Chữa Lành
Nội dung nhẹ nhàng, cảm động, truyền tải sự ấm áp, hi vọng và niềm tin vào cuộc sống. Thường có những nhân vật từng bị tổn thương, dần tìm được sự đồng cảm và yêu thương, mang lại cảm giác chữa lành cho độc giả.
Truyện mới cập nhật
Đại Ca Trường Học Là Kẻ Sợ Vợ
Sau khi xuyên về thời cấp ba, bá vương học đường nói cậu ấy là chồng tôi.
Cậu ấy còn nói sẽ không bao giờ làm cái tên sợ vợ mềm yếu nữa.
Nói tôi đừng mơ mộng, cậu ấy tuyệt đối sẽ không cưới tôi.
Kết quả là, tôi chỉ mới cùng nam thần trường tham gia trại hè của đại học X.
Cậu ấy đã vừa đuổi theo vừa khóc:
“Vợ ơi! Không có em anh sống sao nổi! Em đừng đi mà!
“Anh giàu hơn cậu ấy, lớn hơn cậu ấy! Còn giỏi hơn và bền hơn nữa!”
ĐẠO LƯƠNG DUYÊN
Kế mẫu vì muốn bảo toàn ta, bèn nghĩ ra cách để ta sớm xuất giá.
Suy đi nghĩ lại, bà chọn đích nam tộc nhà ta là Bùi Chiêu.
Nhưng thuở nhỏ ta và Bùi Chiêu có vài mối oán niệm.
Ngày tái giá hôm sau, hắn liền thẳng mặt nhấn mạnh:
"Chúng ta là giả thành hôn, cô mẫu đã nói với ngươi rồi chứ?"
Ta như gà mổ thóc gật đầu, "Đã nói rồi."
Ta tưởng hắn vô tình, ta vô ý, sống qua những ngày tháng yên ổn, bình lặng.
Nhưng về sau lại khác.
Khi người đời đều chê ta là kẻ cuồng phụ, Bùi lão gia định lấy pháp gia nghiêm trị ta.
Bùi Chiêu lại chắn trước mặt ta, trầm giọng nói:
"Ngươi dám động đến nàng một chút, thì hôm nay ta liền cùng ngươi quyết mạng!"
Người công lược thứ 100 là một con cá muối!
**Tên: Người Chinh Phục Thứ 100**
99 người chinh phục Hạ Thiên Kiêu trước tôi đều thất bại.
Tất cả bọn họ đều đã chết.
Tôi là người thứ 100, và cũng là người sống sót lâu nhất.
Lý do là — tôi trì hoãn.
Tôi và hắn chưa từng gặp mặt.
Chưa bắt đầu, thất bại kiểu gì được?
Tôi sống như một cái bug, mỗi ngày chìm đắm trong rượu chè, tiêu tiền như nước.
Cho đến năm thứ mười, cuối cùng hắn cũng tìm thấy tôi, không thể nhịn được nữa liền hỏi: "Sao em vẫn chưa tới chinh phục tôi?"
Hoa Dại Dưới Bão
Mẹ tôi muốn bỏ trốn cùng một gã đàn ông trong làng – kẻ ăn chơi lêu lổng, nổi tiếng là kẻ chỉ biết ăn bám.
Ngoại tôi nói, mẹ đi theo ông ta nhất định sẽ khổ.
Vì thế, khi mẹ đổi lại thời gian bỏ trốn và sai tôi đưa thư, tôi đã nói dối bà.
Bà không đi được, sau đó gả cho một người nông dân thật thà, chất phác, nghe lời bà mọi chuyện.
Nhưng bà lại tin rằng chính tôi đã cản trở hạnh phúc của bà.
Để trả thù tôi, bà nhận ba vạn tiền sính lễ, ép tôi gả cho một con bạc từng đánh chết mấy đời vợ.
Mở mắt ra, tôi quay lại đêm mưa hôm đưa thư năm ấy.
Lần này, tôi không ngăn bà nữa.
Khi Hồ Điệp Nở Hoa
Từ ngày chồng tôi thay bức ảnh cưới trên đầu giường bằng bức tranh sơn dầu do sư tỷ anh ta vẽ, tôi bỗng thấy mệt mỏi.
