Chữa Lành
Nội dung nhẹ nhàng, cảm động, truyền tải sự ấm áp, hi vọng và niềm tin vào cuộc sống. Thường có những nhân vật từng bị tổn thương, dần tìm được sự đồng cảm và yêu thương, mang lại cảm giác chữa lành cho độc giả.
Truyện mới cập nhật
Tôi Nuôi Con Giữa Tận Thế
Tôi Nuôi Con Giữa Tận Thế
Tôi là một nhân vật quần chúng (NPC) trong truyện mạt thế.
Không có dị năng, chỉ biết dựa vào tích trữ vật tư để cố sống sót.
Một ngày nọ, có một đứa trẻ bất ngờ xuất hiện, cầu xin tôi thu nhận nó.
Trong đầu tôi lập tức vang lên lời cảnh tỉnh: Mạt thế thì người đầu tiên ch.t chính là “thánh mẫu”. Tôi vốn định từ chối, nhưng đột nhiên trước mắt xuất hiện một loạt bình luận:
【Ai mà ngờ sau này cậu nhóc có thể thức tỉnh dị năng cấp đỉnh, một chiêu quét sạch hàng trăm con tang thi lại từng sống khổ sở thế này chứ!】
Thế là tôi lập tức dắt cậu về nhà.
Sau đó, tôi lại nhặt được nữ chính, nữ phụ độc ác và nam phản diện, tất cả đều nhờ… bình luận.
Mạt thế hỗn loạn, tôi thì nằm dài trên ghế sofa, nghe bốn đứa trẻ đồng thanh gọi mình:
“Mẹ ơi, tang thi bên ngoài bọn con nghiền nát hết rồi, tối nay mẹ có thể yên tâm ngủ ngon.”
“Mẹ ơi, bữa tối nay có bò Angus, thịt dê núi Alps, cua hoàng đế và tôm hùm xanh, còn có cherry Scala và sầu riêng Black Thorn tráng miệng cho mẹ nữa nha~”
“Mẹ à, mấy hôm trước mẹ coi căn biệt thự kiểu Pháp và hòn đảo Ý, con dọn hết về rồi đó!”
Bình luận nổ tung:
【Trời má ơi, đây là mạt thế đó hả? Sao thấy giống kỳ nghỉ dưỡng vậy?】
【Còn có thể chơi kiểu này nữa sao? Người ta tích trữ vật tư, cô này tích trữ… con nít! Vô địch rồi!】
ĐÁNH CƯỢC
Tôi đã cướp mất vị trí hạng nhất toàn khối của Chu Nhiễm, ngay ngày hôm sau, cậu bạn thanh mai trúc mã của cô ta liền tỏ tình với tôi.
Cậu ấy mang gương mặt yêu nghiệt khiến người ta phải nghiêng ngả, nhìn tôi và hỏi:
“Đến thế giới của tôi, cùng làm học sinh cá biệt với tôi nhé?”
Tất nhiên là đồng ý rồi.
Tôi gật đầu không chút do dự, hôn lên đôi môi mà tôi đã thèm khát từ lâu.
Sau đó, thành tích của tôi từng chút một tụt dốc, rơi xuống tận chót bảng.
Mà cơ thể của Lục Dực Ninh thì bị tôi ăn sạch từ trong ra ngoài.
Cho đến ngày kết thúc kỳ thi đại học, lần đầu tiên cậu ấy chủ động hôn tôi, rồi nói muốn cùng tôi vào trường cao đẳng.
Tôi biết, đó mới là mục đích cuối cùng cậu ấy tiếp cận tôi.
Nhưng lần này, tôi chỉ khẽ giơ tờ giấy báo trúng tuyển của Đại học Thanh Hoa lên:
“Cảm ơn vì một năm qua đã chơi cùng tôi rất vui.”
“Nhưng tiền đồ quan trọng hơn, tôi không chơi nữa đâu.”
...
QUÝ PHI
Ta có một bí mật.
Từ khoảnh khắc chào đời, ta đã mang theo ký ức của kiếp trước.
Bí mật ấy, ta vẫn luôn cất giấu trong lòng, chưa từng dám để lộ nửa phần.
Cho đến năm ấy, ta nhập cung làm cung nữ.
Các tỷ muội trong cung rỉ tai dặn dò: tuyệt đối chớ chọc vào Thẩm Như Vân – Thẩm Quý phi.
Nàng ta là kẻ độc ác tàn nhẫn, người chết trong tay nàng nhiều không kể xiết.
Ta không tin.
Bởi vì ta từng trông thấy chân dung của Thẩm Như Vân.
Cũng chính lúc ấy, ta nhận ra – kiếp trước nàng chính là con gái của ta.
Khi ta chết, con bé mới vừa tròn mười tuổi.
