Hiện Đại
Nội dung xoay quanh bối cảnh xã hội ngày nay với tình yêu, công việc, gia đình và những vấn đề quen thuộc trong cuộc sống. Nhân vật có tính cách gần gũi, câu chuyện dễ liên hệ với thực tế nên thường rất được yêu thích.
Truyện mới cập nhật

Vả Mặt Chồng Cũ
Vả Mặt Chồng Cũ
Chồng tôi lái xe khi say, gây tai nạn, rồi lừa tôi đứng ra nhận tội thay.
Khi tôi ra tù, anh ta đã tái hôn.
Người vợ mới không ai khác, chính là bạn thân của tôi.
Con gái tôi mới năm tuổi, bị xích bằng dây sắt ngoài ban công, sống không khác gì một con chó.
Sợ tôi trả thù, bọn họ lái xe đâm chết tôi.
Tôi mở mắt lần nữa, thì phát hiện mình đã trùng sinh.
Chồng tôi quỳ gối trước mặt, khẩn thiết cầu xin tôi đứng ra nhận tội thay anh ta.
Tôi đá một cú làm anh ta ngã lăn ra:
“Đồ tội phạm chết tiệt, cút vào tù đi!”

Máy Bay Cô Độc
Máy Bay Cô Độc
Khi tai nạn hàng không xảy ra, chồng tôi – cơ trưởng của chuyến bay nhìn tôi và Bạch Nguyệt Quang, gương mặt tràn đầy khó xử.
Tôi thì không hề do dự, nhét bộ dù cuối cùng vào tay hai người bọn họ.
Kiếp trước, sau khi cân nhắc đi cân nhắc lại, anh ta chọn đưa dù cho tôi người đang mang thai rồi định cùng Bạch Nguyệt Quang chôn thân trong vụ rơi máy bay.
Nhưng cái gọi là “cùng xuống hoàng tuyền” kia không xảy ra – Bạch Nguyệt Quang ch trong vụ tai nạn, còn anh ta thì sống sót một cách kỳ tích.
Từ đó về sau, anh ta ngày ngày ở bên cạnh tôi, chờ đứa con của chúng tôi ra đời.
Tôi ngỡ rằng mọi bi kịch đã kết thúc, nào ngờ khi con đầy tháng, anh ta lại thản nhiên bóp ch con gái ngay trước mặt tôi:
“Nếu không phải cô cứ khăng khăng bám theo, máy bay đâu có thiếu dù.”
“Cô gi//ết người tôi yêu nhất, hôm nay, tôi cũng phải để cô nếm thử cảm giác đó!”
Tôi đau đớn đến tuyệt vọng, cuối cùng cùng anh ta đồng quy vu tận.
Mở mắt ra lần nữa, tôi lại trở về ngày xảy ra tai nạn…

Đừng Gọi Tôi Là Vợ
Đừng Gọi Tôi Là Vợ
Lúc đăng ký giải tỏa ở quê, tôi phát hiện không tìm thấy giấy kết hôn, liền đến Cục Dân chính xin cấp lại.
Không ngờ nhân viên ở đó tra đi tra lại nhiều lần rồi quả quyết nói với tôi:
“Cô độc thân, trong hệ thống của chúng tôi không có bất kỳ ghi chép kết hôn nào của cô cả.”
Tôi nhớ lúc đó chồng tôi từng nói có quan hệ, không cần xếp hàng cũng có thể lấy giấy.
Sau đó chúng tôi không đến cục làm thủ tục, mà nhờ người quen lấy giấy kết hôn về.
Cảm giác đầu tiên của tôi lúc ấy là: chắc chắn bị bạn của chồng lừa rồi.
Một tháng sau, chồng tôi từ nơi khác trở về, tôi định nói với anh chuyện này.
Ai ngờ lại bắt gặp anh đang cùng con trai lén gọi video cho một người phụ nữ trong phòng.
Chồng tôi nói với giọng vô cùng âu yếm: “Vợ ngoan, kỷ niệm 15 năm ngày quen nhau, anh nhất định sẽ về kịp.”
Con trai tôi cũng nũng nịu: “Dì ơi, khi nào dì mới đến đón con về với dì? Con không muốn ở với bà già mặt vàng đó chút nào.”
Tôi như bị sét đánh ngang tai.
Bao năm qua, chồng làm việc xa nhà, tôi ở lại chăm sóc cha mẹ chồng, lo toan việc nhà, nuôi dạy con cái.
Anh chỉ về nhà vào những dịp lễ Tết, mỗi lần không quá vài ngày.
Không ngờ anh lại nhẫn tâm đâm tôi một nhát chí mạng như thế!
Đã vậy thì, tiền đền bù giải tỏa này, một xu bọn họ cũng đừng hòng lấy!
Còn bệnh của cha mẹ chồng, cũng chỉ còn nước chờ ch thôi!

