Hiện Đại
Nội dung xoay quanh bối cảnh xã hội ngày nay với tình yêu, công việc, gia đình và những vấn đề quen thuộc trong cuộc sống. Nhân vật có tính cách gần gũi, câu chuyện dễ liên hệ với thực tế nên thường rất được yêu thích.
Truyện mới cập nhật

Đêm Lặng
Tĩnh Đêm
Tống Hàn Xuyên thường nói: “Chiến tranh lạnh một tuần, mặc định là chia tay.”
Yêu nhau một năm, anh ta dùng đúng câu này để nắm thóp tôi suốt một năm trời.
Cho đến lần cãi nhau cuối cùng, anh ta lại giở trò cũ.
Lạnh lùng xóa kết bạn, chặ/n tôi, bỏ đi mà không buồn ngoảnh đầu lại.
Khoảnh khắc đó, tôi chợt nhận ra, mối quan hệ này đã th/ối n/át đến tận cùng.
Không còn gửi lời kết bạn lại hết lần này đến lần khác.
Không còn khúm núm chạy theo anh ta, níu kéo van xin quay lại.
Mà là âm thầm sửa nguyện vọng thi đại học, cố gắng tránh xa tất cả những nơi có thể gặp anh ta.
Bảy ngày chớp mắt trôi qua, bạn bè anh ta bắt đầu sốt ruột khuyên nhủ tôi.
“Han Xuyên nguôi giận lâu rồi, giờ chỉ đợi cậu chủ động xin lỗi thôi.”
“Nếu cậu còn cố chấp nữa, lần này mà chia tay thật thì đến khóc cũng chẳng có chỗ đâu.”
Nghe vậy, tôi khẽ cười:
“Ừ, vậy thì chia tay đi.”
“Như anh ta mong muốn.”

Khi Hoa Tường Vi Cúi Đầu
Khi Hoa Tường Vi Cúi Đầu
Vì một vụ cá cược, tôi chủ động theo đuổi nam thần học đường – Chu Dĩ Hành.
Chưa bao lâu sau, chúng tôi đã bắt đầu hẹn hò, chỉ là mỗi khi thân mật, tôi luôn thấy chột dạ.
Bạn thân cười an ủi: “Yên tâm đi, mấy kiểu con nhà giàu như anh ta thay bạn gái còn nhanh hơn thay áo.”
Tôi mím môi, quyết định chỉ tận hưởng niềm vui hiện tại.
Hẹn hò được nửa năm, Chu Dĩ Hành vẫn chưa có ý định chia tay, tôi bắt đầu thấy lo lắng, quyết định chủ động ra tay.
Một lần đi ăn, tôi lấy cớ đi vệ sinh, thực chất là trốn sau cánh cửa nghe lén.
Có một người bạn quả thật không kiềm được, hạ giọng hỏi: “Anh Hành, hai người quen nhau cũng nửa năm rồi, chưa chơi chán sao?”
Tôi mừng thầm, tưởng rằng cuối cùng cũng nắm được lý do chia tay.
Nhưng bên tai lại vang lên giọng nói đầy mất kiên nhẫn của Chu Dĩ Hành:
“Là ai nói với cậu là tôi đang chơi đùa?”

Bảy Năm Thầm Yêu Thanh Mai Trúc Mã
Bảy Năm Thầm Yêu Thanh Mai Trúc Mã
Sau một đêm vượt rào cùng cậu bạn thân thuở nhỏ trong cơn say, sáng hôm sau anh ngồi dựa vào đầu giường, nhíu mày hút thuốc, vẻ mặt đầy do dự và hối hận.
Tôi đoán được tâm trạng anh, liền chủ động nói:
“Cả hai đều là người lớn, tôi không bắt anh chịu trách nhiệm đâu. Cứ coi như… đôi bên giúp nhau một tay.”
Anh thở phào nhẹ nhõm:
“Vậy thì tốt. Thật ra… tôi đã có bạn gái rồi.”
Tôi sững lại một giây:
“Bạn gái?”
Anh gật đầu, ánh mắt rất nghiêm túc:
“Ừ. Năm nay tôi định dẫn cô ấy về ra mắt gia đình.
Đến lúc đó nếu hai người chạm mặt nhau… em nên biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”

