Hiện Đại
Nội dung xoay quanh bối cảnh xã hội ngày nay với tình yêu, công việc, gia đình và những vấn đề quen thuộc trong cuộc sống. Nhân vật có tính cách gần gũi, câu chuyện dễ liên hệ với thực tế nên thường rất được yêu thích.
Truyện mới cập nhật

Tám Năm Một Giấc Mộng
Tám Năm Một Giấc Mộng
Vào đúng ngày sinh nhật tôi, tôi mới biết người chồng đã sống chung suốt 8 năm, đã lén lút qua lại với một cô gái phóng khoáng suốt 4 năm trời.
Bạn anh ta còn an ủi tôi:
“Chị dâu à, anh Châu chỉ thấy cô ấy khác với mấy cô trong giới, tìm chút cảm giác mới lạ thôi.”
“Chứ người anh ấy muốn cùng đi đến cuối đời, vẫn là chị.”
Ngay cả anh ta cũng chưa từng cảm thấy mình sai:
“Anh có phản bội em về thể x/á/c đâu, thế là chưa đủ sao?”
“Anh chỉ là thấy đời sống tinh thần nhàm chán, muốn tìm chút kích thích, chuyện đó em cũng muốn quản à?”
Tôi không quản.
Vì tôi chưa từng hạ thấp mình, cũng chưa từng muốn giữ lại thứ gì đã vấy bẩn.

Chúng Ta Từng Tốt Đẹp Biết Bao
Chúng Ta Từng Tốt Đẹp Biết Bao
Khi mở cửa bằng chìa khóa, tôi chết lặng nhìn thấy đồ lót phụ nữ vương vãi trên sàn nhà.
Tôi hiểu rõ tính cách của Cố Cảnh Tu—anh luôn gọn gàng ngăn nắp, từ trước đến nay chưa từng có thói quen bừa bãi như thế này.
Tôi chỉ biết thở dài trong im lặng.
Từng món đồ một, tôi nhặt lên, gấp lại chỉnh tề rồi đặt lên sofa.
Bình tĩnh pha cho mình một ly trà hoa cúc, tôi ngồi xuống, lắng nghe tiếng thở dốc mơ hồ vọng ra từ phòng ngủ, trong lòng như có gì đó vỡ vụn.
Tôi lặng lẽ đếm trong đầu—sáu năm rồi, chúng tôi đã kết hôn được sáu năm. Vậy mà vẫn chưa vượt qua nổi cái gọi là “nguy cơ bảy năm”.
Đáng tiếc thật.
Chợt nảy ra một ý, tôi pha thêm một tách trà kỷ tử cho Cố Cảnh Tu, nghĩ một lúc rồi để lại một tờ giấy ghi chú:
“Em qua chỗ Tống Bạc Giản, anh đừng lo cho em.”

Nuông Chiều
Nuông Chiều
Trà xanh muốn leo lên giường sếp.
Mà người cô ta ghét nhất, chính là tôi.
“Liễu Xuyến, đợi tôi trở thành bà chủ công ty rồi, người đầu tiên tôi sa thải chính là cô!”
Buồn cười thật.
Chắc cô ta không biết, sếp là anh trai cùng cha khác mẹ với tôi nhỉ?
Tối đó, tôi ngồi lên đùi anh, nũng nịu giả giọng mềm mại:
“Anh à, có người dọa sa thải em kìa!”

Ngày Yêu Trở Lại
Ngày Yêu Trở Lại
Sau bảy năm ly hôn, tôi và Giang Yển gặp lại nhau trong bệnh viện tâm thần.
Tôi là cảnh sát chìm giả dạng bệnh nhân tâm thần.
Anh là một thương nhân giàu có mắc chứng gắt gỏng.
“Bảy năm không gặp, em sống thành ra thế này à? Lâm Thanh Thanh, anh đã nói rồi, sẽ có một ngày em sẽ hối hận vì đã phụ bạc anh!”
“Hối hận cái gì chứ? Đồ điên…”
Sau đó, nhân lúc không có ai, anh nghiêng đầu, lén hôn tôi.
“Không sao. Em có bị bệnh thì anh vẫn yêu em.”

