Chữa Lành
Nội dung nhẹ nhàng, cảm động, truyền tải sự ấm áp, hi vọng và niềm tin vào cuộc sống. Thường có những nhân vật từng bị tổn thương, dần tìm được sự đồng cảm và yêu thương, mang lại cảm giác chữa lành cho độc giả.
Truyện mới cập nhật

THẨM UYỂN NINH
Tỷ tỷ một lòng muốn làm đích nữ, cuối cùng cũng được Đại phu nhân thu nhận nuôi dưỡng.
Nào ngờ, Đại phu nhân tính tình khô khan, chỉ dạy nàng tính toán sổ sách, hoàn toàn chẳng hiểu cách lấy lòng trượng phu.
Ngược lại, ta lớn lên bên cạnh di nương, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, hát hay múa giỏi, các công tử trong kinh thành không ai không ái mộ.
Tiểu Hầu gia mà tỷ tỷ ngày đêm nhung nhớ lại đem lòng yêu ta, đến cả mẫu thân hắn khi đến cửa cầu thân cũng nói:
“Đích hay thứ chẳng quan trọng, quan trọng nhất là con ta được vui vẻ.”
Tỷ tỷ phát điên giết ta, sau đó ta và nàng trọng sinh trở về ngày được thu nhận khi xưa.
Lần này, nàng nấp sau lưng phụ thân, nghẹn ngào nói:
“Nữ nhi không muốn đi theo Đại phu nhân, nữ nhi nguyện theo bên cạnh Triệu di nương.”
Còn ta thì vội vàng chạy tới, ôm chặt lấy chân Đại phu nhân.
Kiếp này, cuối cùng cũng đến lượt ta tận hưởng những tháng ngày tốt đẹp rồi.
...

CHỊ GÁI QUA ĐỜI, TÔI DÙNG TÊN CHỊ ĐỂ SỐNG TIẾP
Khi học cấp 3, một tai nạn đã cướp đi sinh mạng của chị gái tôi.
Nhưng khi ký vào giấy xác nhận tử vong, mẹ lại nhìn khuôn mặt giống hệt chị của tôi, rồi viết tên người chết là “Chu Thư Ý”.
Chu Thư Ý là tôi.
Người đã mất là chị gái tôi, tên Chu Thư Âm.
Tôi khóc lóc hỏi bà tại sao.
Mẹ nói: “Bởi vì chính con đã hại chết Thư Âm.”
Anh trai tôi nói: “Cả đời này, em phải chuộc tội thay cho Thư Âm.”
Họ oán trách tôi, căm ghét tôi, giận dữ chất vấn: “Tại sao người chết không phải là mày?”
Cho đến ngày tôi bị chẩn đoán mắc ung thư.
Tôi mang theo sự nhẹ nhõm chưa từng có, mỉm cười hỏi họ:
“Trên bia mộ của tôi, có thể trả lại cái tên ‘Chu Thư Ý’ không?”

NHƯ Ý PHƯƠNG PHI
Nương ta có dung nhan tựa “Tây Thi”, nổi danh trong nghề mổ lợn.
Lên núi nhặt được cha ta khi ấy trọng thương, lại mất trí, rồi cùng người kết làm phu thê.
Năm ta năm tuổi, cha ta khôi phục ký ức.
Trong chớp mắt trở thành tiểu công gia của phủ Bình Quốc Công.
Trước mắt ta bỗng hiện ra mấy dòng chữ:
【Nam chính rốt cuộc nhớ lại tất cả, mau mau thoát khỏi người phụ nhân thô bỉ ấy, Muội Bảo còn đang chờ ở kinh thành.】
【Nam chính vốn là bậc quang minh lỗi lạc, lại bị nữ phụ ác độc nhặt về mà vấy bẩn, chẳng trách phải giết nàng.】
【Cặp mẹ con pháo hôi này còn dám chạy đi gây phiền cho Muội Bảo, tiểu tam nào có mặt mũi thế? Đúng là hai kẻ ngốc.】
Ta hoảng hốt thất sắc, lập tức quay đầu báo cho nương.
Nương cùng ta bàn bạc suốt đêm, quyết ý không làm nữ phụ nghịch mệnh, tự rước họa vào thân.
Cha đã muốn làm kẻ phụ tình, vậy thì lấy bạc bồi thường rồi hòa ly.
Vàng bạc cầm tay, đủ để cưới mười tám kẻ phò mã, tha hồ hầu hạ ta và nương.
Ta cùng nương cười đến híp mắt.
Nào ngờ, phía sau cha ta âm trầm lạnh lẽo.
“Vứt bỏ phu quân, đoạn tuyệt phụ thân, thật là hay lắm, coi ta như đã chết rồi sao?”
“Nói mau, là ai xúi giục các ngươi? Quán bánh bao đầu ngõ, hay sạp bánh nướng cuối phố?”