Học Bá Vả Mặt Cả Thế Giới
Học Bá Vả Mặt Cả Thế Giới
Ngày thi đại học, tôi cố tình bỏ trống 5 câu trong mỗi bài thi, chỉ để được học cùng trường với bạn trai.
Kết quả thì sao?
Anh ta bùng nổ phong độ, thi đậu vào trường 985 danh tiếng ở Hải Thị, rồi tay trong tay rạng rỡ bước vào cổng trường cùng “bạch nguyệt quang” trong lòng mình.
Còn tôi một học sinh tiềm năng có thể vào Thanh Hoa, Bắc Đại – cuối cùng lại chỉ đủ điểm vào một trường đại học hạng xoàng!
Sống lại một lần nữa, tôi thề sẽ giành lại tất cả những gì vốn dĩ thuộc về mình!

Ba Năm Đủ Để Yêu Em
gày cậu ấy tự kế/t l//iễ/u đờ/i mình, cũng chính là ngày thanh mai trúc mã của tôi về nước.
Cảnh sát gọi tôi tới. Lúc đó tôi mới biết, cậu ấy để lại một quyển nhật ký dày cộp.
Hàng trăm trang chi chít chữ, tất cả đều là nỗi si mê đơn phương dành cho tôi:
“Người cô ấy thích đã trở về rồi. Một kẻ thế thân như mình, chắc chẳng còn giá trị gì nữa, đúng không?”
“Nghe nói người đó môn đăng hộ đối với cô ấy, là bạn thanh mai trúc mã, còn là tinh anh kinh doanh du học từ nước ngoài về.”
“Chắc chắn rất xứng với cô ấy.”
“Nhưng sao mình vẫn đau lòng đến vậy?”
“Sau khi mình chế//t rồi, liệu Vãn Vãn còn nhớ tới mình không?”

Chim Trong Lồng
Chim Trong Lồng
Năm tôi 5 tuổi, vào một mùa hè nắng gắt, tôi vô tình nh/ố/t em gái trong x/e.
Trời nắng như đổ lửa, trong nhà lại chẳng có người lớn. Tôi và em loay hoay tìm cách mở cửa suốt nửa ngày mà không được.
Không lâu sau, em nằm bất động trên ghế sau. Tôi ngỡ em ngủ rồi nên đã bỏ đi chơi.
Tối đến, ba mẹ hỏi em đâu, tôi mới sực nhớ ra, hốt hoảng dẫn họ ra mở cửa.
Cánh cửa vừa bật mở, cả nhà ch .t lặng, trên ghế sau chỉ còn một vũng nước. Em gái tôi biến mất không dấu vết.
Điều kỳ lạ là… ba mẹ chẳng hề truy cứu chuyện này. Cứ thế, em gái tôi biến mất khỏi cuộc đời.
Năm tôi 18 tuổi, ba mẹ lần lượt 44.
Lúc ấy, cảnh sát điều tra vụ việc lại hỏi tôi một cách đầy kích động:
“Chiều hôm đó, cái ngày em cô m/ất tí/ch, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”