Hồi Sinh Giữa Gấm Hoa
Hồi Sinh Giữa Gấm Hoa
Trọng sinh về năm 1970, lần này tôi chọn lấy người đồ tể mà mẹ giới thiệu, từ chối anh bạn thanh mai trúc mã làm giáo viên ở nhà bên.
Tôi không còn bỏ lỡ cơ hội vào nhà máy dệt, không còn phải sống cả đời chăm sóc mẹ chồng nằm liệt giường, quanh quẩn trong bếp núc cơm áo gạo tiền.
Tôi sẽ không còn bị chồng cằn nhằn vì đi chợ lỡ tiêu hơn hai hào, mua hai quả quýt chua.
“Suốt ngày chỉ biết hoang phí!”
Tôi cũng sẽ không còn bị lũ trẻ trách móc chỉ vì muốn ra ngoài xả hơi vài hôm.
“Mẹ đi rồi ai trông tụi con?”
Ở kiếp này, tôi đi từ một nữ công nhân bình thường, trở thành tổ trưởng, rồi làm tới nữ xưởng trưởng đầu tiên trong lịch sử nhà máy. Tôi không còn chỉ là “vợ của ai”, “mẹ của ai”, mà là chính tôi – là tôi, một con người độc lập.
Tôi có sự nghiệp vững chắc, gia đình hạnh phúc. Tôi trở thành vết chu sa trong tim người năm xưa tôi từng yêu.
Còn trúc mã đời trước của tôi, người luôn coi tôi là lựa chọn dự phòng thì sao? Cô bạch nguyệt quang mà anh ta theo đuổi cuối cùng lại trở thành người phụ nữ già nua hơn tuổi vì chăm sóc mẹ chồng tai quái, không có công việc, bị chồng xem là “người ăn không ngồi rồi”.
Nữ thần của năm xưa, hoa khôi lớp học cuối cùng cũng chỉ là hạt cơm dính trên cổ áo đàn ông.
Tôi kéo cô vợ của trúc mã vào lớp đào tạo lại cho phụ nữ tại nhà máy, để cô ấy một hoa khôi từng bị lãng quên, lại một lần nữa tỏa sáng rực rỡ.

Yêu Anh Là Điều Em Chắc Chắn Nhất
Yêu Anh Là Điều Em Chắc Chắn Nhất
Tôi thầm yêu anh nhiều năm, người đàn ông ấy lại vô tình uống phải ly r/ượu bị b/ỏ th/u/o^c thay tôi.
Nhìn anh cau mày, khó chịu đến mức cả gương mặt căng thẳng, tôi không kìm được mà đưa tay chạm vào thắt lưng anh, khẽ nói:
“Hay… để em giúp anh nhé…”
Anh sa sầm mặt, đẩy tôi ra:
“Giang Mộng Dao, ai dạy em làm mấy chuyện này hả?!”
Tôi tiến sát lại gần, nở nụ cười trong trẻo:
“Chẳng ai dạy cả… Hay là anh dạy em đi?”
Anh không nói gì thêm, chỉ lạnh lùng đẩy tôi ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.
Cánh cửa ngăn cách tôi và anh, cả sự rung động non dại của tôi nữa.
Nhiều năm sau, anh cúi xuống bên tai tôi, giọng khàn khàn mang theo nụ cười nguy hiểm:
“Dao Dao, lát nữa đừng có khóc đấy nhé…”

Vạn Sự Hữu Duyên
Vạn Sự Hữu Duyên
Tôi trọng sinh sau kỳ thi đại học. Lần này, tôi sẽ không quay lại lớp học, cũng sẽ không ở bên Hàn Thanh nữa.
Tôi và Hàn Thanh là thanh mai trúc mã, nhà ở cạnh nhau, lớn lên cùng nhau, cùng học cùng chơi. Ba mẹ anh ấy hay đùa:
“Du Du sau này làm con dâu của dì đi.”
“Dì nhất định sẽ thương Du Du.”
Lúc ấy tôi chỉ biết đỏ mặt im lặng, còn Hàn Thanh luôn thản nhiên, chưa bao giờ đáp lời.
Tôi hiểu anh ấy chưa từng thích tôi đến mức đó.
Sau kỳ thi đại học, chúng tôi cùng vào trường A, thuận lợi tốt nghiệp, đi làm vài năm, rồi dưới sự tác hợp của hai bên gia đình, kết hôn.
Tôi cứ ngỡ rằng mọi thứ là chuyện đương nhiên, ai ngờ lại là tiếc nuối suốt đời của anh.
Phải nói thật, Hàn Thanh là một người chồng tốt, người cha mẫu mực.
Sau khi cưới một năm, chúng tôi có con. Anh chăm lo chu đáo, không tăng ca, về nhà đúng giờ, sẵn sàng chia sẻ việc nhà, hiếu thuận với ba mẹ tôi, ai nhìn vào cũng khen ngợi.
Con gái ra đời, mọi bước trưởng thành đều có anh bên cạnh.
Anh luôn cẩn thận, chu đáo hoàn hảo ở mọi khía cạnh.
Bởi vì anh là người có trách nhiệm, được dạy dỗ tử tế.

