Chữa Lành
Nội dung nhẹ nhàng, cảm động, truyền tải sự ấm áp, hi vọng và niềm tin vào cuộc sống. Thường có những nhân vật từng bị tổn thương, dần tìm được sự đồng cảm và yêu thương, mang lại cảm giác chữa lành cho độc giả.
Truyện mới cập nhật
Tín Vật Này, Ta Thay Mẫu Thân Trả Lại Cho Ngươi
Năm mười ba tuổi, ta dùng chính bản thân mình để đổi lấy một bát canh gà.
Kể từ đó, ta biết rằng bản thân mình sinh ra là để ăn bát canh này.
Ta dùng nó để đổi lấy từng cái đầu người một.
1.
Trước khi qua đời, mẫu thân ta vẫn luôn nhắc mãi về mong ước được uống một bát canh gà nóng hổi, nhưng trong túi ta lúc ấy chỉ có nửa chiếc bánh màn thầu xin được sau nhiều ngày lang thang làm ăn mày.
Mẫu thân đã không còn tỉnh táo nữa, ta không biết bà có thể cầm cự được bao lâu. Ta muốn thực hiện tâm nguyện của bà.
Thế là ta đánh liều bước vào một quán cơm nhỏ đầy dầu mỡ, hy vọng ông chủ quán có thể bố thí cho ta một bát canh gà.
Chủ quán là một gã đàn ông trung niên, tầm vóc trung bình, dáng người hơi phát tướng.
Ông ta mỉm cười, khuôn mặt đầy vẻ hiền từ dẫn ta vào sân sau, chỉ vào một con gà và nói: "Chỉ cần ngươi cởi đồ, con gà này là của ngươi."
...
Nhìn Thấu Hồng Trần
Hôn sự của ta bị mẫu thân trao cho đường tỷ.
Bà nói rằng ta không đủ xinh đẹp, không đủ thông minh lanh lợi, rằng đường tỷ xứng đáng gả vào Hầu phủ hơn.
Nếu đã vậy, thì cứ để nàng ta nhận mối hôn sự này đi.
...
Nợ Ân Tình
Ngày đại quân khải hoàn trở về, ta bế Sâm Nhi đi xem náo nhiệt.
Sâm Nhi chỉ vào vị tướng trên lưng ngựa, trong tay đang ôm một đứa trẻ, hỏi ta:
"Mẫu thân, người đó giống phụ thân trong bức họa."
Ta siết chặt đôi tay ôm Sâm Nhi:
"Nói bậy, đó không phải."
Trước đây thì phải, giờ thì không, sau này cũng không phải.
Quân tử có chí lớn nơi mây xanh, ta không thể ngăn cản.
...
A Vận
Kiếp trước, sau khi phụ mẫu qua đời, một mình ta gánh vác cả gia đình, nuôi nấng ba đệ muội khôn lớn, cả đời không lập gia đình.
Nhiều năm vất vả lao lực, đến khi thân mang bệnh nặng, ta tìm đến các đệ muội, nhưng không một ai chịu thu nhận ta.
Khi ta đến nhà muội muội nhỏ nhất, nàng lạnh lùng nói:
"Đại tỷ thật không biết xấu hổ. Trưởng tỷ như mẹ, tỷ chăm sóc chúng ta là lẽ đương nhiên, có phải chúng ta van xin tỷ nuôi dưỡng đâu. Giờ ta đã có gia đình, sao tỷ còn mặt mũi đến đây đeo bám ta?"
Cuối cùng, ta chết cô độc trong một đêm mưa gió.
...
Chỉ Cần Là Nàng, Ta Nguyện Ý Mắc Câu
Ta là nữ nhân cao quý và giàu có nhất Đại Lương, được đích thân Hoàng đế phong làm Linh Dục Quận chúa và là Thái tử phi tương lai.
Thế nhưng, ngay trước đêm đại hôn, Thái tử lại muốn từ hôn với ta vì nữ tì Lâm Dung Vi.
Hắn nghĩ rằng, vì có hắn nên ta mới được phong làm Quận chúa.
Nhưng hắn không biết rằng, chỉ có Hoàng tử được ta lựa chọn mới có thể trở thành Thái tử.
...
Diệp Quân Nương
Kiếp trước, Hầu phủ lâm vào cảnh bần cùng khốn khổ, ta mang theo cả gia tài, không ngại gian khó mà đến giúp đỡ, một lòng chờ đợi công tử Hầu phủ đến rước ta về làm thê.
Nhưng một năm sau, thi thể ta bị ném vào bãi tha ma, xương cốt còn chưa lạnh mà vị hôn phu đã mang nửa phần hồi môn của ta, đường hoàng đến cầu hôn Quận chúa. Lễ vật đính hôn những một trăm hai mươi tám gánh, khiến người người đều phải trầm trồ.
Thiên hạ cười nhạo, bảo ta chết là đáng!