CÂU CHUYỆN CỦA THẬP NHỊ NƯƠNG
Ngày ta làm lễ cập kê, tỷ phu trong cơn men say lại xông thẳng vào phòng ta.
Đêm hôm đó, ta bị bịt miệng, đưa vào Hầu phủ.
Đích tỷ nói nàng không thể sinh con, muốn mượn bụng ta dùng một phen.
Một năm sau, ta sinh được một bé trai.
Đích tỷ dẫn ta đến vườn trúc, bốn bà tử giữ chặt ta, bịt miệng lại, chôn sống ta dưới cái hố đã đào sẵn từ trước.
Trước lúc chết, ta chỉ nghĩ mãi một điều — rốt cuộc, một người như ta sống trên đời này có ý nghĩa gì?
Không ngờ, lại có người đào ta lên.
Người đó gầy gò, nhỏ thó, nhưng vẫn cõng ta đi mười dặm đường.
Hắn cởi chiếc áo duy nhất trên người, đắp lên thân thể dính đầy bùn đất của ta, bảo ta phải sống.
Một lão nhân nhặt được ta, đưa ta về nhà.
Từ ngày ấy, ta đổi tên đổi họ, sống dưới thân phận một người khác.
Năm năm sau, quán hoành thánh của ta mở đến tận kinh thành, lại gặp ngay cả nhà đích tỷ đang bị bán đi.
Nàng quỳ xuống cầu xin ta cứu đứa con trai của mình.
Ta chỉ tay sang thiếu niên đang quỳ gối bên kia, lạnh nhạt nói:
“Ta chỉ cứu nó.”
...

Căn Phòng Của Bà
Đang họp, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi.
Bà ngoại hỏi tôi một ngày kiếm được bao nhiêu tiền.
Tưởng bà muốn vay mượn gì, tôi cố ý nói ít đi:
“Một ngày 1.200 thôi ạ.”
Bà ngoại bảo: “Bà cho cháu hai ngàn, cháu có thể ở bên bà một ngày không?”
Sống mũi tôi cay xè, lập tức đồng ý.
Trong nhóm gia đình, toàn anh em họ buông lời than phiền:
【Ngoại có gọi cho mấy người không? Lại bắt tôi phải ở với bà một ngày, thật rắc rối.】
【Bà ấy rảnh quá, cho dù có đưa tôi hai ngàn, tôi cũng chẳng muốn ở cùng.】

TÁI GIÁ VÀO HẦU PHỦ
Năm ta xuyên đến cổ đại, đã ba mươi tư tuổi.
Dưới gối chỉ có một cô con gái, vừa mang theo mười dặm hồng trang rực rỡ, gả vào Hầu phủ.
Ta góa bụa đã lâu, vốn chỉ định lặng lẽ nuôi mấy tiểu lang quân xứ Tây Vực, nương nhờ chốn này sống những ngày tháng an nhàn tới bạc đầu.
Nào ngờ nửa năm sau, con gái ta lại khóc lóc viết thư gửi tới:
【Mẫu thân ơi, trong lòng tiểu Hầu gia chỉ có biểu muội bạch nguyệt quang, con ở Hầu phủ bị họ sỉ nhục đến mức bước đi cũng khó, xin mẫu thân nghĩ cách cứu con.】
Vốn dĩ ta chẳng cần tốn chút sức lực gì cũng được làm mẹ, nhưng con gái bảo bối của ta, sao có thể để người ta muốn bắt nạt là bắt nạt?
Thế là ta thu dọn hết thảy gia sản.
Ba tháng sau…
Ngồi trên kiệu lớn tám người khiêng, đánh trống khua chiêng, huyên náo như ngày con gái ta xuất giá.
Cũng chính thức — gả vào Hầu phủ.
...