Khi tôi đặt bản thỏa thuận ly hôn trước mặt anh, anh lạnh lùng cất tiếng:
“Chẳng lẽ đến quyền thay một bức tranh tôi cũng không có? Ly hôn? Vậy cả đứa con trai em nâng niu trong lòng bàn tay cũng không cần nữa sao?”
Tôi gật đầu. Đúng vậy, tôi không cần nữa.
Dù sao thì đứa con mà tôi yêu thương hết mực ấy, cũng giống hệt bố nó — luôn đặt một người phụ nữ khác lên vị trí đầu tiên.
TUỔI THƠ TỔN THƯƠNG VÌ MẸ RUỘT, TÔI ĐƯỢC MẸ CHỒNG CỨU RỖI
Tôi và chồng là người cùng làng. Hồi nhỏ, mẹ tôi thiên vị ghê gớm. Có gì ngon hay đồ chơi hay ho, đều dành cho chị gái tôi.
Cùng một quả táo, chị tôi lúc nào cũng cắn một miếng trước rồi mới đưa cho tôi.
Mẹ tôi thường bảo tôi:
“Nó là con bé ăn phân đấy, đừng để ý đến nó.”
Lớn hơn chút, tôi mới bắt đầu suy nghĩ:
“Tại sao người ăn phân lại không phải là tôi?”
Mãi đến lúc mẹ chồng bưng ra đĩa bí đao hầm cà tím, tôi mới thật sự nhận ra: IQ của tôi đã bị xúc phạm nghiêm trọng.
Tôi không biết nấu ăn, lại còn kén ăn.
Mẹ chồng nấu cả nồi to, tôi chỉ ăn đúng một bát nhỏ.
Trong miệng mấy bà cô hàng xóm trong khu, tôi chính là kiểu con dâu nhà người ta “được cưng chiều nên sinh hư, lười biếng ham ăn lại còn kén cá chọn canh”.
Món tủ của mẹ chồng là bí đao hầm cà tím, còn chồng tôi thì phụ việc bằng cách nấu mì trụng nước lạnh. Cả nhà ăn uống vui vẻ lắm.
Nhà tôi ăn uống đơn điệu đến mức hàng xóm có thể đoán chính xác hôm nay bữa cơm nhà tôi có gì.
Dựa vào đồ ăn nhà tôi, bạn có thể cảm nhận rõ sự luân chuyển của bốn mùa.
Tất nhiên, duy chỉ có buổi sáng là không bao giờ thay đổi: luôn là mì. Không hề bị ảnh hưởng bởi mùa nào hết.
Còn các món ăn của mẹ chồng thì mỗi mùa chỉ đổi một món, và chưa tới mùa thì đừng hòng có món đó.
Ví dụ như: mùa đông tôi thèm ăn đậu tằm, thì phải đợi đến… hè năm sau.
Xuân thì có trứng chiên với rau dền và ngò thơm, hè thì có cà tím hầm với đậu que và khoai tây, thu ăn súp lơ, đông thì hầm cải thảo.
Ưu điểm lớn nhất: rẻ mà chắc bụng.
Hôm nay là sinh nhật tôi. Khi mẹ chồng lại bưng ra đĩa “bí đao hầm cà tím vô địch”, đầu óc tôi lại trôi về những ký ức xa xăm...
NHỜ BÌNH LUẬN TA NHẶT ĐƯỢC CON NAM NỮ CHÍNH
Lúc lên núi hái thuốc, trước mắt ta bỗng hiện ra một hàng chữ.
“Con trai của nam nữ chính bị ném vào rừng phong thôn Hồng Phong sắp bị rắn cạp nia cắn chết. Mở màn cho một câu chuyện tình bi thảm.”
Ta giật mình lao về phía rừng phong và cứu được đứa nhỏ gần tổ rắn.
Nhưng hai tháng sau, ta lại thấy bình luận hiện lên.
“Con gái vừa đầy tháng của nữ chính bị kẻ thù bắt cóc bị vứt xuống hồ trong thôn Hồng Phong.”
“Xác của cô bé bị bèo tây cuốn lấy, chẳng rõ là chết đuối hay chết đói nữa? Quá thảm thương.”
Hả? Nữ chính sinh con nhanh vậy sao?
Trong cơn bàng hoàng, ta lại lao đi nhặt trẻ con.
Nửa năm trôi qua, bình luận lại nổ tung.