Hai Kiếp Sai Lầm
Hai Kiếp Sai Lầm
Tôi không ngờ rằng, dù được làm lại một lần nữa, tôi vẫn chọn sai chồng.
Kiếp trước, tôi đã chọn hôn phu của mình là Hoắc Cảnh Tu.
Nhưng anh ta lại ngoại tình với giả tiểu thư Tống Thanh Ngữ suốt ba năm, thậm chí còn có một đứa con với cô ta.
Hơn nữa, vì cô ta, anh ta đã tàn nhẫn đâm gãy đôi chân của tôi, trao vị trí vũ công chính của tôi cho cô ta.
Sau khi trọng sinh, tôi chọn kết hôn với chú Hoắc Tư Mục.
Tôi tưởng rằng có thể thoát khỏi số phận kiếp trước, thực hiện ước mơ của mình.
Nhưng trước khi tranh cử vị trí vũ công chính, tôi lại bị người ta đâm gãy đôi chân.
Hoắc Tư Mục biết chuyện, không ngại đắc tội với giới quyền quý trong thành, tự tay đưa Tống Thanh Ngữ vào tù.
Tôi vô cùng cảm động, lầm tưởng rằng lựa chọn sau khi trọng sinh của mình là đúng đắn.
Cho đến năm năm sau, tôi nghe được cuộc trò chuyện giữa Hoắc Tư Mục và con trai.
“Bố, lúc trước bố giúp dì Thanh Ngữ tiêu hủy chứng cứ, đổi danh tính để thoát tội, cưới mẹ – một người tàn phế vô dụng để che mắt thiên hạ.”
“Bây giờ dì Thanh Ngữ đã quay lại, bố có thể ly hôn với mẹ không? Con muốn dì Thanh Ngữ làm mẹ của con.”
Hoắc Tư Mục nghe xong, nhớ lại ánh mắt tin tưởng tuyệt đối của tôi khi nhìn anh, lắc đầu nói:
“Không được, vì Thanh Ngữ, bố đã đối không nên với mẹ con, nên bố sẽ dùng cả đời để bù đắp cho mẹ.”
“Danh phận là vợ của Hoắc Tư Mục sẽ không bao giờ thay đổi, con cũng không được phép nói những lời như vậy trước mặt mẹ, làm mẹ buồn.”
Tôi ngồi trên xe lăn, nỗi đau khi hai lần mất đi đôi chân không thể sánh bằng nỗi đau trong lòng lúc này.
Hóa ra, năm năm hôn nhân chỉ là một âm mưu.
Hóa ra, Hoắc Tư Mục yêu duy nhất chỉ có Tống Thanh Ngữ, ngay cả đứa con tôi đánh đổi mạng sống để sinh ra cũng vậy.
Đã như thế, Hoắc Tư Mục, tôi không cần nữa.
Đứa con này, tôi cũng không cần.

Tôi Không Còn Là Của Anh
“Cô Lâm, nếu muốn làm visa thân nhân đi cùng ra nước ngoài, cần phải là vợ chồng hợp pháp.”
Lâm Miên Miên cứng đờ, tay vẫn cầm tờ giấy chứng nhận kết hôn.
Ánh mắt của nhân viên tiếp tân nhìn cô cũng thêm phần khó hiểu.
“Theo thông tin hệ thống hiển thị, vợ của ngài Phó Tương Hằng là cô Trình Vãn, không phải cô.”
Biết được người bạn trai yêu nhau suốt năm năm đã âm thầm đăng ký kết hôn với người yêu cũ từ một tháng trước, Lâm Miên Miên không hề ngạc nhiên, trái lại còn cảm thấy như được khai sáng.
Bất chấp ánh mắt khinh thường của nhân viên, cô cầm lại tờ giấy chứng nhận giả rồi bước ra khỏi trung tâm dịch vụ hành chính.
Tùy tiện bắt một chiếc taxi bên đường, Lâm Miên Miên mở khung chat với chị họ, xóa đi tin nhắn từ chối còn chưa gửi, thay vào đó:
[Chị, em đồng ý đi Dự thị với chị.]
Mãi đến tận rạng sáng hôm sau, Lâm Miên Miên mệt mỏi trở về nhà.

Thiên Kim Bán Cá
Thiên Kim Bán Cá
Sau khi gia đình tôi phá sản, tôi bị đưa về nhà bố mẹ ruột.
Anh trai tổng tài vừa thấy mái tóc vàng chóe của tôi, hạt Phật châu trên tay rơi đầy đất.
“Cô đến đòi tiền bảo kê à?”
Tôi huýt sáo một tiếng thật dài, xắn tay áo lên, để lộ hình xăm dán: trái Thanh Long, phải Bạch Hổ.
“Anh bạn à! Nhà tôi ph/á sả/n rồi, cho tôi vay ít tiền tiêu chơi đi~”
Bố mẹ nuôi tôi vừa tạm ngưng chuyến du lịch, vội vàng quay về, vừa thấy cái khuyên mũi lấp lánh của tôi liền tối sầm mặt, biểu cảm như vỡ vụn:
“Trời ơi! Con gái nhà mình sao lại thành loại phá pháp thế này?!”

Khúc Ngẫu Hứng Mơ Màng
Khúc Ngẫu Hứng Mơ Màng
Tôi xuyên vào tiểu thuyết 18+ thể loại mệt tâm, vừa đến đã đâm thẳng vào ổ phản diện.
Tin tốt: anh nào cũng đẹp trai.
Tin xấu: thằng nào cũng không điêng thì khùng.
Nữ chính cuối cùng cũng xuất hiện, nhưng còn chạy nhanh hơn tôi:
“Một lũ bí*n thái, thích cô ta thì không thể thích tôi à?!”