Ngôn Tình
Truyện tập trung vào mối quan hệ tình yêu nam nữ, thường được viết theo nhiều phong cách khác nhau: ngọt ngào, ngược tâm, cổ đại, hiện đại, huyền huyễn… Đây là thể loại phổ biến nhất với độc giả nữ.
Truyện mới cập nhật

Vương Gia Tỉnh Lại Rồi
Vương Gia Tỉnh Lại Rồi
Năm thứ ba ta gả cho Vương gia ngốc Tiêu Triệt, chàng vì đuổi theo một con bươm bướm mà trượt chân rơi xuống hồ băng phía sau hậu viện vương phủ.
Lúc được vớt lên, người đã chẳng còn hơi thở.
Khắp phủ, ngoài ta ra, chẳng ai thật lòng rơi lệ.
Trắc phi Liễu Như Nguyệt dẫn theo đám người chặn trước cửa phòng ta, giả vờ nức nở khuyên nhủ:
“Vương phi nén bi thương. Tuy Vương gia ngốc nghếch, nhưng vẫn luôn đối đãi với tỷ khác biệt. Nay chàng đi rồi, tỷ càng phải bảo trọng thân thể.”
Bọn nha hoàn, mụ mụ phía sau nàng ta trao nhau ánh mắt khinh thường, cười cợt đầy hả hê.
Bọn họ đang nghĩ gì, ta nhìn thấu rõ ràng.
Vương gia ngốc và vị chính phi như ta chẳng khác nào một kẻ sống để người ta giày vò.
Ba năm qua, ăn mặc bị cắt xén, hạ nhân thì dám ngang nhiên làm ra mặt với ta. Liễu Như Nguyệt ba ngày hai bận tới kiếm chuyện.
Tiêu Triệt tuy ngốc, nhưng lại nhận ra ta.
Mỗi khi thấy ta bị bắt nạt, chàng đều dang tay ra che trước mặt ta, như một con thú nhỏ bảo vệ miếng ăn của mình, gầm gừ “ư ư” với bọn họ.
Nhưng chính vì chàng càng bảo vệ ta, Liễu Như Nguyệt bọn họ càng thêm quá quắt, tàn nhẫn với chúng ta.
Giờ đây, nơi duy nhất che chở cho ta… cũng chẳng còn nữa.
Ta canh linh đường suốt ba ngày ba đêm, không uống lấy một giọt nước, cuối cùng vì kiệt sức mà ngất đi.
Khi tỉnh lại, là bị một trận ồn ào làm cho bừng tỉnh.
Nha hoàn thân cận Xuân Đào nắm chặt tay ta, vừa khóc vừa mừng rỡ: “Vương phi! Người tỉnh rồi! Vương gia… Vương gia cũng tỉnh rồi!”
Trong đầu ta vang lên một tiếng “ong”, ta lảo đảo bật dậy.
Vừa chạy đến sân, liền thấy đám ngự y quỳ rạp đầy đất, đồng thanh hô lớn về phía người đang ngồi trên chủ vị: “Chúc mừng Vương gia! Chúc mừng Vương gia! Mạch tượng ổn định, thần trí minh mẫn, quả là trời ban phúc cho Đại Thịnh ta!”
Trên ghế chủ vị, nam tử vận y phục ngủ trắng tinh, chậm rãi ngẩng đầu.
Gương mặt ấy – gương mặt ta đã nhìn suốt ba năm, từng luôn mang nụ cười ngốc nghếch – nay lại phủ một tầng băng sương.
Ánh mắt sắc bén như ưng, sâu thẳm như biển, quét qua từng người xung quanh, mang theo sự xét đoán và xa cách.
Chàng… thực sự không còn ngốc nữa rồi.
Nhưng chính khoảnh khắc ấy, trái tim ta lại chìm xuống, lạnh hơn cả đáy hồ băng kia.
Chàng không ngốc nữa…
Vậy chàng còn nhớ ta không?
Còn nhớ ba năm qua, ta đã làm sao từng muỗng từng muỗng đút chàng ăn, từng đường kim mũi chỉ vá y phục cho chàng, những khi chàng bị ức hiếp chạy về khóc lóc, ta ôm chàng vào lòng, vỗ nhẹ lưng dỗ dành?
Hay… chàng sẽ nhớ lại tất cả những chuyện trước khi cưới?
Nhớ lại ta là quân cờ bị ép gả vào phủ, trở thành vật tế cho một “nỗi nhục hoàng gia” như chàng?