Sếp Tổng Mê Tôi Như Điếu Đổ
Sếp Tổng Mê Tôi Như Điếu Đổ
Lần đầu đi công tác cùng sếp… tôi đã ngủ với anh ta.
Sau đó, tôi hoảng hồn đến mức chỉ muốn cắt đứt mọi liên quan:
“Cái đó… anh cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, tôi không để bụng đâu.”
Ai ngờ người đàn ông lúc nào cũng lạnh lùng kiêu ngạo ấy, lại tỏ ra có chút… ủy khuất?
Anh nắm lấy cổ tay tôi, giọng trầm khàn:
“Ngủ với anh rồi, em còn muốn phủi tay không chịu trách nhiệm à?”

Ly Hôn Là Tự Do
Ly Hôn Là Tự Do
Ngày con gái giành được thủ khoa toàn tỉnh, Lữ Văn Bân với tư cách là giảng viên ngôi sao của một trung tâm luyện thi, được mời phỏng vấn.
Anh ta nói:
“Việc học của con gái tôi là do một tay tôi phụ trách, con học xong lúc mấy giờ thì tôi mới đi ngủ, tôi luôn đồng hành cùng con bé.”
Nhưng anh ta không nói rằng, chính áp lực học hành quá mức từ anh ta đã khiến con bé mất ngủ triền miên, suýt mắc b/ệ/nh tâm lý.
Anh ta còn nói:
“Vợ tôi chỉ là bà nội trợ, chẳng quản gì, cũng không kiếm tiền, cả nhà đều do tôi nuôi.”
Chắc anh ta quên mất rằng, trừ tiền học và sinh hoạt phí cho con gái, tôi đã lâu lắm rồi không ngửa tay xin anh ta một đồng.
Phóng viên hỏi, dự định tổ chức ăn mừng thế nào cho con gái.
Anh ta lập tức xua tay:
“Trẻ con mà, ăn mừng gì chứ. Tôi đã chuẩn bị sẵn giáo trình đại học cho nó rồi. Không đi từng bước thì sao đến được ngàn dặm. Con đường tương lai của con bé, tôi phải chuẩn bị từ bây giờ.”
Anh ta tự nhận mình là người nhìn xa trông rộng, tính trước mười bước.
Nhưng đâu biết rằng, sáng nay khi anh ta lên đường đi phỏng vấn, tôi và con gái đã lên máy bay sang Singapore.
Đi xem concert của Taylor Swift, thần tượng bao lâu nay trong lòng con bé.
Còn lại ở nhà, chỉ là một tờ đơn ly hôn đã ký sẵn đặt ngay trên bàn.

Không Chờ Anh Nữa
Không Chờ Anh Nữa
Khi tôi phát hiện ra mình là nữ phụ độc ác trong một cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo, thì…
Tôi đang ngồi trong lòng tổng tài ấy làm nũng.
Trong truyện, tôi là cô em gái nuôi độc ác của nam chính, vì yêu nam phụ mà không có được, nên nhiều lần hãm hại nữ chính.
Cuối cùng bị anh trai nuôi của tôi – nam chính thuê người thay nhau làm nhục, dẫn đến điên loạn, cô độc sống hết đời còn lại trong trại tâm thần.
Nhưng mà—
Người anh trai nuôi từng chỉ yêu mỗi nữ chính bé nhỏ thuần khiết ấy, giờ đang siết chặt eo tôi,
Kìm chế hôn lên môi tôi, hôn đến mức chân tôi mềm nhũn, đẩy cũng không đẩy ra được.

