Chữa Lành
Nội dung nhẹ nhàng, cảm động, truyền tải sự ấm áp, hi vọng và niềm tin vào cuộc sống. Thường có những nhân vật từng bị tổn thương, dần tìm được sự đồng cảm và yêu thương, mang lại cảm giác chữa lành cho độc giả.
Truyện mới cập nhật
BIẾN GIẢ THÀNH THẬT
Ngày nước mất, Hoàng hậu khoác cho ta xiêm y công chúa, bảo ta thay con gái bà, cùng nhau tuẫn quốc.
Ta lén giấu mảnh sứ trong tay áo, cắt đứt dải lụa trắng treo trên xà nhà.
Giặc tràn vào cung, máu chảy thành sông, chỉ còn ta là người duy nhất trong hoàng tộc còn sống sót.
Tân quân phán: muốn phong ta làm Quận chúa, để an lòng cựu thần.
À… phủ Quận chúa kia rộng lắm, đẹp lắm — nguy nga tráng lệ vô cùng.
...
Chỉ Cần Con Còn Ở Đây
Chỉ Cần Con Còn Ở Đây
Tôi là mẹ của nữ phụ độc ác, nhưng hệ thống lại đến sớm 20 năm.
Nữ phụ đáng lẽ sẽ trở thành kẻ u ám, méo mó tâ/m l/ý kia…
Hiện tại, mới chỉ là một bé gái 3 tuổi, trắng trẻo mũm mĩm.
【Nhiệm vụ 1: Để nữ ph/ụ độc ác gọi bạn là mẹ.】
Nữ phụ ở tuổi 23 thì hận mẹ thấu xương, đến mức chẳng muốn nhận lại mẹ ruột.
Nhưng lúc này, bé gái ba tuổi lại chớp mắt, giọng ngọng nghịu dịu dàng:
“Ma… ma… Mẹ.”
【Nhiệm vụ hoàn thành. Thưởng 3 triệu.】
Tôi: “…Hả?”
SỰ CỨU RỖI CỦA KẾ MẪU
Ta trời sinh độc ác, lòng dạ lạnh như băng.
Tổ mẫu đột nhiên lâm trọng bệnh, ta nghiền nát thuốc cứu mạng của bà, mỉm cười nhìn bà trút hơi thở cuối cùng.
Thứ muội rơi xuống nước, ta đứng chờ bên hồ, nàng vừa bò lên một lần, ta liền đạp xuống một lần, cứ thế ép cho đến khi nàng chec đuối.
Ngay cả khi viện của kế mẫu bắt lửa, ta cũng không ngại vất vả bò dậy giữa đêm, đích thân khoá trái cửa lớn, trơ mắt nhìn bà bị thiêu đến mặt mũi chẳng còn nhận ra, rồi bị đưa ra trang viện chờ chec.
Thế nhưng… vị kế mẫu mới vào cửa lần này lại có vẻ khác hẳn.
Bà nói, bà đến là để cứu rỗi ta.
Có điều, trông bà ngốc nghếch đến đáng thương — không đấu lại di nương, chẳng được phụ thân coi trọng, ngay cả quyền quản gia cũng chẳng chạm tới được.
Ta nhìn bà khom người thổi lửa nấu canh dưỡng thân cho ta, khói hun đến chảy nước mắt vẫn cặm cụi không dừng tay, bất giác khẽ thở dài:
— Bảo vệ một người… đúng là vất vả hơn giec người thật.
...
NẮM CHẶT TAY NHAU
Tạ Thừa Phong đánh cược, cố tình đem bản thân đặt cược, rồi thua vào tay con gái của tội thần.
Sau đó, hắn thực hiện lời hứa, tổ chức cho nàng ta một hôn lễ linh đình.
Mà ta — chính thất được cưới hỏi đàng hoàng — lại trở thành trò cười cho cả kinh thành.
Khi ấy, Tạ Thừa Phong thản nhiên nói:
“Đã là đánh cược, thua thì phải chịu. Nàng là phu nhân của ta, chẳng lẽ lại thua không nổi?”
Dòng dõi thế gia vốn kiêu ngạo, dám chơi dám chịu.
Về sau, ta cũng đem chính mình đặt cược — thua vào tay Nhiếp Chính vương.
Một đêm xuân phong, ta say đến mộng mị triền miên.
Còn Tạ Thừa Phong, lại thất thần đứng ngoài cửa, gào suốt một đêm dài.
Đến tận khi mặt trời lên tới đỉnh đầu, ta mới mở cửa, nhìn hắn nhếch nhác đến đáng thương, cố ý làm ra vẻ kinh ngạc mà nói:
“Thế tử gia sao lại ở đây? Chẳng lẽ…ngươi thua không nổi ư?”
...
TỐNG NGÂN SƯƠNG
Ta là ác quỷ chuyển thế, chỉ chờ kiếp này lại chết thảm một lần nữa để hóa thành lệ quỷ.
Nghe lời đề nghị của những oan hồn khác, ta chọn đầu thai làm nữ nhi thời cổ đại — nghe đâu nếu vận số tốt, vừa sinh ra đã có thể bị dìm chết trong thau nước lạnh.
Thế mà… ta không chết được.