Vương Phi Bị Lãng Quên
Vương Phi Bị Lãng Quên
Thiên hạ đều biết, Trấn Bắc vương Tiêu Hành có ba điều chán ghét:
Một là khinh thường hư lễ của thế gia.
Hai là ghét bỏ những kẻ quyền quý thích nịnh bợ trèo cao.
Ba là chán ghét khuê nữ ngoan ngoãn nhạt nhòa như nước lã.
Mà ta… ba điều ấy đều trúng cả, lại còn gả cho hắn làm thê tử.
Hắn từng lạnh lùng chê ta cứng nhắc, chẳng bằng tượng đất nơi đầu ngõ.
Ta cũng biết rõ, trong lòng hắn sớm đã có người — nàng kỹ nữ ở Lầu Vọng Nguyệt, hắn nâng niu như báu vật.
Cho đến khi ta đặt bút ký vào giấy hò//a ly, dứt khoát bước lên xe ngựa trở về kinh.
Từ nơi biên ải xa xôi, hắn ngày đêm không nghỉ phi ngựa về, giữa đường lớn đông người, đích thân chặn xe ta lại.
Chiến giáp trên người hắn phủ sương lạnh, ánh mắt đỏ ngầu như máu, giọng nói khàn đặc run lên từng chút:
“Ôn Tố, ai cho nàng rời đi?”

Hóa Ra, Anh Chỉ Đợi Tôi Chủ Động
Hóa Ra, Anh Chỉ Đợi Tôi Chủ Động
Tôi đã thầm yêu vị hôn phu của chị gái suốt 4 năm.
Trong lễ đính hôn của họ, chị lại… biến mất.
Tôi lấy hết can đảm bước đến, khẽ kéo vạt áo của Thịnh Dương:
“Em cũng họ Nguyễn, nếu được… để em làm vị hôn thê của anh, được không?”
Anh cúi xuống nhìn tôi, bật cười đầy hứng thú:
“Em gái à, vị hôn thê của anh thì phải hôn, phải ôm đấy, em làm được không?”
Tôi mím môi, gật đầu: “Được.”
Sau khi kết hôn, nhìn người đàn ông đang cần mẫn giặt đồ cho mình, tôi nói nhỏ:
“Em cảm thấy… anh đã có âm mưu từ lâu rồi.”
Thịnh Dương ngẩng lên:
“Bảo bối à, thông minh lắm.”

Người Phu Quân Mang Về Từ Biên Ải… Lại Là Tỷ Tỷ Ruột Của Ta
Người Phu Quân Mang Về Từ Biên Ải… Lại Là Tỷ Tỷ Ruột Của Ta
Năm ta lên năm, nhà gặp biến cố lớn.
Phụ thân qua đời, mẫu thân cũng rời đi không một lời trăng trối, trưởng tỷ từ đó không còn tung tích.
Chỉ mình ta bị đưa vào Hầu phủ, làm người dưới.
Không ngờ, đại tiểu thư Tần Tri Tuyết lại quý mến ta.
Nàng không chỉ dạy ta chữ nghĩa, còn chỉ ta cách cầm kiếm luyện thân.
Năm tháng trôi đi, ta cũng trở thành một người biết đứng thẳng sống ngẩng cao đầu.
Có lần, ta tình cờ giúp được lão phu nhân.
Vì chuyện đó, Hầu gia nhận ta làm nghĩa nữ, gả ta cho tân quý trong triều – Bình Vũ tướng quân Cố Trường Khanh – với danh nghĩa nhị tiểu thư Hầu phủ.
Đêm thành thân, chàng nhìn ta, vẻ mặt lạnh nhạt:
“Chuyện hôn sự, không phải ta mong muốn.”
Sáng hôm sau, chàng không từ mà biệt, lên đường ra biên giới xa xôi.
Một năm sau, chàng vinh quy trở về.
Nhưng bên cạnh chàng, còn có một nữ tử đang mang thai.
Chỉ một cái nhìn, ta liền nhận ra —
Đó chính là trưởng tỷ mà ta từng khắc ghi trong ký ức.

Sau Khi Mang Long Thai Cùng Hoàng Thượng
Sau Khi Mang Long Thai Cùng Hoàng Thượng
Trước ngày tuyển tú, ta bị chẩn ra đã hoài thai. Cả tộc đều đồng lòng che giấu bí mật này.
Thế nhưng trong yến tiệc tại cung, thứ muội lại cố tình thay ta đỡ rượu, cất lời rằng
“Tỷ tỷ đang mang thai, không thể uống rượu.”
Phát hiện mình đã lỡ lời, nàng ta vội vàng quỳ rạp xuống đất, dập đầu xin tội
“Hoàng thượng thứ tội, là do tỷ tỷ uống say nên mới bị gian nhân làm nhục. Thân thể chẳng phải do nàng cố ý thất tiết.”