Giấy Kết Hôn Giả
Giấy Kết Hôn Giả
Ngày chị gái tôi vì tình yêu mà bỏ trốn, Phó Thừa Doãn, thái tử gia đất Bắc Kinh, người có hôn ước với chị, đã quay sang đeo nhẫn vào tay tôi.
Hắn cưng chiều tôi thành bà Phó khiến ai cũng ghen tị, đến cả bà cụ Phó khó tính nhất cũng nắm tay tôi khen ngợi:
“Đây mới là con dâu nhà họ Phó.”
Cho đến ba năm sau, chị tôi mang theo bệnh ung thư trở về nước.
Mẹ tôi khóc đến mức ngất xỉu trước mặt tôi: “Coi như mẹ xin con… để Thanh Lan được toại nguyện mấy ngày cuối đời!”
Anh trai tôi kéo Phó Thừa Doãn ép buộc: “Cô ấy chỉ muốn mặc váy cưới một lần, nếu cậu còn coi tôi là anh em, thì hãy giúp cô ấy hoàn thành tâm nguyện cuối cùng.”
Bố tôi trực tiếp ra lệnh: “Nếu Thanh Lan không tổ chức được đám cưới trước khi nhắm mắt, thì tôi không có đứa con gái như con!”
Phó Thừa Doãn ôm chặt tôi trước mặt mọi người: “Vợ tôi chỉ có mỗi Nhiên Nhiên!”
Nhưng chỉ trong vòng một tháng, hắn vẫn buộc phải quỳ một gối, đeo chiếc nhẫn gia truyền cho chị tôi, hoàn thành toàn bộ nghi lễ cưới xin.
Hắn mắt đỏ hoe giải thích: “Tổ chức đám cưới này là để em và gia đình không xảy ra mâu thuẫn, cũng coi như tiễn cô ấy đoạn đường cuối.”

Chồng Đẹp Trai Của Tôi Giỏi Thả Thính Lắm
Hàng xóm mới chuyển đến là một ông bố đẹp trai như tượng tạc nhưng trông chẳng khác gì sắp lìa đời.
Con gái anh ấy ngày nào cũng gào khóc:
“Ba ơi, ba đừng ch .t mà, con còn chưa sống đủ đâu, con mới 5 tuổi thôi!”
Bùng nổ lòng chính nghĩa, tôi đạp cửa xông vào nhà người ta.
Nhưng rồi vừa nhìn thấy mặt anh ta, tôi đứng hình.
“…Ờm… anh có cần một người vợ xinh đẹp, nhiều tiền, lại hào phóng không?”
Anh ấy còn chưa kịp phản ứng, con gái anh ấy đã nhào vào ôm tôi:
“Mami!”
Sau này, khi ba tôi ép tôi về nhà tham gia một cuộc hôn nhân liên minh, tôi buộc phải rời xa hai cha con họ.
Trong lễ cưới, hai người ấy bất ngờ xuất hiện cướp dâu.
Người đàn ông từng yếu ớt xanh xao giờ đã hóa thành thiếu gia nhà tài phiệt ở Hồng Kông, áo vest chỉnh tề, khí thế lạnh lùng.
“Vợ tôi, ai dám cưới?”

Thoát Khỏi Cuộc Hôn Nhân Rối Ren
Thoát Khỏi Cuộc Hôn Nhân Rối Ren
Mẹ chồng gọi điện, báo rằng con trai tôi ch .t đ/u/ố/i khi đang tắm.
Tôi hoảng hốt chạy tới bệnh viện, con trai tôi đã ngừng thở.
Mẹ chồng ngồi dưới đất, đ/ấ/m ngực gào khóc.
Chồng tôi ôm tôi vừa khóc vừa nói: “Anh cả đời này không vượt qua nổi cú sốc này đâu…”
Nửa năm sau, anh ta ôm một người phụ nữ đang mang thai bước vào nhà, gắt gỏng:
“Chuyện cũng qua lâu rồi, mình nên hướng về phía trước chứ?”
Lần nữa mở mắt ra, tôi quay trở về đúng ngày con trai gặp chuyện.
Và lần này, tôi tận mắt thấy mẹ chồng đ,è đ/ầ/u con trai mình xuống chậu tắm…