Mẫu thân thương yêu ta như ngọc, phụ thân thì coi ta là châu báu nâng niu trong tay, mười ba năm trôi qua, ngay cả sát khí trên người ta cũng phai nhạt đi một tầng.
Cho đến khi thúc phụ phạm tội, phụ thân ta là con thứ trong nhà, bị đẩy ra gánh tội thay, mẫu thân cũng vì thế mà lên đoạn đầu đài.
Lúc bị thúc mẫu đẩy xuống sông, ta không chút phản kháng, chỉ có một giọt lệ lặng lẽ rơi xuống nơi khóe mắt.
Ta đã nuốt lời rồi.
Ban đầu ta đã hứa với phụ thân, đời này sẽ làm người lương thiện.
Thế nhưng giờ đây… kẻ nào cũng đừng mong được sống yên.
...
LẠC DI
Mẫu thân ta là thông phòng, nhưng tài thêu thùa lại nổi danh khắp thiên hạ.
Năm ta đến tuổi cập kê, mẫu thân đã dốc công suốt nửa năm, thêu ra một bức song diện vạn thọ đồ* tinh xảo vô song.
(*) Bức vạn thọ đồ được thêu hai mặt.
Bà nói: “Nếu chủ mẫu ưng ý bức thêu này, mẫu thân sẽ có thể thay con cầu xin một mối hôn sự tử tế.”
Lúc mang bức thêu đến để dâng lên, trong mắt mẫu thân đầy ắp hy vọng.
Thế nhưng ta đợi mãi, đợi đến trời tối mịt cũng chẳng thấy bà quay về.
Mãi đến lúc đêm xuống, mấy hạ nhân mới khiêng mẫu thân trở lại — cả người đầy máu.
“Ả tiện tỳ to gan này dám giở thói trộm cắp, chủ mẫu rộng lượng, chỉ phạt năm mươi trượng mà thôi.”
Ta chỉ biết răm rắp quỳ xuống nhận tội, không dám cãi một lời.
Mẫu thân không được chữa trị, cuối cùng đau đớn mà chết.
Sau đó, tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của ta — ả đích nữ cao quý đó — lại lấy đúng bức song diện vạn thọ đồ ấy, nói là do chính tay mình thêu, khiến hoàng hậu vừa ý, được ban hôn cho Thế tử phủ Quận vương.
Hôm nàng ta gả đi, mười dặm hồng trang rực rỡ.
Mà ta, cũng bị nhét lên một chiếc kiệu nhỏ, đưa vào phủ Quận vương.
...
TA NUÔI LỚN MỘT VỊ PHU QUÂN
Ngày nhà họ Tiêu gặp nạn, đám hạ nhân liền chen lấn tranh nhau lục tìm những thứ đáng giá.
Ta tranh không lại bọn họ, chỉ có thể mang theo Nhị thiếu gia chín tuổi vẫn chưa biết nói chuyện.
Về sau sóng yên biển lặng, hắn hỏi ta có nguyện ý làm thiếp của hắn không?
...
KHÔNG GẢ
Vị hôn phu của ta ở Giang Nam trót phải lòng một đóa “tiểu bạch hoa”.
Mẫu thân lại khuyên ta: “Con đưa nàng ta về nhà đi. Nam nhân sớm muộn gì cũng sẽ nạp thiếp, con thu phục được người hắn yêu nhất, sau này sẽ tránh được vô số phiền toái.”
Thế là đến ngày tiểu bạch hoa bán thân chôn mẹ, ta liền bước tới trước Triệu Dục Tông một bước, cất lời:
“Cô nương, có muốn theo ta về không?”
...
ĐƯỢC ĂN LÀ PHÚC
Ta là một tội nô, nhưng lại ăn cơm rất ngon lành.
Lúc lén ăn vụng, Thái tử đứng một bên nhìn dáng vẻ ta ăn, không nhịn được cũng theo đó mà ăn sạch một bát lớn.
Hoàng hậu nương nương thấy thế thì mừng rỡ vô cùng, bèn sai ta làm tỳ nữ thử món cho Thái tử.
Về sau, công chúa Trường Ninh cũng được đưa vào cung — nàng nhỏ như một con mèo con đang tập ăn, còn có cả tiểu thiếu gia của Hầu phủ vào cung làm bạn đọc sách.
Từng người một, đều được đưa đến bên ta.
Thế là, ta bỗng chốc có thật nhiều thật nhiều bằng hữu.
...
Điền Tâm Dưỡng Mộng
Điền Tâm Dưỡng Mộng
Tôi trượt chân ngã khỏi sân khấu tuyển chọn, rồi bị một cô gái cổ đại chiếm lấy thân xác.
Cô ấy nói mình tên là Lâm Đại Ngọc.
Vì muốn giúp tôi hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, cô ấy cắn răng thay tôi tiếp tục tham gia chương trình tuyển chọn “Thiếu nữ Quốc Phong 101”.
Ban đầu cô ấy chỉ định góp mặt cho có, ai ngờ lại từ lớp F một đường tiến thẳng lên lớp A.
Sau này, cả mạng xã hội đều đuổi theo cô ấy gọi “em gái ơi”.
Từ khóa hot nhất trên Weibo: “Lâm muội muội cuối cùng cũng bước ra khỏi Đại Quan Viên rồi.”