HỒNG TỤ KHÔNG TRỞ GIÓ
Kiếp trước, nàng là Thái tử phi đứng trên vạn người, tận tâm tận lực vì người mà nàng yêu, giẫm lên máu và nước mắt bao người, chính tay giúp hắn dẹp yên quyền loạn.
Đổi lại… là một ly rượu độc.
Là một câu nói lạnh như băng:
"Ta không cần một nữ nhân quá thông minh ở bên cạnh mình."
Đến chết, Triệu Tuyết Giao mới hiểu:
Nàng là kiếm, nhưng hắn chỉ cần một bông hoa biết cười.
Trùng sinh trở lại, nàng thề không bước chân vào Đông Cung thêm một lần nào nữa. Không yêu. Không phục tùng. Không rơi lệ.
Chỉ muốn đoạn tuyệt với con đường cũ — kể cả phải giả chết, kể cả phải đốt sạch dĩ vãng.
“Kiếp trước là cờ thí, kiếp này… nàng là kẻ đặt tay lên bàn cờ.”

Sưởi Ấm Trái Tim Em
Mẹ tôi khó sinh sinh ra tôi, sau đó chỉ còn một mình tôi ở lại trong ngôi nhà có mẹ kế mà chịu khổ.
Nhưng bà có một người bạn thân giàu có, nghe nói giàu đến mức không gì sánh được.
Lúc đoàn xe đến đón tôi, tôi đang cầm một chiếc túi đi nhặt ve chai.
Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng ôm chầm lấy tôi:
"Bảo bối của dì, cuối cùng dì cũng tìm được con rồi."
Bà ấy chỉ vào chàng trai cao 1m85 bên cạnh:
"Đó là con trai của dì, đẹp trai chứ? Lấy nó đi! Như vậy dì có thể làm mẹ của con rồi."

Kẹo Ngọt Hoang Dại
Kẹo Ngọt Hoang Dại
Đêm hôm sếp tôi kết hôn, tôi kéo thanh mai trúc mã là Cố Dã, đi uống rư/ợu đến mức mất kiểm soát.
Không ngờ 2 tháng sau, que thử thai hiện lên… hai vạch.
Tôi nói cho Cố Dã biết, anh chỉ hơi cau mày:
“Kết hôn đi. Anh sẽ chịu trách nhiệm.”
Tiệc cưới, lễ thành hôn, tuần trăng mật, tất cả đều do Cố Dã một tay lo liệu, xa hoa đến mức không ai dám tưởng tượng.
Đêm tân hôn, đầu ngón tay anh vuốt nhẹ sau gáy tôi, giọng khàn khàn:
“Còn nhớ đến người đó sao?”
“Ai cơ?”
“Sếp em.”
“???”
“…Nghĩ đến cô ấy làm gì?”

Kết Hôn Chớp Nhoáng
Kết Hôn Chớp Nhoáng
Tôi đẩy cửa bước vào.
Trần Dự mặc áo sơ mi trắng, cúc áo còn cài lệch.
Trên chiếc ghế cuối giường, vắt hờ chiếc váy hai dây óng ánh màu rượu vang, chắc chắn không phải của tôi.
Tiếng nước trong phòng tắm vẫn ào ào vọng ra.
Tôi không cần nhìn cũng tưởng tượng rõ khuôn mặt Trần Dự tái nhợt, không còn giọt máu nào.
“Giải thích đi?”
Lưng tôi dựa hẳn vào khung cửa lạnh ngắt, giọng nói vang lên nghe xa lạ.
“Vãn Vãn, nghe anh nói đã…”
Hắn luống cuống đưa tay muốn nắm lấy tôi.
Tôi lập tức lùi lại, tránh né.
“Không cần nghe cũng được.”
Tôi cắt ngang, rút điện thoại, giơ về phía chiếc giường nhăn nhúm sau lưng, bấm chụp một tấm.
Đèn flash lóe lên.
“Em đang làm cái gì đó!” Giọng Trần Dự bỗng chốc vỡ ra.
“Giữ làm kỷ niệm.”
Tôi cúi đầu xem lại tấm hình, nét căng.
Trên gối còn có hai sợi tóc dài khác màu, quấn vào nhau.
“Để sau khỏi nhầm, vì trí nhớ dễ phai.”

BÌNH DỊ MỘT KIẾP PHU THÊ
Ta nhặt được hắn trong lúc hắn khốn đốn nhất, ta đem hắn về nhà nuôi dưỡng, lại mượn ân cứu mạng mà ép hắn lấy thân báo đáp.
Dung mạo ta tầm thường, chân lại tật nguyền, nhưng trong tay lại có chút ngân lượng, cũng chỉ đủ cầm cự qua ngày.
Thiên hạ thường nói: “Hoa nhài cắm bãi phân trâu.”
Hoa trong miệng thiên hạ không phải ta, mà là hắn.
Trong miệng họ, ta... là phân trâu.
Ta sớm đã biết, rồi cũng có một ngày hắn sẽ rời khỏi ta mà đi.
Thế là ta cứ chờ, chờ mãi…
Chờ đến khi hắn thi đỗ Trạng nguyên, quyền cao chức trọng, một bước lên mây...
...