“Trời ạ. Nữ chính của truyện ngọt ôm con bỏ trốn, cặp song sinh long phượng bị nữ phụ độc ác đánh tráo rồi ném lên đỉnh núi Ước Nguyện bị cóng đến chết.”
Trời đánh thật. Rốt cuộc là có bao nhiêu nữ chính thế này?
Ta liều mình trèo lên đỉnh núi ôm về một đứa trẻ.
Trong mấy năm ngắn ngủi, chỉ dựa vào mấy dòng chữ bay loạn kia, ta đã nhặt về đứa trẻ thứ tư, thứ năm... thứ mười...
Lạy trời cao đất rộng.
Cầu xin các vị nhân vật chính đừng để thất lạc con trẻ nữa, ta thật sự không nuôi nổi đâu.
LÝ PHÁN PHÁN TÔI NHẤT ĐỊNH SẼ TOẢ SÁNG
Ba mẹ ruột không cho tôi gọi họ là ba mẹ, chỉ được phép gọi là chú và dì.
Vậy mà sau này, khi tôi đỗ vào Thanh Hoa, họ lại đi khắp nơi khoe khoang:
“Đây là con gái tôi…”
Tôi mỉm cười phản bác:
“Chú dì à, con cái không thể nhận bừa được đâu.”
…
MỸ NHÂN TÂM KẾ: TRẢM LONG
GIỚI THIỆU:
Đêm trưởng tỷ khó sinh, Thái tử lại đang cùng nữ xuyên không ngắm sao trên mái nhà.
Trưởng tỷ là chính thê của Thái tử, cũng là thanh mai trúc mã của hắn. Thế nhưng kể từ khi Thái tử mang về một nữ tử xuyên không, hắn liền lạnh nhạt với trưởng tỷ, bỏ mặc không ngó ngàng đến nữa.
Sau khi trưởng tỷ qua đời, để lại một hài nhi đáng thương.
Một tháng sau, ta được gả vào Đông cung, trở thành trắc phi.
Nữ xuyên không tới cửa khiêu khích:
“Điện hạ hứa với ta đời này kiếp này chỉ có một đôi. Dù ngươi có gả vào Đông cung, cũng không giành được tình yêu của điện hạ. Ta khác các ngươi – những nữ tử cổ đại ngu muội.”
Ta khẽ cười, mím môi không đáp.
E rằng nàng không biết, nữ nhi thế gia từ nhỏ đã tinh thông tâm kế.
Trưởng tỷ thất bại, bởi nàng có tình.
Còn ta thì không giống vậy—
Ta đến là để trảm long!
Con Đường Của Thẩm Tư Thần
Mẹ tôi tin chắc “chửa con trai thèm chua, chửa con gái thèm cay”.
Vì muốn sinh được con trai nối dõi tông đường, suốt năm tháng mang thai bà không dám chạm đến một hạt ớt nào, dù vốn dĩ trước đó rất thích ăn cay.
Ai ngờ trong một lần sang nhà dì út, bà vô tình ăn phải món cà xào có rắc ớt bột. Vừa cắn một miếng đã cay xộc lên, tức đến nỗi ch/ửi ầm cả nhà, còn suýt đ/ộng th/ai.
Đến ngày sinh, quả nhiên là một đứa bé gái. Bà chẳng thèm liếc mắt nhìn, lạnh lùng vứt tôi cho dì út:
“Con t/iện nh/ân này hại tôi mất con trai, thì để nó cho cô ta nuôi! Nếu cô ta không chịu thì quẳng ra sân, nói là ố/m ch/ết rồi cũng được. Tóm lại, tuyệt đối không để con bé chắn đường con trai tôi!”
Nói xong, bà còn chưa kịp hồi phục đã vội vàng chuẩn bị sinh thêm đứa thứ hai.
Vậy là dì út biến thành “mẹ tôi”. Vì nuôi tôi, cả đời dì không lấy chồng.
Tôi ra đời với cái “tội” không phải con trai. Hồ sơ hộ khẩu ghi mẹ đ/ẻ là dì út, còn mẹ ruột tôi – người mang nặng đ/ẻ đau lại coi như chưa từng sinh ra đứa con gái này.
Năm sau, bà thực sự sinh được con trai. Từ đó, tôi chính thức mang họ Thẩm của dì út, còn tên – “Thẩm Tư Thần”cũng do dì đặt. Vì sao là cái tên ấy, dì chưa từng giải thích.