Anh thấy em ngày càng không nghe lời, chỉ có cách xích em lại thôi...”
Mắt tôi sáng rực lên. Cuối cùng, sự giàu sang tột đỉnh này cũng đến lượt tôi rồi!

GẶP LẠI NHAU NƠI NÚI SÔNG
Khi tham gia chương trình trực tiếp, tôi nấu mì gói cho em gái, nhưng em cứ bảo tôi nấu không đúng: “Mẹ nấu mì gói lúc nào cũng cho hai quả trứng vào mà.”
Nhưng từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ được ăn mì gói có trứng.
Ngay tại chỗ, chúng tôi gọi điện thoại về nhà.
Mẹ thừa nhận, “Chỉ là một chuyện nhỏ thôi, sao con phải so đo thế? Làm chị mà hẹp hòi quá!”
Ngày hôm đó, một chủ đề thảo luận lặng lẽ lên hot search, tiêu đề là:【Hóa ra lòng người thật sự thiên vị, cha mẹ không bao giờ yêu thương con cái một cách công bằng.】

Thái Tử Phi Vì Ghen Tuông Mà Hại Chết Nhũ Mẫu Của Thái Tử - Cũng Là Mẫu Thân Của Ta
Mẫu thân ta từng là nhũ mẫu của Thái tử. Mỗi lần nghĩ đến chuyện ấy, Thái tử phi lại gây gổ với Thái tử, bảo rằng người đã chẳng còn trong sạch, từng có thân cận da thịt với nữ nhân khác.
Vì thế, Thái tử truyền người cắt bỏ đôi nhũ của mẫu thân ta, mắt đỏ hoe mà hỏi Thái tử phi: “Như vậy đã vừa lòng chưa?”
Ngày họ làm hòa, mải mê hoan lạc trong phòng, A nương ta nằm trên nền tuyết lạnh băng, chậm rãi rét mà tắt thở.
Đáng thương thay, lúc lâm chung, tay người vẫn còn nắm chặt mấy chiếc điểm tâm để dành cho ta.
Về sau ta nhập cung. Khi Thái tử phi mang thai, ta trở thành nhũ mẫu cho nhi tử của nàng.
<Truyện do Mèo Kam Mập đặt>