Người Giữ Lửa Núi Rừng
Người Giữ Lửa Núi Rừng
Sau khi cha mất, tôi quyết định ly hôn với người chồng là đại đội trưởng của mình, và ở lại ngôi làng nhỏ này mãi mãi.
Ngày đầu tiên, tôi lừa anh ta ký vào đơn ly hôn.
Ngày thứ năm, tôi nộp đơn xin nghỉ việc tại đơn vị cũ.
Ngày thứ bảy, tôi nấu một bàn cơm ngon để chia tay tất cả bạn bè.
Lục Việt Xuyên nhíu mày, trách móc tôi vì sao lại nấu món mà thanh mai của anh ta không thích ăn.
Tôi đứng dậy, nâng ly rượu kính cô ta:
“Từ nay về sau, giữa tôi và Lục Việt Xuyên, không còn quan hệ gì nữa.”
Nửa tháng sau, tôi gặp lại Lục Việt Xuyên đang trở về từ một nhiệm vụ.
Chỉ là lần này, gió chiều quê thổi hồng đôi mắt anh.

Tôi Không Cần Cứu Rỗi
Tôi Không Cần Cứu Rỗi
Anh trai của chồng tôi vừa qua đời, vậy mà chồng tôi, không thèm hỏi ý kiến tôi đã ngang nhiên đưa chị dâu đang mang thai về nhà để “dưỡng thai”, thậm chí còn ép tôi nghỉ việc ở nhà chăm sóc cô ta.
Tôi không đồng ý.
Chị dâu liền khóc lóc đòi nh/a/y l/ầ/u, còn quay sang chồng tôi mà nức nở:
“Cuộc hôn nhân ba người này chật chội quá… Đã không còn chỗ cho em trong căn nhà này nữa, vậy thì để người dư thừa như em ch .t đi cho xong!”
Chồng tôi không những không dỗ dành tôi mà còn tát tôi một cái trời giáng, rồi ép tôi phải xin lỗi chị dâu.
Tôi nghe lời anh ta, cúi đầu xin lỗi.
Rồi sau đó, tôi cũng đưa bạn trai cũ về sống chung, nở nụ cười nhẹ nhàng với hai người kia:
“Đừng lo, ba người thì hơi chật, nên tôi kiếm thêm người nữa, bốn người chơi mạt chược là vừa.”

Hôn Nhân Thời Tiền Tệ
Mười năm hôn nhân, cuối cùng tôi cũng được “vị tiểu tam sinh viên trẻ trung” của chồng ghé thăm.
Cô ta ôm bụng bầu, cười nhạt đầy ẩn ý:
“Có con gà mái già không đẻ được trứng, lại cứ ôm khư khư ổ gà nhà hào môn.”
Tôi vừa đưa tay vuốt lại mấy sợi tóc lòa xòa thì Chu Thành Huy đã vội nghiêng người che chắn cho cô ta.
Phản ứng nhanh như chớp khiến tôi không nhịn được bật cười.
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta, từng chữ rạch rõ ràng:
“Con gà non mới anh nuôi? Tươi quá nhỉ. Còn anh? Gà trống già?”
Anh ta không dám cãi, chỉ đứng yên chắn trước cô gái mềm yếu kia.
Tốt lắm.
Anh ta quên rồi à? Quên mình đã từng là “tiểu Chu” thế nào mới leo lên làm “Tổng Giám đốc Chu”?
Vậy thì… để tôi giúp anh trở lại điểm xuất phát.

108 Lời Cầu Hôn, 8 Năm Tù Giam
108 Lời Cầu Hôn, 8 Năm Tù Giam
Sau lần cầu hôn thứ 108 của Giang Yến Thâm, cuối cùng tôi cũng đồng ý lấy anh ta.
Tối hôm nhận giấy đăng ký kết hôn, tôi nhận được một đoạn video gửi đến từ một người ẩn danh.
Trong video, Giang Yến Thâm đang quỳ trên nền đá cẩm thạch giữa trung tâm thương mại, trước mặt anh là một người phụ nữ mặc váy trắng.
“Nhược Tuyết, anh sai rồi, xin em đừng rời xa anh.” Giọng nói của anh vang vọng rõ ràng trong không gian trống trải của trung tâm.
Xung quanh là đám đông tụ tập quay video, trong phòng livestream có người để lại bình luận:
“Chậc chậc, ngày cưới đã quỳ gối trước người phụ nữ khác, tên này đúng là cặn bã.”
“Lâm Nhược Tuyết là ai vậy? Không phải Giám đốc Giang mới cưới hôm nay à?”
“Anh em ơi, đặt cược nào, đoán xem tối nay Giám đốc Giang ngủ với ai!”
….