Em gái tôi ở đây: Anh ơi, đừng chết, em vẫn còn đói
Tôi xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cứu rỗi.
Nam chính đã cứu rỗi nữ chính, còn tôi là em gái của nam phụ Phó Đình Triết.
Phó Đình Triết yêu mà không được, mắc chứng trầm cảm, sống dở chết dở.
Bố mẹ thấy chướng mắt, liền cùng nhau đi du lịch giải sầu.
Họ gửi tôi — đứa bé bốn tuổi — cho Phó Đình Triết chăm sóc.
Nhưng anh ấy bận đi chết, không có thời gian chăm tôi.
Nhìn anh sắp nhảy lầu, tôi bặm môi bật khóc: “Anh ơi, em có thể làm phiền anh một chút không? Anh có thể pha sữa cho em rồi hãy chết được không? Em nửa ngày rồi chưa được uống sữa.”

TỲ NỮ THANH HÒA
Năm đại nạn hoành hành, phủ Trấn Quốc công thu mua nha hoàn xung hỷ.
Bát tự của ta hợp mệnh.
Chỉ năm lượng bạc, phụ thân liền hớn hở đem ta bán đi.
Đêm thứ ba nhập phủ, thế tử gia liền tắt thở.
Đám nha hoàn xung hỷ như ta, toàn bộ đều phải tuẫn táng theo.
Trong linh đường, tử khí nặng nề, ta quỳ gối trên nền gạch lạnh như băng, chẳng khác nào một người giấy đợi châm lửa thiêu.
Không cam lòng.
Thật sự không cam lòng.
Sống đến mười sáu tuổi, chưa từng nếm qua vị thịt, chưa từng cài hoa nhung, đến tay nam nhân còn chưa từng chạm, vậy mà phải chết một cách hồ đồ như vậy sao?
Dựa vào đâu?
Chỉ vì ta là cỏ dại trong bùn, chết rồi còn phải lót đáy quan tài cho bậc quý nhân sao?
Giận dữ bốc lên trong gan.
Dù sao cũng là cái chết, làm quỷ cũng phải nếm thử mùi đời một lần.
Ta bóp mở đôi môi lạnh băng của thế tử, cúi người xuống — hung hăng truyền mấy ngụm khí vào đôi môi tái nhợt ấy!
Môi hắn như băng vụn, vẫn còn vương chút mùi thuốc.
Dẫu có làm quỷ, cũng chẳng thiệt thòi.
Chính lúc ta còn đang thưởng thức hương vị ấy, cổ họng của vị “người chết” kia khẽ động.
Ngay sau đó,
Lồng ngực nhẹ nhàng phập phồng một cái!
Ta… ta vậy mà thật sự… đã dùng một nụ hôn… cứu sống thế tử gia tôn quý này rồi sao?!
...

Người cứu mèo, mèo cứu người
Chồng cũ từng bạo hành ra tù ngày đó, hắn tuyên bố sẽ giết tôi.
Tôi chạy trốn, trượt chân xuống dốc, vừa mở mắt ra liền chạm phải ánh mắt của hai con mèo trắng đang ngậm cỏ.
“Đại Bạch mau nhìn này! Là người đó! Nghe nói người cứu mèo còn lợi hại hơn cỏ cứu mèo nhiều!”
“Nhưng mà chúng ta làm sao cầu cứu cô ấy được?”
Nghe vậy, tôi theo phản xạ mở miệng, “Các cậu muốn cứu ai?”
Lời vừa rơi xuống, tôi và hai con mèo nhỏ đều ngẩn ra.

Trùng Sinh: Người Chị Duy Nhất
Kiếp trước, tôi chỉ là một cái “túi máu”, bị vắt kiệt đến ch/ết, cô độc ngã xuống trong ký túc xá công xưởng.
Đến khi nhìn thấy th/i th/ể của tôi, bố mẹ mới biết hối hận.
Sau khi trùng sinh, tôi nhận được một viên “Mười năm sớm ngộ”.
Hệ thống nói: cho bố mẹ uống, họ sẽ sớm tỉnh ngộ mười năm.
Nhưng tôi lại không chút do dự, nhét viên thuốc ấy vào miệng đứa em trai đỏ hỏn trong tã.
Đôi mắt nó bừng sáng, cái mũi nhỏ khịt khịt, như vừa được khai trí.