Ta muốn làm rõ, vì cớ gì mà một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện đến thế, lại trở thành ác quỷ khát máu như thế này…
...
TÔ DU, TA MUỐN CƯỚI NÀNG!
Mở mắt ra lần nữa, đao của Lư Viễn Chu đã đặt lên cổ ta.
Hắn muốn giữ con, bỏ mẹ.
Đời trước, để có thể ở lại bên cạnh hắn cùng hài tử, ta quỳ trước cửa Lư phủ suốt ba ngày ba đêm, tự nguyện hạ mình từ chính thê xuống làm thiếp.
Những năm tháng ấy, Lư Viễn Chu giam cầm ta trong tiểu viện hẻo lánh, còn bản thân hắn cưới vợ sinh con, con cháu đầy đàn, sum vầy đầm ấm.
Ngay cả con ruột của ta cũng khinh ta là gánh nặng, quay lưng trở mặt, oán trách ta năm xưa vì sao không chết trước cửa Lư phủ, để nó giữ được thể diện.
Khi ta qua đời, bệnh tật giày vò, thân thể tiều tụy, hài cốt mục rữa trong vườn sau suốt ba tháng mà không một ai hay biết.
Đời này được làm lại từ đầu, ta chẳng còn lưu luyến gì nữa, dứt khoát rời khỏi Lư phủ.
...
TRỌNG SINH TRỞ LẠI, TA GẢ CHO NAM NHÂN ĐƠN THUẦN
Ta và Trần Cảnh phu thê hòa thuận, sinh hạ một trai một gái.
Thiên hạ đều nói, một nữ tử thương gia như ta mà có thể gả cho Trần Cảnh, ấy là mệnh tốt trời ban.
Ta cũng từng tin như thế.
Sau khi trọng sinh trở về năm mười sáu tuổi, ta nâng quả tú cầu trong tay, lặng lẽ chờ đợi vị tân khoa Trạng nguyên cưỡi ngựa dạo phố đi ngang.
Thế nhưng Trần Cảnh lại vung tay hất đi quả tú câu ấy.
Hắn thậm chí chẳng thèm để tâm quả tú cầu kia cuối cùng sẽ trúng vào ai.
Tựa như đời này, ta gả cho ai, đều chẳng liên can gì đến hắn cả.
Khi ấy ta mới bàng hoàng nhận ra—
Kiếp này, Trần Cảnh… muốn đổi thê tử rồi.
Về sau, người mà ta gả cho, chính là người mà hôm đó hắn hất quả tú cầu rơi trúng.
...
Cứu Rỗi Nhau
Cứu Rỗi Nhau
Chim hoàng yến của Chu Hoài Nam lại giận dỗi nữa rồi.
Hắn đưa cho tôi tờ đơn ly hôn: “Điền vào đi, làm cho có lệ, dỗ con bé chút thôi.”
Tôi siết chặt vạt váy, gật đầu.
Lặng lẽ ký tên.
Lúc rời đi còn nghe bạn hắn đùa cợt: “Chị dâu ngoan dữ vậy trời, chắc anh bảo đi lấy giấy kết hôn cũng không dám cãi tiếng nào ha?”
Chu Hoài Nam cười vui, châm điếu thuốc: “Cược không?”
Bọn họ cá, một tháng nữa ở cục dân chính, tôi sẽ khóc lóc như chó, rồi vẫn ngoan ngoãn nghe lời, đổi giấy kết hôn thành giấy ly hôn.
Tôi cầm điện thoại, không đáp.
Rồi đơn giản trả lời tin nhắn vừa gửi tới:【Em lấy anh thì không được à?】
“Được.”
CƯỚI THÊ TỬ XẤU MỚI ĐỖ TRẠNG NGUYÊN
Trong thành Kiến An đang thịnh hành phong trào cưới thê tử xấu.
Vì vậy, ta – một nha đầu bán bánh nướng nơi thôn dã – lại trở thành tân nương tử của tiểu thiếu gia nhà họ Đoạn, Đoạn An Lan.
Đoạn An Lan chê ta tính tình ngang ngược, chê ta không hiểu thi thư phong nhã, đến cả chữ nghĩa cũng chẳng hay biết, trong mắt hắn, ta chẳng có lấy một điểm vừa ý.
Lời hắn thường treo bên miệng mỗi ngày chính là:
“Ngươi là đồ phụ nhân đanh đá! Bổn thiếu gia sớm muộn gì cũng hưu ngươi!”
Về sau, hắn đỗ Trạng nguyên.