Một nữ thương nhân hèn kém, lại dám vọng tưởng trở thành bình thê của Thế tử nhà họ Trịnh.
Quý phu nhân của Hầu phủ khi nghe nhắc đến tên ta, chẳng khác gì ngửi thấy mùi ô uế. Bà ta phẩy nhẹ chiếc quạt tròn bằng ngọc bích như xua đuổi lũ ruồi nhặng, ánh mắt đầy vẻ chán ghét, không thèm che giấu.
Nhưng ông trời thương xót, ngay tại khoảnh khắc tuyệt vọng nhất, ta đã được sống lại.
...
Kế Hoạch Loại Bỏ Chị Gái Trà Xanh
Khi tôi và Lâm Thi Nhụy vừa chào đời, chúng tôi đã bị tráo đổi.
Cô ấy trở thành thiên kim tiểu thư thật sự, còn tôi thì bị vứt vào thùng rác.
Năm tôi 17 tuổi, tôi được đón trở về nhà, nhưng cả gia đình vẫn cưng chiều cô ấy như trước.
Cô ta hất mặt, cười nhạt: "Thiên kim tiểu thư thật thì sao chứ? Ba mẹ và anh trai đều đứng về phía tôi. Chỉ cần tôi muốn, cô sẽ bị đuổi khỏi nhà bất cứ lúc nào."
Tôi mỉm cười nhạt: "Sống lại một đời, cô nghĩ tôi không có chút tiến bộ nào sao?"
...
Phu Quân Ta Là Đồ Tể Mặt Quỷ
Ta là nha hoàn hầu hạ tiểu thư nhỏ trong Hầu phủ.
Nhờ việc Hầu gia ưa chuộng phong nhã, nên dù thân phận thấp kém, ta cũng được ban cho cái tên dễ nghe – Thanh Tụng.
Tuyên Bình Hầu nổi tiếng phong lưu, hành sự phóng túng, không thiếu chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng khổ nỗi Hầu phu nhân lại là người khó đối phó.
Trước khi bước chân vào Hầu phủ, mẫu thân từng dặn dò ta: “Con gái à, sau này vào nhà người ta làm nô tài, phải nhớ cúi đầu, che khuất khuôn mặt mình. Đừng để người khác để mắt tới sẽ rước họa vào thân.”
Đó là lời cuối cùng mẫu thân nói với ta trước khi bà nghẹn ngào bán ta đi.
Suốt mười năm qua, câu nói ấy luôn in sâu trong tâm khảm, ta không dám quên nửa chữ.
Ta đã cẩn trọng ẩn nhẫn suốt mười năm, chẳng ngờ cuối cùng vẫn vì dung mạo này mà gặp tai họa.
Một hôm, Hầu phu nhân nhìn chằm chằm ta hồi lâu rồi cười lạnh, nói: “Sao trước giờ ta chưa từng để ý, tiểu nha đầu này càng lớn càng xinh đẹp. Dung nhan thế này, gả cho tên đồ tể mặt quỷ ngoài phố thì vừa khéo, biết đâu lại áp chế được mấy phần sát khí giết người của hắn.”
Giọng nói của bà ta lạnh lùng như lưỡi dao: “Nghe cho kỹ, đây là mệnh lệnh của bản phu nhân. Nếu ngươi dám trái ý, cả đời này cũng đừng mong thoát khỏi thân phận nô lệ.”
...
Sau Khi Thanh Mai Của Phu Quân Qua Đời
Ngày thanh mai của Vệ Trường Cung qua đời, hắn dẫn người đến tịch thu toàn bộ gia sản của phu quân nàng.
Hắn đưa con trai của nàng về bên mình, nhận làm con nuôi, đích thân dạy dỗ.
Thương xót muội muội của thanh mai cô độc không nơi nương tựa, hắn quyết định nạp nàng làm bình thê.
Người người trong kinh thành đều ca ngợi rằng Vệ tướng quân trọng tình trọng nghĩa, không quên cố nhân.
Không ai để ý dưới cát vàng mịt mù, là mười năm máu và nước mắt của ta đã bị mài khô cạn.
...
Xuân Có Hẹn, Hoa Chẳng Lỗi Hẹn
Cao gia muốn hưu ta, mẹ chồng lại không biết xấu hổ, cứ ôm chặt hồi môn của ta không chịu buông.
Bà ta gào lên: "Nếu ngươi dám mang đi, ta sẽ lập tức lấy đầu mình đập vào rương mà chết ngay trước mắt ngươi!"
Ta nhếch môi, ánh mắt lạnh lẽo, chỉ nhàn nhạt đáp: "Được, vậy bà cứ đập đi."
Sau đó, ta ném xuống một tờ hưu thư, giọng nói thản nhiên nhưng ngữ khí đầy kiên quyết: "Ta, nữ nhân của nhà họ Trữ, chỉ có thể hưu phu, tuyệt đối không chấp nhận bị đuổi ra khỏi nhà!"
...