Hoàng thượng mở yến tiệc ban thưởng, hắn rốt cuộc cũng tìm được cơ hội để hưu thê, bèn bước ra tâu:
“Thê tử của thân thô tục ngu muội, bụng dạ rỗng tuếch, không hiểu thi thư, thần thỉnh cầu…”
Ta muốn giữ thể diện cho mình, bèn cướp lời hắn, cất cao giọng:
“Thần phụ thỉnh cầu được hoà ly.”
Thế nhưng, ngay khi ta chuẩn bị hồi hương, gánh lại quầy bánh nướng thuở trước, Đoạn An Lan lại níu chặt tay nải của ta, sống chết không chịu buông.
Hắn nghiến răng ken két, hai hàm va vào nhau vang dội:
“Ngươi và tên mặt trắng ở hiệu may kia lén lút qua lại từ bao giờ? Là lúc ta khổ sở học hành, ngày đêm cột tóc lên xà nhà, lấy dùi đâm vào đùi cho tỉnh táo đó sao?!”
...
NHU PHI
Tỷ tỷ chết đói, phụ thân liền đem mẫu thân ta bán làm dê hai chân.
Ta sợ chết, đành vào cung làm cung nữ giặt y phục.
Mười ngón tay lở loét, cơm chẳng đủ ăn, ta nhẫn nhịn từng chút một, chỉ mong được sống.
Cho đến một ngày, trong y phục chuyển từ Trữ Tú cung đến có một lỗ rách, công công quản sự không dám đối chất với người của Trữ Tú cung, bèn vu cho ta giặt hỏng, đánh ta ba mươi trượng.
Ta bị đánh đến da tróc thịt bong, sốt cao suýt mất mạng.
Khi ấy, ta mới hiểu, muốn sống sót trong cung này, quả thực khó như lên trời.
Ta đem toàn bộ số bạc tích cóp suốt một năm đưa cho ma ma quản sự, rồi quỳ gối dưới chân bà, khẩn cầu:
“Xin ma ma cứu mạng…”
Ma ma nhìn mặt ta, cười rạng rỡ:
“Ngươi có gương mặt này, ngày lành tháng tốt còn ở phía trước đấy.”
...
XUÂN VỀ TRÊN MÁI NHÀ TRANH
Ta mang mệnh thiên sát cô tinh.
Vừa lọt lòng đã khắc chết tổ mẫu, khiến gia đạo sa sút, cơ nghiệp suy tàn.
Phụ thân bảo, ta nếu còn ở lại trong nhà, ắt sẽ là tai họa.
Chỉ với hai miếng thịt xông khói, ông đã đem ta bán cho nhà họ Triệu ở thôn bên.
Không ngờ mệnh ta quá cứng, chưa kịp xuất giá đã khắc chết vị hôn phu.
Phụ thân chẳng có bạc trả lại sính lễ, liền ép ta sang nhà người ta làm quả phụ.
Mười tuổi, ta đã phải búi tóc lên, giữ lễ phận dâu con.
Không ngờ qua chưa được mấy năm, ta lại khắc đến cha chồng cũng lâm bệnh nặng, hấp hối chẳng sống nổi.
Trước khi nhắm mắt, ông lại toan đem ta gả cho tiểu thúc.
Kết quả, người ấy cũng bị ta khắc chết luôn.
...
Sau Khi Chủ Mẫu Hầu Phủ Tỉnh Mộng
Ta từng nằm mộng, mộng thấy phu quân sau khi xuất chinh trở về, trong tay ôm một đứa nhỏ, giao cho ta nuôi dưỡng.
Vốn thành thân đã nhiều năm, chẳng có con nối dõi, ta bèn xem hài tử ấy như cốt nhục của mình, tận tâm chăm sóc, hết lòng yêu thương.
Thế nhưng đến khi đứa trẻ ấy công thành danh toại, hắn lại ban cho ta một chén thuốc độc, đoạn tuyệt sinh mệnh.
Hắn nói:
“Nếu ngươi không chết, thì mẫu thân của ta vĩnh viễn chỉ là một ngoại thất lưu lạc bên ngoài.”
Ta giật mình tỉnh giấc, may thay chỉ là một giấc mộng.
Nào ngờ phu quân vừa hồi kinh thật sự ôm về một đứa trẻ, thản nhiên giao đứa trẻ cho ta toàn lực nuôi nấng.
Được thôi.
Hài tử này, ta sẽ nuôi dưỡng.
Nó không thích đọc sách? Vậy thì thôi, nam nhi không có tài cũng là một loại đức.
Nó chỉ thích ăn thịt cá? Vậy thì cứ ăn, trở thành một kẻ mập mạp cũng chẳng sao.
Ngược lại ta muốn xem thử, nếu không nghiêm khắc giáo dưỡng như trong mộng, liệu nó có thể trở thành trọng thần tay nắm quyền lớn trong triều nữa hay không?
...